← Quay lại trang sách

Chương 67 Kẻ trộm mộ Tiểu Mộc

Kẻ trộm mộ Tiểu Mộc vẫn còn sốngMột tháng trước, hắn lại hành nghề cũ, xông vào một ngôi mộ lớn bằng đá bảy tầng, không ngờ bị kẹt trong mộ thất. Hắn đã dùng mọi cách nhưng không thể phá được cửa thanh đồng. Hắn ngồi xếp bằng trong mộ, nín thở tĩnh khí, tập trung tinh thần, chỉ nghĩ về viên tiên đơn mà mình đã uống. Hắn tin chắc rằng Từ Phúc thực sự đã sống hơn hai nghìn năm trong địa cung ngôi mộ cổ ở Yoshino Nhật Bản. Viên tiên đơn giấu bên cạnh Từ Phúc chắc chắn là liều thuốc trường sinh bất lão mà Tần Thủy Hoàng tha thiết muốn mà không được. Vậy mà tên trộm mộ vô danh tiểu tốt này lại làm được hai việc lớn mà hai nghìn năm nay mọi người còn không dám nghĩ đến – giết chết Từ Phúc bất tử và nhận được sự bất tử. Chỉ cần bất tử thì có thể đánh bại bất cứ huyệt mộ nào, thậm chí đánh bại thời gian. Không cần biết nhật nguyệt luân chuyển ra sao, cũng không biết đêm ngày thế nào, Tiểu Mộc ngồi trong mộ thất, tựa như quay trở về ngôi mộ cổ nơi mình được sinh ra, tựa như quay về trong bụng mẹ. Hơi thở và nhịp tim của hắn trở nên vô cùng chậm chạp, chậm như một con rùa đang ngủ đông, như thần thú dưới lòng đất… Thỉnh thoảng hồi tưởng lại, giờ đây thế giới bên ngoài đã đến đời thứ mấy rồi? Có lẽ là mười năm? Hay hai mươi năm? Thậm chí là một trăm năm? Trung Hoa dân quốc còn tồn tại không? Năm dương lịch liệu có phải là năm 2020 không? Mãi cho đến một ngày, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân kì lạ nào đó. Một lời thức tỉnh người trong mộng, Tiểu Mộc chưa từng nghĩ rằng phía trên mộ thất còn có một không gian khác. Hắn dùng đá vụn để kê dưới chân, trèo lên trên quan tài đá, miễn cưỡng với được đến khung trang trí trên trần, trên đó vẽ đầy các ô cờ vây màu sắc, hắn dùng đá đập mạnh vào khung trang trí. Hắn lúc thì đập dồn dập, lúc thì đập thưa thớt, hắn biết mình phải giữ sức. Liều thuốc trường sinh bất lão chỉ giúp hắn bất tử chứ không thể giúp hắn trở nên cường tráng. Hắn tin chắc bên trên có người, hoặc là có quỷ. Cuối cùng, phía trên khung trang trí vang lên một tiếng động lớn, tựa như một trận động đất vừa bùng phát, mấy viên gạch rơi xuống. Tiểu Mộc ngã xuống cạnh cỗ quan tài đá, sứt đầu mẻ trán. Từ khi bị kẹt ở cái nơi quỷ quái này, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác chảy máu. Hắn sợ chảy máu sẽ phá vỡ tấm thân bất tử này, cũng giống như Từ Phúc bị hắn giết chết vậy. Có người đang đập vào gạch, một phát… hai phát… cho đến khi cả phần khung trang trí trên trần, đến cả “thiên cục” của trận cờ vây cũng sập xuống, thứ đầu tiên rơi xuống là một người còn sống sờ sờ, tiếp đó là một con dã thú. Tần Bắc Dương, Tiểu Mộc và cả Cửu Sắc lại gặp nhau. Từ lần tạm biệt ở ngôi mộ cổ ở Yoshino Nhật Bản cho đến nay đã tròn một năm. Tần Bắc Dương dụi mắt, cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Cửu Sắc phẫn nộ trừng mắt, dường như sắp phun ra quả cầu lửa thiêu chết tên trộm mộ trẻ tuổi này. “Đợi chút” Người chủ nhân ngăn cản con thú trấn mộ nhỏ lại, phủi đám bụi đất trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là… quỷ à?” “Tần… Bắc… Dương…” Hắn cười lúng túng, bị nhốt trong mộ thất đã bao ngày đêm, mặc dù không chết đói chết khát nhưng cổ họng thì khô rát, khàn khàn. Tần Bắc Dương phát hiện thấy Tiểu Mộc mặc quần áo của nông dân Đông Bắc, ở góc tường vẫn còn mũ lông, hiển nhiên không phải người cổ trong mộ. “Sao anh lại ở đây?” “Tôi…” Hắn thấy râu ria mọc lún phún trên gò má Tần Bắc Dương, chứng tỏ thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, “Bây giờ là năm nào?” “Năm thứ chín Trung Hoa dân quốc, năm 1920 dương lịch” Tần Bắc Dương cảm thấy kì lạ, nhớ đến hành trình vào lòng trái đất năm ngoái, khi chui ra từ hố khoan siêu sâu trên bán đảo Kola, câu đầu tiên cậu hỏi cũng là câu này, lẽ nào tên Tiểu Mộc này cũng không biết năm tháng ra sao? “Vẫn là năm thứ chín Dân quốc sao?” Tiểu Mộc không dám tin, hắn còn tưởng Dân quốc diệt vong rồi cơ, “Tháng mấy vậy?” “Ngày mười tháng Tư, dương lịch” “Mẹ ơi, tôi mới chỉ bị kẹt có hơn một tháng thôi sao?” Tiểu Mộc có chút thất vọng, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh sự bất tử của hắn. “Anh vào trộm mộ rồi bị kẹt sao?” Tần Bắc Dương chú ý đến việc mộ thất đã bị cánh cửa thanh đồng bịt kín, lúc nãy ở bên ngoài cậu vừa đi qua nó. “Chúng ta không phải như nhau sao?” “Anh coi tôi là tên trộm mộ sao?” Tần Bắc Dương ngửa mặt lên trời cười lớn, cậu ôm Cửu Sắc nói, “Chuyện của tôi một lời không nói hết, anh thì sao?” “Xin lỗi… Vì tôi đã thoát ra khỏi ngôi mộ cổ Yoshino một mình” Cho dù sau lưng Tần Bắc Dương là thanh Đường đao và cung thập tự, hay là quả cầu lửa của Cửu Sắc, việc giết hắn cũng dễ như giết gà, thân thể trường sinh bất lão gì đó cũng đi đời thôi. “Nhưng anh đã giết đại nhân Từ Phúc. Ông ta là nhà đại thám hiểm hơn hai nghìn năm trước, trên người ông ta có vô số kho báu” Tên trộm mộ Tiểu Mộc ngơ ngẩn lắc đầu: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Tôi đúng là có giết một người, nhưng đó là thi thể bên trong quan tài, là người lẽ ra nên chết vào hơn hai nghìn năm trước. Đám quái vật bất tử nghìn năm này mà thoát ra ngoài sẽ gây hại cho dân chúng, giết chúng là giúp dân trừ hại” “Đúng là gà nói chuyện với vịt” “Sau đó tôi bị rơi xuống nước, có một đám quái vật như trẻ con bơi đến định ăn thịt tôi. Nhưng tôi liều mạng với bọn chúng, mở được một con đường máu, rồi lại bị dòng chảy xiết cuốn vào một cửa động chật hẹp. May mà tôi nhỏ con, xương cốt co lại chỉ bằng một đứa trẻ thôi, thuận theo dòng chảy cuốn ra khỏi địa cung. Tôi đã thoát thân như vậy đấy” “Bọn tôi đều tưởng anh đã bị bọn Kappa ăn thịt rồi” Tiểu Mộc tránh né ánh mắt của Cửu Sắc nói: “Nhưng tôi mới phát hiện ra, đống tiên đơn moi trong quan tài của Từ Phúc đã rơi hết cả xuống nước, không mang được viên nào ra cả. Lão già đó chết cũng uổng công rồi” “Tạo nghiệt!” Tần Bắc Dương bạt tai Tiểu Mộc một cái, “Phí phạm của trời” “Cậu đánh tôi đi, tôi đáng đời mà” Tiểu Mộc nào dám phản kháng, hắn vâng vâng dạ dạ quỳ dưới đất, “Ai bảo đây là số mệnh của tôi chứ. Tôi và Hải nữ cửu tử nhất sinh, từ Nhật Bản đi qua Triều Tiên rồi trốn lại về Trung Quốc, ẩn cư trong ngôi làng nhỏ ở Đông Tam Tỉnh. Một tháng trước, tôi chui vào trong mộ định xem xem, không ngờ bị kẹt ở chỗ quỷ quái này. May mà tôi mang đầy đủ lương khô và nước, mỗi ngày chỉ dùng một chút. Mấy ngày trước đã hết sạch đồ ăn, tôi phải nhờ vào nước tiểu của mình mới sống sót được…” “Mỗi một câu mà anh nói đều là thật ư?” “Tôi thề trên danh nghĩa của cha mẹ mình, nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị trời trừng phạt!” Cha mẹ Tiểu Mộc đã mất từ lâu, lời thề này thốt ra thật nhẹ tựa lông hồng. Huống hồ những lời lúc nãy vốn đều là giả, chính là để giải thích cho việc bị nhốt trong mộ thất một tháng mà vẫn còn sống sót được. Hắn không muốn cho ai biết Tiểu Mộc này đã trường sinh bất lão, hơn nữa còn cất giấu mười hai viên tiên đơn còn lại. Tiểu Mộc trường sinh bất lão. Một khi bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, tất cả mọi người sẽ đến bắt hắn, giống như tất cả mọi người đều muốn có được cỗ quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên vậy. Mười hai viên tiên đơn trường sinh bất lão của triều Tần đựng trong chiếc hộp nhỏ bị Tiểu Mộc lấy trộm ra, mang theo bên mình rời khỏi ngôi mộ cổ Yoshino. Chiếc hộp đó chống nước tốt, mười hai viên tiên đơn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, không biết liệu có bị biến chất vì quá hạn không? Nhưng nếu đã là tiên đơn trường sinh bất lão thì bản thân chúng chắc sẽ thọ ngang trời đất chứ? Nếu tiên đơn chỉ vài năm đã hỏng thì sao có thể giúp người khác kéo dài tuổi thọ? Nhưng hắn không dám nói bí mật này cho Hải nữ, đó cũng là vì sự an toàn của cô ta. Hắn đào được pho tượng phật nhỏ bằng bạc từ ngôi mộ cổ ở Triều Tiên, kích thước cũng chỉ to bằng lọ thuốc hít, bọc kĩ mười hai viên tiên đơn vào giấy bạc, nhét vào trong bụng pho tượng phật nhỏ, rồi dùng đồ bạc khác hàn kín lại, phải dùng kìm thì mới tách được ra. Tiểu Mộc lừa Hải nữ rằng đây là bùa hộ thân xin được từ chùa Shitennoji ở Osaka. Phương trượng Nhật Bản nói chỉ cần pho tượng nhỏ này còn thì có thể bảo vệ hai đứa trẻ khỏi bệnh tật, tai họa. Vốn mê tín, Hải nữ không hề nghi ngờ gì, giấu bức tượng phật nhỏ trên người, bảo vệ cẩn thận như tính mạng mình vậy. Tính cách cô ta kiên cường mạnh mẽ, lại biết võ, người bình thường không thể nào lại gần, đương nhiên sẽ an toàn hơn so với việc giấu trên người Tiểu Mộc. Hắn biết Hải nữ sẽ không rời xa mình. Tiểu Mộc từng thề sẽ không để bọn trẻ kế nghiệp mình, nhưng lại dùng tiền kiếm được từ việc trộm mộ để cho hai đứa trẻ đi học, chí ít học một nghề có thể giúp chúng kiếm cơm, sống những ngày tháng yên ổn sau này. Tiểu Mộc thực lòng nghĩ như vậy. Bên trong mộ công chúa Bột Hải, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc cùng quan sát tên trộm mộ Tiểu Mộc, họ bán tín bán nghi với lời của hắn. “Đây là mộ gì?” Tiểu Mộc chỉ vào một tấm bia mộ đã vỡ bên cạnh quan tài đá: “Tôi đã xem qua mộ chí, hình như là mộ của phò mã của công chú Trinh Minh gì đó” “Công chúa ở trên, phò mã ở dưới” Tần Bắc Dương ngẩng đầu nhìn cửa động trên trần, “Thì ra rồng ở dưới, phượng ở trên, không phải là sáng kiến của một mình Từ Hy thái hậu” “Bên trên khung trang trí trên trần là mộ công chúa? Tôi đã từng trộm nhiều ngôi mộ như vậy mà lần đầu gặp phải tình trạng này” Tiểu Mộc nơm nớp lo sợ hỏi một câu, “Cửa mộ thất của cậu không bị chặn lại đấy chứ? Tôi sắp chết đói rồi” “Tôi đưa anh ra ngoài” Hai người một thú trở về mộ thất công chúa ở tầng trên, Tiểu Mộc quen thói cầm theo mấy đồ bồi táng, đi xuyên qua bức bích họa rực rỡ, chui ra khỏi cửa mộ thất. Tiểu Mộc chú ý thấy kí hiệu sao năm cánh ở ngã rẽ của mộ đạo, đi theo đường cũ trở về tầng thứ năm của ngôi mộ lớn, cũng là cửa mộ đạo lúc hắn vào. Tần Bắc Dương bước đến cửa vào rồi lùi lại, cậu sợ rời khỏi nơi này thì bệnh ung thư lại tái phát, cậu vẫn muốn dưỡng sức thêm mấy ngày, hấp thụ không khí trong ngôi mộ cổ. “Không phải cậu cũng đang trộm mộ đấy chứ?” “Không, tôi đang tu luyện một môn võ công bí truyền, cần ở trong cổ mộ, giang hồ thường gọi là “phái cổ mộ”” Tần Bắc Dương bịa bừa một lý do rồi rút thanh Đường đao sắc lạnh ra, “Cần tôi múa vài đường cho anh xem không?” Tiểu Mộc liên tục lắc đầu, sợ cái gọi là “múa vài đường” này sẽ lấy đầu hắn ta ra để thử nghiệm. “Thanh sơn không đổi, lục thủy chảy dài. Người anh em Bắc Dương, cảm tạ ơn không giết của cậu, Tiểu Mộc sẽ mãi mãi không quên, cáo từ!” Hắn chắp tay làm lễ, đang định chuồn đi thì thấy cửa mộ đạo thấp thoáng mấy cái bóng, đồng thời có ánh sáng trắng lóe lên. Đó là ánh sáng phản quang của dao găm, cộng thêm tay cầm ngà voi trắng ngà, hình khảm trai sắc màu rực rỡ. Hai cây đuốc được thắp lên, rọi lên khuôn mặt phải có vết sẹo.