Chương 68 Nữ thần đầu chim ưng Miễn phí
AHải, Lão Cha, Thoát Hoan, còn cả chủ nhân của đám thích khách – A UỞ cửa vào của ngôi mộ nước Bột Hải, bốn tên thích khách cũng không ngờ sẽ gặp hắn, chúng đều sững sờ trong một giây. Đầu của Tiểu Mộc nóng lên, hắn quay người chạy trốn vào sâu trong mộ đạo. Hắn vẫn cho rằng hai năm trước, ở trong hang núi Đạt Ma trên biển, mánh khóe nhỏ của hắn đã giết chết đám này rồi. Bây giờ ngõ hẹp gặp nhau, dùng mông mà nghĩ cũng đoán ra được đám thích khách đến lấy đầu hắn báo thù. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của A U, như bóng với hình, khó thoát ra được, cả đời này sẽ bị cô bé bám lấy. “Sao bọn em theo dõi được đến đây?” “Tất cả những ngôi mộ cổ có thể nhìn thấy trên mặt đất của Trung Quốc, bọn em đều nắm rõ cả. Ngôi mộ đá bảy tầng bên cạnh tháp Ninh Cổ, cạnh bờ Mẫu Đơn Giang này, sao bọn em có thể bỏ qua chứ? Anh, bệnh viện Paris có bệnh án của anh – là căn bệnh hiểm nghèo mà Hoa Đà tái thế cũng không chữa được… Vậy mà còn được gặp nhau thế này, vinh hạnh làm sao! Sao anh vẫn có thể sống được vậy? Liên quan đến việc anh ra vào mộ cổ vô số lần chăng? Hôm qua vừa tạm biệt, em bấm tay tính toán, ngôi mộ cổ gần nhất chính là ở đây. Vừa nãy vượt qua Mẫu Đơn Giang, một người nông dân trong làng nói có nhìn thấy một con chó lớn kéo theo chiếc xe gỗ, bên trên chở một người thanh niên vượt qua mặt băng, em nghĩ đó chắc chắn là anh” “Đúng vậy” Tần Bắc Dương thầm nghĩ với sự cẩn thận tỉ mỉ, làm việc mau lẹ của A U, vậy mà cô bé mới chỉ mười bảy tuổi, thật quá đáng sợ. “Anh, đi với bọn em đi, em đưa anh đến ngôi mộ cổ an toàn hơn. Còn Tiểu Mộc thì cứ để lại cho bọn em xử lý. Còn có một lời khuyên thành thật nữa: đừng tin bất cứ lời nào mà hắn nói với anh” “Ừ, anh cũng không tin lời hắn, nhưng anh sẽ không đi với bọn em đâu” Tần Bắc Dương vỗ đầu Cửu Sắc, con thú trấn mộ ấu kỳ lân trong mộ đạo đã phun ra một quả cầu lửa… Cậu không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để giết chết thích khách A Hải và Lão Cha, báo thù cho cha mẹ nuôi. Mấy người A Hải đã sớm có phòng bị, nhanh nhẹn rời khỏi cửa mộ đạo, quả cầu lửa lưu ly bay ra ngoài trời lập tức mất hiệu lực, hóa thành không khí – có thể thiên địch của nó chính là tia tử ngoại? Hai phái đối lập nhau trong và ngoài mộ đạo. A U và đám thích khách đứng canh giữ bên ngoài cửa mộ đạo, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc nấp trong mộ đạo. Thích khách không thể vào mộ đạo, ngược lại Cửu Sắc cũng không thể ra ngoài. Bên ngoài mộ đạo, thừa lúc mặt trời còn chưa lặn, A U lập tức điều binh khiển tướng – trên ngực Lão Cha vẫn còn băng bó, hôm qua bị Tần Bắc Dương bắn một phát, đầu đạn vừa mới được lấy ra, vậy nên chỉ được canh gác bên ngoài cửa mộ đạo; có lẽ ngôi mộ cổ vẫn còn lối ra khác, Thoát Hoan vòng ra sau lưng ngôi mộ đá; A Hải bò lên đỉnh bậc đá bảy tầng, đứng trên cao nhìn xuống. A U quyết định một mình vào mộ đạo. Lão Cha ôm vết thương trước ngực ngăn cản: “Chủ nhân, thân thể vàng ngọc của người tuyệt đối không thể rơi vào nguy hiểm!” “Đừng lo, ta đoán Tần Bắc Dương sẽ không giết ta. Trái tim anh ấy rất đơn thuần, dễ bị lừa gạt, không thể để anh ấy tin lời dối trá của Tiểu Mộc” A U sờ con dao găm giắt ở thắt lưng, “Ta sẽ tìm cơ hội giết Tiểu Mộc rồi đưa Tần Bắc Dương ra ngoài. Đưa cái túi “Địa cung đạo” cho ta!” Tính mạng của chủ nhân nặng như Thái Sơn đè trên đầu. Thoát Hoan giao một gói dài cho cô ta, nhìn bên ngoài giống như giấu một chiếc tẩu hút thuốc. Cô ta đeo cái gói, tựa như một con nai cái nhỏ, khéo léo lẻn vào mộ đạo nghìn năm. A U xách đèn của công nhân mỏ, chú ý mỗi một chi tiết trên đường đi, ví dụ như hài cốt của kẻ trộm mộ, kí hiệu sao năm cánh ở ngã rẽ, tất cả đã chỉ rõ phương hướng cho cô ta. Nhìn thấy một cánh cửa thanh đồng đóng chặt, lại đi lên phía trên, cô ta phát hiện một cánh cửa mộ thất đã vỡ vụn, cỗ quan tài đã bị di chuyển, phía dưới bị đập vỡ, còn có một không gian khác nữa. Cô ta như rơi vào mê cung, đi hết vòng này đến vòng khác, gặp hết mộ thất này đến mộ thất khác. Có cái thì cửa lớn rộng mở, quan quách còn nguyên; có cái thì cửa mộ thất đóng kín, không biết có giấu vật gì? Nhưng cô ta đều đánh dấu hết lại, để đảm bảo có thể quay lại đường cũ. Cô ta nhìn thấy một bức tường. Trên đó vẽ một bức bích họa màu sắc rực rỡ – một người thợ săn, trên tay là một con chim ưng lông trắng, có xen kẽ mấy đốm đen, hình dáng vô cùng to lớn. Mỏ chim ưng có chút kì lạ? A U ghé sát lại dùng đèn mỏ chiếu sáng, cô ta phát hiện ra mỏ chim ưng không phải được vẽ mà thò ra từ trên vách đá, là một cơ quan được rèn từ sắt. Cô ta dùng sức kéo mỏ chim ưng, cả bức bích họa mở ra từ phần giữa, trở thành một cánh cửa ngầm. Chỉ mới bước về phía trước một bước, gạch trên sàn đã sụp xuống… A U tỉnh táo ôm chặt chiếc đèn mỏ, cho đến khi rơi xuống một thế giới mềm mại. Cô ta cảm thấy rơi xuống độ cao bằng ba bốn tầng, dưới người không biết bao nhiêu gấm vóc đã mục nát, hít vào toàn là sợi dệt vụn. Bên dưới nữa lót gỗ dầy, có vậy mới không bị ngã gãy chân tay, A U thuận thế lộn một vòng, lăn đến sàn gạch của mộ thất. Một cánh tay nóng hổi tóm lấy cô ta. Vừa định rút dao găm ra phản kháng, cô ta nhìn thấy đôi mắt của Tần Bắc Dương. Giống như năm đó, khi ở trong mật thất cạnh địa cung hoàng đế Quang Tự. Cậu bảo vệ A U sau lưng, đó là bản tính bẩm sinh đàn ông phải bảo vệ phụ nữ. Thú trấn mộ Cửu Sắc đang giương cặp sừng hươu to như cây đại thụ chọc trời. Cô ta nhìn thấy một con chim ưng. Không biết phải miêu tả ra sao? Hay là một loại động vật nào khác? Con chim ưng này có thân thể của phụ nữ – một người phụ nữ lõa thể với bộ ngực đầy đặn, như một thiếu phụ đang cho con bú, thân hình với đường cong mê hoặc lòng người. Cô ta có cánh tay láng mịn, thân dưới là một đôi chân dài trắng muốt, nhưng từ cổ trở lên lại mọc đầy lông vũ, biến thành một cái đầu chim ưng. Cô ta có một đôi cánh dài và lớn, đôi cánh này vươn ra hết mức sẽ có cùng kích thước với thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Động tác của “chim ưng” cũng khéo léo nhanh nhẹn như phụ nữ, nó đang lượn vòng trong địa cung, tránh né quả cầu lửa lưu ly của Cửu Sắc. Đây là một con thú trấn mộ, A U đặt tên cho nó là “Nữ Thần Đầu Chim Ưng”. Những nữ thần trên thế giới này mỗi người đều có vẻ yêu kiều riêng, mỗi người cũng có vẻ hung ác riêng. A U tựa như nhìn thấy dáng vẻ của mình khi trưởng thành. “Nữ Thần Đầu Chim Ưng” nhào xuống Cửu Sắc nhưng bị đôi sừng dày đặc cản lại. Cái mỏ chim đâm vào sừng, tiếng kim loại vang lên, nếu là đầu người hoặc mãnh thú thì hẳn đã bị bẻ xuống lâu rồi. “Hải Đông Thanh” Tần Bắc Dương gọi ra một cái tên khác. “Hải Đông Thanh chính là thú trấn mộ Nữ Thần Đầu Chim Ưng?” A U nấp sau lưng cậu hỏi, Tần Bắc Dương đang tập trung tinh thần cầm cây cung thập tự, Cửu Sắc giúp cậu chống đỡ đòn tấn công của thú trấn mộ, cậu đang đợi sơ hở của Hải Đông Thanh. Đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng sáo nỉ non, à không, là tiếng tiêu… chí ít cũng không phải ảo giác. Là đàn sáo nơi nào? Tần Bắc Dương quay đầu lại, chỉ thấy A U đang giơ một ống trúc lên. Nó hơi dày hơn chiếc tiêu, thân dài một thước tám tấc, phần đuôi hơi cong lên chứ không thẳng như tiêu. A U cầm nó như cầm tiêu, phần thân đứng nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn, vết cắt bên ngoài, trên thân trúc có mấy lỗ… Lần đầu thấy A U chơi nhạc cụ, âm sắc thê lương, trong địa cung lại càng kì ảo và điềm tĩnh, tựa như u linh của cả ngôi mộ lớn này đều vì nó mà chìm đắm, say mê sự vui vẻ trong cơn mộng. Quả nhiên Cửu Sắc và Hải Đông Thanh đã ngừng đấu, hai con thú trấn mộ dường như đều đang tận hưởng màn độc tấu của A U. Xích Bát. Tần Bắc Dương nhận ra loại nhạc cụ này, khi cậu còn học ở Kyoto Nhật Bản, cậu thường nghe tăng nhân trong chùa thổi, họ xếp bằng ngồi trong rừng trúc, bên cạnh dòng suối, thổi ra sự bình yên của thời đại và chất phong lưu của Tùy Đường. Vật này vốn là của đội nhã nhạc cung đình triều Đường, sứ giả Nhật Bản ở triều Đường đã đưa nó du nhập về Nhật Bản. Không ngờ sau Tống Minh, Xích Bát đã bị tiêu thay thế vị trí ở Trung Quốc, gần như thất truyền, nhưng nó lại thịnh hành phát triển ở Nhật Bản. Tình tăng Tô Mạn Thù con lai Trung Nhật có một bài thơ rất được ưa chuộng: “Tiêu vọng, quê người, mưa lệ sa. Triết Giang quê cũ mộng nhạt nhòa. Chân qua tám biển cầu nhân thế. Lạc bước vô tình giẫm lên hoa” (1) Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm vào A U đang thổi Xích Bát, trong đầu vụt qua giọng của một người đàn ông: “Thú trấn mộ, truyền Chư Thương Chu Tiên Tần, tính thích cung thương âm luật, đàn sáo phong nhã” Giọng nói này là từ hai năm trước, trong giấc mộng mà mình mất tích một trăm ngày, hoặc có thể nói là phần mà cậu đã quên trong giấc mơ. Giấc mơ đó là giấc mơ ở Thiên quốc, nó đang dần sáng tỏ từng chút một, là ai đã nói với cậu? Tần Bắc Dương nhặt đèn mỏ lên, chiếu sáng gian địa cung này, nó lớn hơn tất cả các mộ thất. Ở giữa là một cỗ quan tài đồng xanh. Trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ đồng xanh, nắp quan tài đã bị nổ tung – đây là kết quả của việc dùng thuốc nổ, xung quanh la liệt hài cốt người chết, không phải là người được chôn theo thời xưa, rất nhiều bím tóc thậm chí tay cầm của tẩu thuốc còn sót lại, đây chính là đồng bọn của bộ hài cốt trong mộ đạo, vào mười hoặc hai mươi năm trước, chúng mang theo đèn đuốc và thuốc nổ theo, làm nổ tung lối vào nào đó của ngôi mộ này, xông vào địa cung, khi dẫn nổ quan tài, chúng đã bị thú trấn mộ Nữ Thần Đầu Chim Ưng tấn công. Kẻ cuối cùng chạy thoát thân cũng không thoát khỏi nạn kiếp trong mộ đạo. Tiếng Xích Bát quanh quẩn bên tai, Tần Bắc Dương trốn vào nơi Nữ Thần Đầu Chim Ưng không nhìn thấy được. Cỗ quan tài đồng xanh này quá lớn, bên trong chứa hẳn hai thi thể. Một quan tài hai thi thể? Cậu nín thở tĩnh khí, không thể khiến kẻ bảo vệ địa cung chú ý đến được. Từ hình dáng xương chậu mà chiếc đèn mỏ chiếu sáng, có lẽ là một nam một nữ. Nắp quan tài đã bị phá hoại, mục nát hoàn toàn. Nhưng ở một góc của quan tài có giấu hai chiếc bình gốm ba màu đời Đường, không rõ bên trong đựng gì? Tần Bắc Dương phát hiện một quyển sách Ngọc Ái, chữ viết rất rõ ràng, lược bỏ đi một số từ ngữ hoa mỹ, cậu đọc qua đại ý. Đây là mộ hợp táng của Quốc vương và Hoàng hậu nước Bột Hải, sau khi Hoàng hậu sinh đôi hai Hoàng tử, không may bị sốt sản hậu mà qua đời, hai tiểu Hoàng tử cũng bởi vậy mà chết yểu. Quốc vương một lòng một dạ với Hoàng hậu, quyết định không những chết phải cùng huyệt, mà còn phải cùng quan tài, hơn nữa còn mang theo hai người con chết yểu. Cậu đã hiểu rồi, trong hai chiếc gốm ba màu đời Đường đó là hai vị hoàng tử nhỏ. Có lẽ là hài cốt, cũng có thể là tro cốt. Còn con thú trấn mộ Nữ Thần Đầu Chim Ưng này sở dĩ để lộ bộ ngực ra như vậy kì thực chính là người mẹ đã qua đời đúng thời kì đang cho con bú. Linh hồn của Hải Đông Thanh không phải là của Quốc vương, mà là của Hoàng hậu. Tần Bắc Dương to gan nhảy vào trong cỗ quan tài đồng xanh, lấy hai chiếc bình gốm ra, đặt trước quan tài. Tiếng Xích Bát của A U ngừng bặt. Nữ Thần Đầu Chim Ưng lập tức có phản ứng, đôi mắt ưng phát ra ánh sáng kì lạ, trực tiếp vượt qua Cửu Sắc, giang cánh hạ xuống trước cỗ quan tài đồng xanh. Nó ôm chiếc bình gốm ba màu đời Đường lên, đặt trước ngực như người mẹ đang cho con bú. Tần Bắc Dương khẽ nói: “Thú trấn mộ có linh hồn, có linh hồn tức là có tình cảm, tình cảm của bà ta hoàn toàn đặt vào hai cái bình gốm này, đó là đứa trẻ chết yểu do bà ta sinh ra, cũng là đối tượng mà bà ta thề chết bảo vệ đến cùng” A U giơ chiếc Xích Bát lên như có điều suy nghĩ. “A Bố Ca Hách Hách!” Tần Bắc Dương nói ra một cái tên kì lạ, “Năm đó khi anh còn ở thôn Lạc Đà ở Kinh Tây, anh thường chơi đùa với đám trẻ con Kỳ nhân ở Tây Sơn. Bọn họ tế bái nữ thần đầu chim ưng, nữ thần đó trông giống hệt con thú trấn mộ này, cũng ôm hai đứa trẻ” Truyền thuyết kể rằng thuở vũ trụ sơ khai, mặt đất tựa như một bọc đá vậy, chim ưng mẹ bay qua mặt trời, ánh sáng và lửa đọng trên lông vũ, băng tuyết dần tan, vạn vật sinh sôi. Chim ưng mẹ dưỡng dục vạn vật trên thế giới này, cũng bao gồm cả loài người. Cuối cùng, linh hồn của chim ưng hóa thành nữ Shaman. “Em thích nữ thần cho con bú này” A U tay cầm Xích Bát, hận không thể thổi thêm một khúc nữa cho Nữ Thần Đầu Chim Ưng. “Nó là Hải Đông Thanh, hay còn gọi là Hùng Khố Lỗ, là loài chim bay cao nhất và nhanh nhất trên đời. Tương truyền, mười vạn con thần ưng mới xuất hiện một con Hải Đông Thanh. “Sơn Hải Kinh” nói đó là Cửu Phượng trong hoang mạc của Túc Thận” A U khẽ thì thầm với Tần Bắc Dương: “Anh, chúng ta mau đi thôi, đừng quấy rầy nó nữa” Vậy nhưng Cửu Sắc lại xông về phía thú trấn mộ Hải Đông Thanh. Nó đã mất kiểm soát, giống như một con thú điên cuồng vậy. Nữ Thần Đầu Chim Ưng xếp bằng trên mặt đất cho hai chiếc bình gốm bú, lạnh lùng nhìn về phía Cửu Sắc đang xông tới, đột nhiên nó cuộn đôi cánh lên ngăn đòn tấn công của Cửu Sắc lại. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân phun ra một quả cầu lửa, thiêu đốt hai chiếc bình gốm dưới ngực Nữ Thần Đầu Chim Ưng, nó mất hết lí trí và chiêu thức, lộ ra cả vùng ngực bụng. Cặp sừng hươu của Cửu Sắc thừa cơ đâm tới, tựa như hai cây trường mâu sắc bén, đâm vào cơ thể của thú trấn mộ Hải Đông Thanh. “Đừng” Tần Bắc Dương xông đến cản trở đòn tấn công hung bạo của Cửu Sắc, nhưng đã muộn rồi, tấm giáp đồng xanh của Nữ Thần Đầu Chim Ưng đã vỡ nát, để lộ các cơ quan bên trong và viên linh thạch vẫn còn nóng hổi. Cửu Sắc tựa như một con quỷ đói, nó tham lam xé toang vùng ngực của Hải Đông Thanh ra, như dã thú săn bò dê, thứ nó muốn ăn nhất chính là trái tim. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân lại nuốt thêm một viên linh thạch nữa. Từ lúc chui vào mộ ở Paris, ăn được chất độc hóa học trong khu rừng độc, cải tử hồi sinh, lột xác, nó đã khác hẳn trước kia, càng ngày càng tàn nhẫn khát máu hơn, giống như một con thao thiết tham lam. Cửu Sắc như “thợ săn thú trấn mộ” điên cuồng, phàm là những con thú trấn mộ rơi vào tay nó đều sẽ bị nuốt mất trái tim. Ngoài viên linh thạch vốn có của mình, nó còn ăn ba viên linh thạch của con thú trấn mộ Ác Long ở núi Đạt Ma trên biển, thú trấn mộ Cóc Vàng của Viên Thế Khải, thú trấn mộ Đồng Nam Đồng Nữ trong địa cung của Từ Phúc ở Nhật Bản, giờ là viên linh thạch thứ năm trong người nó. “Nó không còn là Cửu Sắc trước kia nữa rồi” A U đã nhìn ra, Tần Bắc Dương xấu hổ cúi đầu: “Chủ nhân như anh thật là thất bại” Cậu quỳ xuống dập đầu trước di hài của Nữ Thần Đầu Chim Ưng, rồi lại dập đầu về phía cỗ quan tài đồng xanh, thể hiện sự sám hối với chủ mộ. Tần Bắc Dương đưa A U chạy khỏi địa cung, trước mắt là một mộ đạo quanh co khúc khuỷu. “Tiểu Mộc đâu rồi?” “Chính hắn mở cửa mộ thất ra, kết quả lại đụng phải thú trấn mộ Hải Đông Thanh. Lúc anh và Cửu Sắc đang đánh lại, tên tiểu tử này đã chuồn mất. Nghề gia truyền của hắn là trộm mộ, hắn hiểu rõ về cổ mộ hơn anh, có lẽ đã tìm được đường thoát rồi… hoặc là lại bị nhốt trong một mộ thất nào đó rồi” “Vậy để hắn đi chết đi” A U còn chưa dứt lời, mộ đạo phía trước đã sụp xuống, không thể nào quay lại đường cũ được nữa. Tần Bắc Dương không hề lo lắng, cậu càng vui vì được ở lại trong cổ mộ lâu hơn một chút, cậu nhìn cái gói sau lưng A U nói: “A U, em cũng tốt nghiệp trường Thiên Quốc đúng không? Anh nhớ ra rồi, có người đã từng nói với anh: Thú trấn mộ, truyền Chư Thương Chu Tiên Tần, tính thích cung thương âm luật, đàn sáo phong nhã” “Anh, ý anh nói đến đạo âm nhạc của Địa Cung đạo sao? Không sai, chỉ cần anh theo em lên núi thì sẽ tự hiểu ra đáp án” Tần Bắc Dương không tỏ rõ ý kiến: “Nếu âm nhạc có thể khắc chế thú trấn mộ, vậy thì sao không dùng nó để khắc chế Cửu Sắc? Vì sao đám thích khách bọn em khi gặp Cửu Sắc vào ban đêm hoặc trong mộ đạo lại quay đầu chạy?” “Cửu Sắc không phải là con thú trấn mộ bình thường. Mặc dù nó cũng là cung thương âm luật, đàn sáo phong nhã. Nhưng khí thế của nó rất lớn, cung thương âm luật không thể khắc chế nổi” “Cũng có lý, nó đã ăn không ít linh thạch rồi” Tiếp đó, Tần Bắc Dương, A U và Cửu Sắc bắt đầu tìm đường thoát ra. Trong mộ đạo như mê cung, cậu bước vào một gian mộ thất xem mộ chí minh, phát hiện ra bảy tám Hoàng tử, mười mấy công chúa, còn cả đại thần và phò mã với số lượng tương tự, số mộ thất và quan tài không dưới bốn mươi cái… Đây là một ngôi mộ tập thể lớn – tầng dưới cùng là địa cung của Quốc vương và Hoàng hậu, phía trên phân bố dày đặc mộ của vương công đại thần và hoàng tử công chúa, tất cả đều nằm giữa bảy tầng bậc đá này. Các mộ thất được nối thông nhau bởi các thông đạo như mê cung, trên dưới nối nhau, trái phải cạnh nhau, giống như từng căn phòng ở khách sạn cao chọc trời ở Manhattan. Công chúa được an táng gần Hoàng đế, cháu trai cháu gái được an táng gần ông bà nội, đây là truyền thống từ xưa đến giờ của Trung Quốc. Nhưng an táng công chúa hoàng tử và Hoàng đế trong cùng một ngôi mộ đá lớn, lại đặt trong mật thất nơi các bậc đá trái phải trên dưới sát nhau như vậy, e rằng là ý tưởng độc đáo và đặc biệt của riêng nước Bột Hải… Đi qua ngôi mộ lớn trên bảy tầng bậc đá là đã tiến gần đến đỉnh bên trong kim tự tháp. Không gian bên trong vách đá càng ngày càng chật hẹp, người to béo chắc sẽ bị kẹt lại. Cửu Sắc trở lại thành con chó lớn, đi dẫn đường phía trước, Tần Bắc Dương và A U một trước một sau, nghiêng mình lách qua khe hở, nhìn thấy dòng chữ trên tường. Ánh đèn mỏ chiếu sáng dòng chữ Bạch thoại triều Đường, những chữ này khác xa so với chữ Hán hiện đại ngày nay, càng giống với câu chuyện “Kinh biến” hơn. Đại ý nói lăng mộ nước Bột Hải này là do dòng họ thợ mộ nhà Tần xây dựng nên. Họ nhà Tần vốn là thợ thủ công hoàng gia triều Đường, sau vì biến cố trong cung mà lưu lạc đến Liêu Đông, bị người Bột Hải bắt đến phủ Long Tuyền Thượng Kinh, phụng mệnh xây dựng cải tạo vương lăng, căn cứ theo nguyên mẫu lăng mộ của vua Đường trên Bạch Lộc Nguyên. Lại là tổ tiên nhà họ Tần. Tần Bắc Dương chưa chắc đã là hậu duệ trực hệ của người này, nhưng người này cũng rất đáng tán tụng, chỉ tiếc là trong khe đá chật hẹp này không thể quỳ được. Cậu có một thắc mắc: “Bạch Lộc Nguyên không có lăng mộ Hoàng đế, chỉ có lăng mộ Hoàng tử – là mộ của cháu Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, ở đâu ra truyền thuyết lăng mộ đế vương? Lời khắc trên đá nói ngôi mộ này bắt đầu xây dựng vào những năm đầu Khai Nguyên thời Đường Huyền Tông, cũng tức là sau khi Võ Tắc Thiên mất không lâu, có lẽ là mộ táng thời kì đầu của nước Bột Hải, cách thời gian tiểu Hoàng tử triều Đường mất trên Bạch Lộc Nguyên không đến hai mươi năm” Hai người đứng trong khe đá, hơi thở của A U phả vào cổ cậu: “Anh vẫn chưa tận mắt nhìn thấy địa cung của ngôi mộ lớn triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên đúng không?” “Có thấy lúc anh mới sinh ra, nhưng anh không nhớ rõ nữa” “Đi với em, em đưa anh về ngôi nhà cũ Bạch Lộc Nguyên, anh sẽ có phát hiện rất đặc biệt” “Về Bạch Lộc Nguyên?” Tần Bắc Dương không đưa ý kiến rõ ràng, chỉ nhìn vách đá trên đỉnh đầu, “Nhưng trước mắt chúng ta làm thế nào để ra khỏi ngôi mộ này đây?” ______________ Chú thích: (1) Bài thơ “Bản sự thi” của Tô Mạn Thù. “Bản sự thi” là tên chung cho một nhóm những bài thơ tự sự của ông, chứ không phải tên của một bài duy nhất, phong cách chịu ảnh hưởng của Lý Thương Ẩn và Cung Tự Trân.