Chương 69 Thoát thân
Ba thước phía trên đầu Tần Bắc Dương chính là đỉnh của ngôi mộ đá bảy tầngThích khách A Hải ngồi vững vàng trên tảng đá cao nhất, giống như vị Pharaon ngồi trên kim tự tháp, đưa mắt nhìn quanh dãy núi bị tuyết trắng bao phủ trong phạm vi trăm dặm. Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng như một vệt máu chiếu rọi lên vết sẹo trên khuôn mặt phải, rực rỡ chói mắt như lúc vừa bị cậu bé nào đó rạch qua vào cái đêm xuân ở Tô giới Thiên Tân – Đức vào mười một năm trước. Hắn cảm thấy tảng đá dưới mông đang động đậy. Tảng đá này rất nặng, giống như tảng đá phong ấn đỉnh ngôi mộ vậy. Bên dưới có người, nhưng kẻ đó không đẩy được tảng đá này ra. A Hải không gọi thích khách Lão Cha ở tầng thứ năm, cũng không gọi Thoát Hoan đang ở sau lưng ngôi mộ, hắn chỉ dựa vào sức mình để di chuyển tảng đá, lộ ra một khe hở nhỏ hẹp. Một bàn tay thò ra. Bàn tay thò ra từ ngôi mộ là bàn tay của một người sống, trên tay đầy vết bẩn, ngón tay rất thon thả, giống như tay phụ nữ. A Hải tóm lấy bàn tay này, phá cho khe hở rộng thêm ra. Hắn cũng rút con dao găm giắt ở thắt lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt cổ đối phương. Tiếp đó là một cánh tay, rồi bờ vai và cái đầu lộ ra – hắn là Tiểu Mộc, tên trộm mộ vừa mới thoát khỏi ngôi mộ cổ. Tiểu Mộc bị A Hải lôi lên từ đỉnh mộ. Trời đã tối hẳn. Một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết tung bay trên núi, Tiểu Mộc bất giác rùng mình, nhìn thấy vết sẹo trên mặt đối phương. Hắn quỳ xuống trước mặt A Hải: “Đã lâu không gặp” “Đã lâu không gặp!” Con dao găm của A Hải kề lên cổ Tiểu Mộc, “Bọn ta đã đuổi theo ngươi hai năm, chỉ muốn giết ngươi luôn bây giờ” “Xin đừng giết tôi” Tiểu Mộc đờ đẫn ra mà cầu khẩn, vô cùng đáng thương, nước mắt vòng quanh. “Ở trên đảo, chính ngươi đã muốn giết ta” “Ông anh A Hải, tôi chỉ muốn thoát thân thôi, lúc đó các anh nhiều người như vậy chắc chắn là đến giết tôi. Nếu chỉ có một mình anh, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cũng gần ba năm rồi, lúc nào tôi cũng nhớ về anh” Mặt trăng đã leo lên đỉnh ngôi mộ cổ. Đầu ngón tay của tên trộm mộ trẻ tuổi còn lạnh lẽo hơn cả tay người chết trong mộ cổ, nhưng cũng lại khiến người ta mê đắm, con dao găm của A Hải không thể nhúc nhích chút nào. Đêm khuya gió rít điên cuồng, những con cú đêm kêu lên chói tai trong rừng, át tiếng nói chuyện. Tiểu Mộc dịu dàng nói: “Anh A Hải, ông trời có mắt nên đã để tôi thoát ra khỏi ngôi mộ cổ, vừa hay lại gặp được anh. Thiên mệnh đã để cho tôi tiếp tục sống, đúng không?” “Đời này, số người ta đã giết không được một trăm lẻ tám người trong “Thủy Hử Truyện” thì cũng phải chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trong “Tây Du Ký” rồi, chỉ duy nhất có ngươi…” Đúng vào lúc hắn ngửa cổ lên trời thở dài, cái dùi sắt được mang ra từ ngôi mộ cổ mà Tiểu Mộc giấu trong tay vận hết sức đâm vào ngực A Hải. A Hải rên lên một tiếng rồi ngã xuống, cũng vung con dao găm theo bản năng. Tiểu Mộc cảnh giác nhảy bật về phía sau, vậy mà trên vai vẫn bị rạch một đường. Cái dùi sắt vẫn còn cắm trước ngực A Hải, chỉ cách trái tim một chút. Đằng sau ngôi mộ vang lên tiếng của Thoát Hoan: “A Hải? Có chuyện gì vậy?” Tiểu Mộc không dám dừng lại, hắn men theo bậc cầu thang đá thoát thân, giống như một hồn ma tràn ra khỏi ngôi mộ cổ, hòa vào màn đêm sâu thẳm trong rừng rậm… Ánh trăng chiếu lên đỉnh ngôi mộ cổ Bột Hải. Thoát Hoan phát hiện A Hải gục xuống trong vũng máu, trên ngực còn cắm một cái dùi sắt cổ xưa. Hắn vẫn còn sống, Thoát Hoan không phí lời, rút cái dùi ra không hề nương tay, máu tươi bắn ra như suối. Thoát Hoan cũng nhanh chóng băng bó cho hắn, không hề chậm trễ một giây nào. “Tiểu Mộc chuồn rồi hả?” Đôi mắt A Hải nửa khép nửa mở, yếu ớt thở hắt ra vài chữ: “Ta… vô… dụng…” Kỳ thực, nếu hắn có lòng muốn giết Tiểu Mộc, Tiểu Mộc có một trăm cái mạng cũng không thoát được. Nhưng vào thời khắc đó, khi ánh trăng chiếu lên lông mi của Tiểu Mộc, ánh mắt cầu khẩn đó giống như một con mèo nhỏ bị thương và đói khát, khiến người ta như bị quỷ ám vậy. Nhất thời hắn phân tâm nên mới bị đánh lén. Trong chớp mắt, tảng đá lớn dưới mông lại động đậy. Thoát Hoan phát hiện một bàn tay thò ra khỏi khe hở, hắn nhận ra bàn tay này, đó là A U. A U, Tần Bắc Dương, còn cả Cửu Sắc đang trong hình dáng một con chó lớn bò ra khỏi tầng đỉnh của ngôi mộ đá bảy tầng. Thoát Hoan nhìn thấy mặt Tần Bắc Dương, đồng thời cũng nghe thấy lệnh của A U: “Mau chạy!” Phản ứng của hắn rất nhanh nhạy, hắn ôm A Hải đang bị thương lăn từ trên đỉnh ngôi mộ xuống trước mặt Lão Cha đang ở trên bậc đá tầng năm. Con thú trấn mộ ấu kỳ lân đang biến hình, trên đầu mọc ra cặp sừng hươu trắng muốt, vảy giáp lấp lánh. Kẻ thù giết cha mẹ Tần Bắc Dương trong chớp mắt đã mất tăm mất tích. Chỉ chậm mấy giây nữa thôi là bọn chúng đều sẽ bị quả cầu lửa lưu ly của Cửu Sắc thiêu chết. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao ra, hét to một tiếng: “A U!” “Anh yên tâm đi, A Hải và Lão Cha sẽ không quay về nữa đâu. Em biết anh hận bọn họ, em sẽ bảo hai người này đi càng xa càng tốt. Chỉ có một mình em cùng anh về Bạch Lộc Nguyên thôi, có được không?” A U mười bảy tuổi, không những hiểu tâm tư đàn ông mà còn hiểu suy nghĩ của thú trấn mộ, cô ta lại nói với Cửu Sắc, “Không phải ngươi cũng ngày nhớ đêm mong chủ mộ – tiểu Hoàng tử triều Đường của ngươi sao?” Con thú trấn mộ gật đầu, Tần Bắc Dương không còn gì để nói, ngôi mộ cổ giúp cậu bổ sung đầy năng lượng, tạm thời khống chế được tế bào ung thư, cậu hít một hơi thật sau không khí dưới ánh trăng lạnh lẽo. Hai người một thú xuống khỏi ngôi mộ đá bảy tầng. Vượt qua núi rừng phủ đầy tuyết trong đêm đen, trở về cạnh dòng Mẫu Đơn Giang đang đóng băng. Có hai con ngựa đang đợi ở đây, A U và Tần Bắc Dương lên ngựa, đi xuôi theo dòng chảy của con sông… Trời sáng, bọn họ đến ga tàu Mẫu Đơn Giang trên tuyến đường sắt Trung Đông. Trong túi A U vẫn còn rất nhiều tiền, cô mua hai vé giường nằm khoang hạng nhất, chuẩn bị đi qua Đông Tam Tỉnh, trạm cuối là Lạc Dương. Chỉ cần chịu đựng ba ngày trên tàu thôi, Lạc Dương có rất nhiều mộ cổ, có thể để Tần Bắc Dương được nghỉ ngơi thoải mái rồi sau đó vào Quan Trung Thiểm Tây. Sau khi đến Bạch Lộc Nguyên, lên núi Thái Bạch, mọi việc đều sẽ rõ ràng hết. Buổi chiều, chiếc tàu hơi nước bắt đầu khởi hành. Trong khoang chỉ có Tần Bắc Dương và A U, Cửu Sắc ngụy trang thành con chó lớn cuộn tròn trên đất. Cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi A U, nhưng chủ nhân của đám thích khách ăn nói rất thận trọng, chỉ trả lời một câu: “Anh đừng quên mình là người thừa kế của Assassins. Con dao găm vàng anh nhận được ở Paris, em vẫn còn giữ giúp anh. Trên đời này có biết bao người khát khao có được nó chứ. Nhưng nó chỉ thuộc về anh thôi” “Chỉ cần có được con dao găm vàng Assassin, anh sẽ có thể chỉ huy được thích khách trên toàn thế giới?” “Rất tiếc là anh không thể làm vậy! Liên minh thích khách đã sớm là một nắm cát vụn, Thái Bình thiên quốc đã thua rồi, chiến tranh Nam Bắc thua rồi, đại chiến thế giới thua rồi. Nhớ năm xưa, khi Liên minh thích khách còn lớn mạnh, chúng ta đã ám sát Đại tôn giả của Liên minh thợ thủ công tại Paris. Ngày nay Liên minh thợ thủ công vẫn còn hưng thịnh, có thợ thủ công lành nghề khắp thiên hạ, có tiền của nhiều không kể xiết…, còn Liên minh thích khách đã chỉ còn chút hơi tàn, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi. Con dao găm vàng của Assassins chỉ là một sợi dây gắn kết tinh thần và kế thừa lịch sử thôi” “Còn nguyên nhân thì sao? Hai bên cùng độc lập, mỗi bên làm chủ một vùng?” “Từ lần Tây chinh thứ ba của Mông Cổ, vườn hoa Thiên quốc của Assassins bị hủy diệt, Liên minh thích khách đã mất đi chỗ dựa, Đại hội thế giới đã bị gián đoạn vô số lần. Từ thời vãn Thanh đến nay, các cường quốc Tây Dương đã nảy sinh ra một loại tư tưởng trước giờ chưa từng có, gọi là “chủ nghĩa dân tộc”” “Nationalism!” Tần Bắc Dương dùng tiếng Anh kiểu Nhật đọc tên chủ nghĩa dân tộc, phát âm vô cùng tệ hại. “Chính là tư tưởng này đã khiến Liên minh thích khách hoàn toàn bị chia cắt. Vốn dĩ thích khách của Đức và Pháp vẫn hợp tác cùng nhau để chống lại bạo quân hai nước, ám sát gia tộc Habsburg hoặc gia tộc Bourbon. Nhưng Đức, Pháp và Nhật dần trở thành kẻ thù, Assassin và Lorraine bị chia cắt khiến thích khách hai nước mạnh ai nấy làm chủ, thậm chí ám sát thủ lĩnh của nhau. Từ sông Seine đến sông Elbe, không biết đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán mất mạng vô ích rồi” Cô bé người Trung Quốc nhìn không có chút nổi bật nào lại hiểu tường tận về lịch sử châu Âu đến vậy, hẳn là đã trải qua quá trình học tập và huấn luyện đặc biệt ở “vườn hoa Thiên quốc”. Trên chuyến tàu tuyến Trung Đông rung lắc, A U nói: “So với cuộc chiến lẫn nhau trong Liên minh thích khách, kẻ đối đầu với chúng ta – Liên minh thợ thủ công vẫn giữ được sự nghiêm chỉnh của tổ chức từ đầu đến cuối, còn nhận được hỗ trợ của các cường quốc như Anh Mỹ vv. Đại chiến thế giới mấy năm qua, Liên minh thích khách đã ủng hộ sai lầm cho Đức, đế quốc Áo – Hung, kết quả là thua thê thảm…” Tần Bắc Dương suy nghĩ rất nhanh, tế bào não và tế bào ung thư cùng bị thiêu đốt: “Hội nghị Hòa bình Paris, bọn em đi ám sát ba ông lớn không phải là vì chính nghĩa và công lý mà là vì mối ân oán giữa Liên minh thích khách và Liên minh thợ thủ công? Thậm chí là… sự kiện Sarajevo? Ám sát Hoàng thái tử đế quốc Áo Hung, một quả bom nguyên tử giết chết 30 triệu người…” “Anh, cuối cùng anh cũng thông minh được một lần, nhưng đây là bí mật vĩnh viễn không thể nói ra” Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của A U, Tần Bắc Dương mới cảm thấy sợ, may mà lần ám sát ba ông lớn thất bại, nếu không mình sẽ trở thành tội nhân lịch sử. “Bọn em không can tâm thất bại, vẫn còn muốn thông qua lần ám sát kinh thiên động địa cuối cùng để cứu vãn cục diện, hoặc là… báo thù!” “Đây là quyết định của lão gia Assassins” Trong đầu Tần Bắc Dương hiện lên một gương mặt đầy râu quai nón: “Lão thích khách Ả Rập đó?” “Bọn em kính trọng ông ấy là một quân tử, nguyện chết vì ông ấy, đáng tiếc là thất bại trong gang tấc” “Em A U này, núi Thái Bạch mà chúng ta sắp đến là nơi nào vậy?” “Đại thánh điện Viễn Đông của Liên minh thích khách” Nghe đến “Đại thánh điện Viễn Đông” này, Tần Bắc Dương nhớ đến khu Harlem ở Manhattan New York, “Đại thánh điện Bắc Mỹ” của Liên minh thợ thủ công. “Anh, cây cung chữ thập trên người anh vì sao lại có kí hiệu của Liên minh thợ thủ công?” Cây cung chữ thập đặt nằm trên giường trong khoang tàu, để lộ ra “kim tự tháp độc nhãn” trên thân cung. Tần Bắc Dương giơ tay che lại theo bản năng, rồi giả bộ ngây ngô nói: “Em à, em nói đây là kí hiệu của Liên minh thợ thủ công sao?” “Đúng vậy, kim tự tháp độc nhãn! Liên minh thích khách có quy định rằng nhìn thấy ai có kí hiệu này thì giết không tha” Bí mật mình là hội viên sơ cấp của Liên minh thợ thủ công tuyệt đối không thể cho đám thích khách biết, nếu không hai bên đều sẽ dồn cậu vào chỗ chết. “Khi anh còn lưu lạc ở Siberia, anh đã gặp một người thợ thủ công già người Nga, ông ấy đã cứu mạng anh, trước khi chết ông ấy tặng cây cung này cho anh” Có lẽ A U đã nhìn thấu lời nói dối của cậu, cô cảnh cáo: “Anh, trước khi lên núi Thái Bạch, anh phải giấu ký hiệu này đi, để tránh gây hiểu lầm. Em cũng muốn tốt cho anh thôi” Con tàu chạy qua vùng Đông Tam Tỉnh, Tần Bắc Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là đại bình nguyên Tùng Hoa Giang bao la bát ngát, tuyết đọng đang tan dần, mùa xuân sắp đến. Sau khi trời tối, đóng cửa khoang lại, A U và Tần Bắc Dương mỗi người ngủ một giường. Hai người gần như không ai cởi quần áo, quay lưng vào nhau mà ngủ. A U đã mười bảy tuổi, không còn là một cô bé nữa, cũng may chiếc chăn đông che hết cả cơ thể cô. Đêm dài như tất cả các đêm trên đời này, giống như con đường mà Tần Bắc Dương đã đi qua trên Trái đất này vậy. Đường sắt cán qua nền đất đen không ngừng rung lắc, sau nửa đêm A U mới mơ màng rơi vào giấc ngủ. Sáng sớm, chân trời phía Đông dần hiện màu bạc trắng. A U mở mắt, khẽ gọi: “Anh”. Không ai đáp lại, đến cả tiếng thở cũng không còn, chỉ còn lại tiếng lộc cộc đơn điệu của tàu hỏa. Cửu Sắc cũng không thấy đâu nữa. Cô xoay mình bước xuống, bên ngoài cửa sổ đã là nhà cửa san sát, tựa như đã quay trở lại Paris. Đêm qua, nhân lúc A U ngủ say, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đã xuống tàu ở Cáp Nhĩ Tân, trạm kế tiếp của A U chính là Phụng Thiên.