Chương 70 Paris của phương Đông
Cáp Nhĩ Tân, hay còn được gọi là Paris của phương ĐôngThành phố này phồn thịnh nhờ có tuyến đường sắt Trung Đông, một buổi sáng mùa xuân năm 1920, một thanh niên hai mươi tuổi và một con chó lớn có hình dạng kì lạ xuất hiện trên đường sắt. Sau lưng cậu thanh niên trẻ là một thanh Đường đao cán vòng, sau thắt lưng giắt một cây cung chữ thập, chú chó lớn có bờm màu đỏ. Một người một thú đi men theo đường ray đầy chất thải tiến về phía trước, đi thẳng đến ga tàu Cáp Nhĩ Tân. Một chuyến tàu cao tốc đang dừng trên ga, đội quân nhạc tấu lên quốc ca Trung Quốc. Người Trung Quốc và kiều bào Nga trắng tiền hô hậu ủng, có một sĩ quan Nga trắng cao lớn dẫn theo thiếu phụ Nga trắng tặng hoa cho một nhân vật lớn sắp lên tàu. Tần Bắc Dương rất ngạc nhiên, vị “nhân vật lớn” này chỉ là một thiếu niên tầm tuổi mình, vóc người nhỏ, da trắng, không biết có lai lịch thế nào? Trong đám người vang lên tiếng súng… Người thiếu niên ngã vật xuống đất, thị vệ đã bị bắn trúng đầu. Sân ga một phen náo loạn. Sĩ quan Nga trắng rút súng ra bảo vệ “nhân vật lớn”. Trên mặt thiếu phụ người Nga trắng tiến lên tặng hoa vẫn còn vương đầy máu tươi của thị vệ, cô ta hét lớn một tiếng rồi đâm vào ngực Tần Bắc Dương. Cậu đè cô gái người Nga trắng xuống đất, gào lên một câu tiếng Nga bên tai cô gái tóc vàng: “Nằm im đừng động đậy!” Xung quanh xuất hiện rất nhiều thích khách nổ súng về phía “nhân vật lớn”, các thị vệ lần lượt trúng đạn, có mấy người trung thành chặn họng súng. Đám vệ binh xếp hàng bắn trả, năm sáu tên thích khách chết ngay tại chỗ. Thiếu niên cũng bò đến bên cạnh Tần Bắc Dương, nếu cậu ta không được Tần Bắc Dương đè dưới đất thì đã sớm bị đám thích khách bắn chết rồi. Giữa ban ngày, Cửu Sắc không thể biến hình, nhưng nó có thể đỡ đạn cho chủ nhân, tên thích khách rút dao xông đến liều mạng. Tần Bắc Dương đè “nhân vật lớn” xuống, giương cây cung thập tự lên, bắn ra một mũi tên thép trúng vào vai đối phương, đám binh lính mới bắt được tên thích khách. Trên sân ga rải đầy thi thể và máu vang lên tiếng chửi bới của tên thích khách bị bắt, có nhắc đến tên của một đại soái nào đó. Cậu thiếu niên kia hoảng hốt bò dậy, may mắn vì vẫn còn sống sót, khoác vai Tần Bắc Dương nói: “Hai mươi năm trước, Itō Hirobumi bị thích khách Triều Tiên An Trọng Căn ám sát ở sân ga này đấy” “Chính là Itō Hirobumi đã ép buộc Lý Hồng Chương phải kí Hiệp ước Shimonoseki sao?” Tần Bắc Dương thở hổn hển, “Xem ra thích khách cũng không phải toàn kẻ xấu” “Đa tạ ơn cứu mạng của vị huynh đệ này! Mọi người đều gọi tôi là Tiểu Lục Tử” “Tôi tên là Tần Bắc Dương” “Hay lắm, nhưng tôi phải lên tàu rồi, đại soái bảo tôi bắt buộc phải về Phụng Thiên họp trong ngày hôm nay” Cậu thiếu niên tên gọi “Tiểu Lục Tử” này nhắc phó quan phải ban thưởng hậu hĩnh cho Tần Bắc Dương, thậm chí phải phong chức tước cho, sau đó vội vàng lên tàu, con tàu hơi nước ầm ầm rời đi. Ga tàu Cáp Nhĩ Tân. Tần Bắc Dương không muốn dính dáng gì vào vũng nước đục này, cậu vừa định rời đi thì bị cản lại, bị ép phải cầm mấy trăm đồng bạc. Vừa vặn trên người cậu đang không có đồng nào, cậu đành vui vẻ nhận lấy. “Cảm ơn chàng trai trẻ” Sau lưng vang lên một câu tiếng Nga, chính là viên sĩ quan Nga trắng vừa tiễn “Tiểu Lục Tử”, ông ta đang ôm thiếu phụ bước đến trước mặt cậu, “Cậu vừa bảo vệ phu nhân tôn quý này, vừa bảo vệ thiếu chủ nhân của Đông Tam Tỉnh, nếu viên đạn chỉ lệch một chút nữa thôi thì cậu cũng mất mạng rồi” “Cắt một cái bánh mì còn phải mất một ít vụn, hoàn thành một việc cũng phải trả cái giá nhất định!” Tần Bắc Dương thuận miệng nói ra một câu ngạn ngữ Nga, nửa năm sống và chiến đấu ở Siberia, cậu đã trở thành một nửa người Nga. “Rất ít khi tôi gặp được người Trung Quốc nói tiếng Nga lưu loát như thế này, tôi là Thượng tá Peter Ivanov” Phu nhân da trắng tóc vàng cúi người nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài, tôi là Wolfna” Một người họ Ivanov, một người họ Wolfna, rõ ràng không phải là vợ chồng, nếu không cô ta phải tên là Ivanovna hoặc Ivanova. Phu nhân Nga trắng không thẹn thùng như các cô gái Trung Quốc, cô ta thoải mái nhìn thẳng vào mắt đàn ông. Cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, đuôi mắt hơi có chút nếp nhăn, nhưng so với các cô gái người Nga thì nếp nhăn này hầu như không đáng kể. Điều hiếm có là cô ta giữ gìn vóc dáng rất tốt, mặc một chiếc áo khoác đẹp, mái tóc vàng xoăn rũ sau gáy, mặt trang điểm nhẹ, tựa như một khối nam châm khiến người ta khó có thể rời mắt. Đột nhiên Tần Bắc Dương nhớ đến họ của cô ta – Wolfna. Tiếp đó cậu nhớ đến một người đàn ông: “Chồng của cô có phải là Nam tước Frantz von Wolf không?” Nghe đến cái tên Đức này, Wolfna biến sắc, Thượng tá Ivanov cũng chau mày. “Ngài quen biết chồng tôi sao?” “Ông ấy… qua đời rồi” “Ôi Thượng đế ơi!” Wolfna vừa biết mình đã là quả phụ, lập tức đau buồn gần như gục xuống, Ivanov ôm lấy eo cô ta, chi tiết này thể hiện quan hệ tương đối thân mật của họ. Việc đã đến nước này, Tần Bắc Dương cũng đành thừa nhận: “Tháng Năm năm ngoái, Nam tước Wolf đã hi sinh vì nhiệm vụ ở Paris, cho đến chết ông ấy vẫn tận trung với chính phủ lâm thời Đức. Đúng rồi, Wolf là bạn thân của cha tôi” “Cậu là con trai của ông Tần?” Thượng tá Ivanov ôm vai cậu, “Tôi và cha cậu đã từng có giao hảo với nhau khi còn ở chính phủ lâm thời Nga trắng tại Omsk” “Cha tôi cũng qua đời ở Paris rồi” Thượng tá làm dấu chữ thập trước ngực: “Mong Thượng đế phù hộ cho ông ấy! Tần là người Trung Quốc ưu tú nhất mà tôi từng gặp, bây giờ người ưu tú nhất là cậu!” Tần Bắc Dương hơi khó xử, thầm nghĩ cha là người thợ thủ công thật thà, trước khi chết còn giao lưu bạn bè rộng rãi như vậy, còn để lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ ở Siberia, cả đời này cũng coi như sống không uổng phí. Ivanov rất nhiệt tình, đưa cậu rời khỏi ga tàu, ngồi một chiếc xe hơi đến khu phố trung tâm. Ba mươi năm trước, Cáp Nhĩ Tân là một làng nhỏ cạnh Tùng Hoa Giang. Năm 1896, tuyến đường sắt Siberia từ phía Đông đến đã biến Cáp Nhĩ Tân thành đầu mối giao thông, xây dựng nên các kiến trúc châu Âu như đường xá, cầu… trên mảnh đất hoang vu này. Đường phố trung tâm khắp nơi đều có người Nga trắng, hoặc là đang khoác áo da, hoặc là nghèo khổ vất vả. Ivanov đặt phòng hạng sang ở khách sạn Modern, tặng cho Tần Bắc Dương một bộ Âu phục mới, mời cậu cùng dùng bữa tối tại nhà hàng Nga ở khách sạn. Gan ngỗng, trứng cá đen, phi lê cá ngâm, súp củ cải đường, đùi cừu nướng, cá chua lạnh kiểu Nga… Tần Bắc Dương ở Nga đã lâu nhưng lại ở nông thôn lao động cải tạo, hoặc là hành quân đánh trận, bữa nào cũng chỉ có bánh mì và khoai tây, ăn chỉ để no bụng, rất ít khi được ăn đồ ăn ngon của Nga. Cũng may cậu đã ở trong mộ cổ một ngày, không những ức chế được tế bào ung thư mà khẩu vị cũng được khôi phục, cậu uống Kvas, ăn ngấu nghiến thức ăn. Cửu Sắc ngồi cạnh bàn ăn, Thượng tá vừa định cho nó một miếng bít tết bò thì Tần Bắc Dương đã cản lại. “Tiếng Nga của cậu học ở đâu vậy?” “Lúc còn ở Paris tôi đã học với Wolf. Sau khi cha qua đời, tôi về Trung Quốc, nhưng muốn ủng hộ sự nghiệp của Nga trắng nên lại đến Đầm lầy Hải Sâm ở Viễn Đông xa xôi – chính là nơi mà mọi người gọi là Vlapostok. Tôi đã sống ở đó nửa năm” Tần Bắc Dương bịa ra một câu chuyện, tuyệt đối không thể để người Nga trắng đối diện biết mình là chiến sĩ Trung Quốc của Hồng quân Xô Viết, còn là một đoàn viên Cộng thanh. “Tốt lắm, Tần, còn tôi và Katja…” Thượng tá Ivanov nói lỡ lời, tên của cô ta là Yekaterina, Katja là tên thân mật, “Chúng tôi cũng vừa đến Cáp Nhĩ Tân một tháng, chưa quen với cuộc sống nơi đây, tiếng Trung Quốc cũng chỉ biết ba câu “Xin chào”, “Cảm ơn”, “Khốn kiếp”! Ha ha…” Phu nhân Nam tước và Thượng tá Nga trắng rõ ràng là một đôi tình nhân công khai. Khi Tần Bắc Dương đem tin về cái chết của Wolf đến, hai người này đã có thể ở cạnh nhau một cách danh chính ngôn thuận, chẳng trách phải mời cậu bữa tiệc thịnh soạn này. Ivanov lại rót hai ly Vodka, Wolfna đoạt lấy ly của ông ta: “Uống ít thôi! Tôi còn phải để tang chồng nữa” Nhưng Thượng tá vẫn còn tỉnh táo: “Tần, trong mộ cổ của Trung Quốc có giấu một loại báu vật, tên là thú trấn mộ. Khi tôi còn ở Omsk, cha cậu và Wolf đang cải tạo thú trấn mộ, còn đưa nó ra chiến trường. Thượng tướng Hải quân rất coi trọng loại vũ khí này, thậm chí ra lệnh cho tôi ăn trộm quan tài của Rasputin về, muốn tạo ra một con thú trấn mộ tà ác nhất lịch sử, hồi sinh linh hồn của Rasputin” “May mà thất bại, nếu thả con thú trấn mộ thế này ra ngoài thì chắc chắn đó sẽ là một thảm họa của loài người” Tần Bắc Dương kinh hãi, không dám nói ra cuộc kì ngộ tiêu diệt ác linh Rasputin ở dãy núi Ural. “Nếu Kolchak có mười con thú trấn mộ thì tuyệt đối sẽ không bị thảm bại như ngày hôm nay, càng không thể chết ở Irkutsk. Nếu có một trăm con thú trấn mộ thì sao? Tôi đảm bảo có thể khiến quốc huy Đại bàng hai đầu tung bay một lần nữa trên đỉnh Cung điện Mùa Đông trong vòng ba tháng” “Thượng tá, rốt cuộc ông muốn thế nào?” “Dù sao tôi cũng đã lưu vong đến Trung Quốc, phải làm một việc có ích cho quốc gia và thượng đế. Trung Quốc là một đất nước cổ xưa, dưới lòng đất có chôn rất nhiều mộ táng, chỉ cần đem thú trấn mộ bên trong ra, cho dù chỉ là một phần nhỏ thôi, rồi tiến hành cải tạo chúng giống như cha cậu đã làm, rồi thành lập một quân đooàn thú trấn mộ, đánh về nước Nga!” Ivanov nâng ly rượu lên, “Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến nhiệt huyết dâng trào, vạn tuế!” Tần Bắc Dương chau mày, nhìn Thượng tá và quả phụ, khẽ nói: “Tôi rất khâm phục lòng trung thành của ông với tổ quốc, nhưng đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành” “Nghe này, Tần, từ lúc tháo chạy từ Siberia đến Cáp Nhĩ Tân, tôi đã bắt tay chuẩn bị cho lần viễn chinh này. Tôi đã tổ chức đội thám hiểm, một trăm binh lính Nga trắng lão luyện dày dạn kinh nghiệm, có đủ vũ khí đạn dược, thức ăn và vật tư, bản đồ quân dụng chi tiết nhất. Bây giờ chỉ thiếu một nhân vật nữa thôi – đó chính là cậu, con trai của Lão Tần” “Trung Quốc rất lớn, ông dự định đi đâu trước?” Ivanov vuốt ria mép, bật ra một địa danh: “Mông Cổ” “Đi Mông Cổ làm gì?” “Ở đó thế cục rất loạn, sẽ không có ai quản chúng ta. Mông Cổ sát với Siberia, có rất nhiều Nga trắng có thể tiếp viện cho chúng ta. Một khi tìm thấy thú trấn mộ, chúng ta có thể cải tạo tại chỗ, lập tức xuất phát phản công nước Nga” “Vậy chỉ e ông phải thất vọng rồi” Thượng tá lại rót cho mình một ly Vodka nữa: “Không sao, Tần thân mến, tối nay cậu có đầy đủ thời gian để cân nhắc, sáng ngày mai, tôi đợi câu trả lời của cậu” Tần Bắc Dương không cho ý kiến, Ivanov lại ôm lấy Wolfna, say khướt tố khổ: “Thượng tướng Hải quân Kolchak của chúng tôi, ông ấy là một chiến sĩ dũng cảm, nhưng tuyệt đối không phải là một lãnh tụ ưu tú. Tần, cậu không biết đâu, chúng tôi từ Siberia tháo chạy đã phải chịu bao vất vả. Hơn một triệu người chạy trốn, gặp phải mùa đông lạnh lẽo nhất, đúng thật là địa ngục… Trên mặt băng của hồ Baikal, chỉ trong một đêm, hàng nghìn hàng vạn người đã bị chết rét! Nếu không nhờ một bình Vodka thì tôi cũng sớm trở thành một bức tượng băng điêu khắc rồi” Wolfna mắt ươn ướt: “Đừng nhắc lại những chuyện đau lòng đó nữa” “Vì trận chiến này, từ Sa hoàng đến người nông dân, mỗi một người Nga đều phải trả cái giá vô cùng đắt…” Chẳng mấy chốc, Thượng tá Ivanov đã say mèm, gục trên bàn ăn, bất tỉnh nhân sự. Khách sạn Modern, tầng ba. Tần Bắc Dương và Wolfna cùng khiêng ông ta về phòng. Người đàn ông Nga cao to như gấu Bắc Cực bắt đầu nôn ọe, Tần Bắc Dương không tránh kịp, quần áo đều bị dính bẩn. “Tên khốn này” Wolfna cho ông ta một cái bạt tai, Thượng tá vẫn còn đang mơ màng, cô ta áy náy nói với Tần Bắc Dương, “Xin lỗi, đàn ông Nga thường thế này, để tôi giúp cậu làm sạch quần áo nhé” Tần Bắc Dương đang định ngăn cản thì quần áo đã bị quả phụ lột sạch, cậu xấu hổ mặt mũi đỏ bừng. Wolfna đưa cho cậu một chiếc áo chui đầu và quần để thay. Cũng may là cậu cao lớn nên mặc vừa, lần này cậu đã thành một người Nga thực sự. Tính cách của phụ nữ Nga rất phóng khoáng, lại không chịu tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, kì thực không hề có ý gì khác, chỉ là một số người Trung Quốc có suy nghĩ thô tục mà thôi. Trong phòng có rất nhiều đồ của phụ nữ, nhưng cậu vẫn cảm thấy còn thiếu một người: “Phu nhân, con của cô đâu? Wolf nói ông ấy rất nhớ mẹ con cô” “Constantine bé nhỏ…” Cô ta im lặng mấy giây rồi ôm miệng nghẹn ngào nói, “Bảo bối đáng yêu nhất của tôi… nó chết rồi!” Từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt người phụ nữ rơi xuống, Tần Bắc Dương suýt nữa thì vả cho mình một cái: “Xin lỗi! Tôi thật là ngu ngốc” “Hơn một năm trước, tôi đưa Constantine năm tuổi trốn đến Siberia tìm chồng tôi, nhưng lại không gặp Wolf. Tôi đã đợi ở Omsk tròn một năm, thậm chí đi tìm Thượng tướng Hải quân Kolchak để cầu xin giúp đỡ. Nhưng tôi không đợi được chồng mà lại là Bôn – sê – vích. Đó là mùa đông lạnh nhất của nước Nga, vô số người chết rét trên đường. Khi tôi vượt qua hồ Baikal dóng băng, con trai tôi đã bị sốt cao bốn mươi độ trong đêm âm bốn mươi độ ấy. Tôi cởi áo khoác bọc lấy đứa trẻ đáng thương, gọi mãi tên của nó – Constantine… Constantine…” Wolfna run rẩy khóc, vùi đầu vào vai Tần Bắc Dương, mái tóc vàng xõa tung trên cổ, cậu không thể tránh né được: “Cô không cần nói tiếp nữa” “Constantine bé nhỏ đã chết trong lòng tôi, tôi giương mắt nhìn nó ngừng thở, cơ thể nhanh chóng lạnh cứng lại. Tôi muốn khóc nhưng nước mắt rơi xuống đã đóng băng. Tôi quyết định ôm nó đi, mãi cho đến bờ bên kia hồ Baikal, hoặc là cùng xuống địa ngục. Thượng tướng Hải quân bắt tôi lên một con ngựa, để Constantine bé nhỏ của tôi lại trên hồ Baikal. Đêm đó, trên mặt hồ đóng băng có vô số thi thể chết rét. Bây giờ hồ Baikal chắc vẫn chưa tan băng, Constantine bé nhỏ của tôi, nó vẫn còn trên mặt băng đó, giống như một bức tượng băng điêu khắc, đợi mùa xuân của Siberia, khi băng tuyết tan dần, nó sẽ chìm xuống đáy hồ sâu nhất trên trái đất này…” Bước vào chế độ nhớ lại quá khứ đau thương, Wolfma không thể cầm lòng, người mẹ mất đi đứa con nhỏ tựa như một cái xác biết đi. Tần Bắc Dương nhớ lại thú trấn mộ Nữ Thần Đầu Chim Ưng Hải Đông Thanh trong ngôi mộ lớn Bột Hải mấy ngày trước, linh hồn chủ mộ đau đớn khi mất đi đứa con nhỏ. Cậu vuốt mái tóc xoăn màu vàng của Wolfna, rót cho cô ta một cốc nước nóng. Cậu lại sợ Ivanov tỉnh dậy, không biết sẽ nảy sinh hiểu lầm gì đây? Nhưng gã ma men đã ngáy vang như sấm. Wolfna nhìn chằm chằm vào mắt Tần Bắc Dương. Cậu nhớ lại lúc ở sân bay Versailles ở Paris, di ngôn của Wolf trước khi chết – “Nếu cậu có gặp vợ tôi, hãy thay tôi nói một lời – Katja, anh yêu em!” Nhìn những con sóng lay động bên trong đôi mắt xanh của cô ta, Tần Bắc Dương rốt cuộc cũng không thốt ra được câu nói đó. “Phu nhân, chúng ta nói chuyện khác đi” Cậu sốt ruột bước ra xa, nhìn về đường phố trung tâm ngoài cửa sổ, “Vừa nãy Thượng tá có nói ông ấy muốn đi Mông Cổ thám hiểm, có phải là lời nói nhảm lúc say rượu không? Rất nhiều người Trung Quốc cũng đều như vậy, sau khi uống ngất người xong thì đều không nhớ gì nữa” “Không, ông ta uống say sẽ nói thật. Đội ngũ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ thiếu một mình cậu thôi, ba ngày sau sẽ xuất phát” “Cô cũng đi cùng sao?” “Đúng, chồng chết rồi, con chết rồi, người tôi yêu chết rồi, quá khứ chết rồi, tôi chẳng còn gì vương vấn nữa!” Wolfna lau nước mắt, ánh mắt lại trở nên dửng dưng, cô ta châm một điếu thuốc, bộc lộ chút phong trần, vì quá đau lòng mà trái tim đã chết. “Phu nhân, tôi vẫn coi cô là quả phụ của Wolf, cô không còn lựa chọn nào khác sao?” “Tôi đã chịu hết nổi nỗi khổ của những ngày không có đàn ông rồi, người phụ nữ như tôi nếu không đi theo Ivanov thì chỉ có thể ở Cáp Nhĩ Tân này làm gái kiếm ăn thôi, phu nhân Nam tước gì chứ, không đáng một đồng!” “Vì sao lại đi Mông Cổ? Mộ cổ ở đại lục Trung Quốc có rất nhiều mà. Tôi cho rằng khả năng tìm được thú trấn mộ ở thảo nguyên Mông Cổ là cực kì nhỏ” “Tôi không biết” Từ đôi mắt hốt hoảng đảo quanh của cô ta, Tần Bắc Dương cho rằng cô ta đang nói dối: “Phu nhân, tôi có thể hỏi tên đầy đủ của cô không?” “Yekaterina Andreevna Wolfna” Trên mặt cô ta vẫn còn vệt nước mắt, cô ta gạt tàn thuốc, “Cậu cũng có thể gọi tôi là Katja” Theo quy luật tên họ của người Nga, đầu tiên là tên, thứ hai là tên của cha, chứng tỏ là con gái của Andre, thứ ba là họ của chồng sau khi người phụ nữ cưới. Yekaterina Andreevna Wolfna? Cậu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, trong đầu lóe lên một tia sáng – ba tháng trước, trong băng tuyết bên hồ Baikal, người đàn ông mặc quân phục Hải quân trắng, di ngôn cuối cùng trước khi chết. “Przewalski… Yekaterina… Andreevna… Wolfna…” Tần Bắc Dương nhớ kĩ cái tên này trong lòng, cái đầu tiên là tên người đàn ông, sau là tên ba người phụ nữ. Przewalski không biết là ai? Nhưng ba cái tên phía sau, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tên đầy đủ của Wolfna trước mặt. Cô ta vừa kể lại câu chuyện bi thảm trong cái đêm lạnh giá ấy, trên mặt băng của hồ Baikal, Kolchak ở bên cạnh cô ta và đứa trẻ. Vậy nên Wolfna chắc chắn có quan hệ nào đó với Kolchak, thậm chí là bí mật nào đó? Ví dụ như dự trữ năm trăm tấn vàng của nước Nga? Có người nói, quân đoàn Tiệp Khắc rất thèm khát khoản tiền lớn này, đã bán rẻ Thượng tướng Hải quân. Nhưng bí mật này ông ta đã đem xuống địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ có thể tìm thấy nữa. Khi con người ta đang hấp hối, thần chí không tỉnh táo, người ta có thể sẽ tiết lộ ra bí mật luôn nhớ đến trong lòng, giống như nói mơ vậy. Tần Bắc Dương lại nhìn Yekaterina Andreevna Wolfna, nổi da gà toàn thân… Trong đầu cậu tự hiện lên bản đồ châu Á, vô số kinh vĩ tuyến và mạng lưới ô vuông đan xen, tựa như một chiếc áo len với các đường kim ngang dọc, bên trong ẩn giấu một tuyến đường: Đông Tam Tỉnh – Mông Cổ – hồ Baikal – Siberia… Năm trăm tấn vàng, toàn bộ tài sản của Nga, hiện ra rất sinh động. Tần Bắc Dương nhìn Ivanov đang say ngủ: “Xin hãy chuyển lời với Thượng tá, tôi đồng ý với đề nghị của ông ấy, tôi sẽ cùng mọi người đến Mông Cổ thám hiểm” Vừa định cáo từ rời đi, cậu nhận ra không thấy Cửu Sắc đâu nữa. Cậu tự vả mình một cái, sao có thể chỉ chăm chăm trò chuyện với người quả phụ xinh đẹp mà quên mất con thú trấn mộ chứ? Tần Bắc Dương tìm khắp ngóc ngách khách sạn Modern, xông ra đường phố trung tâm không người qua lại trong đêm đen. Cậu không mặc áo khoác, gió lạnh thổi tới, lập tức đóng băng nước mũi vừa chảy xuống. Cửu Sắc? Mày đang ở đâu? Đêm xuân Cáp Nhĩ Tân cũng lạnh như mùa đông Thượng Hải. Tần Bắc Dương chạy ngang dọc trên đường, xông đến bên Tùng Hoa Giang. Cậu mong rằng khối huyết ngọc ấm trên ngực sẽ nóng lên, giúp cậu tìm được phương hướng của con thú trấn mộ, cậu quay cuồng cả một đêm mà chẳng được tích sự gì. Lúc bình minh, cậu tuyệt vọng trở về cửa khách sạn Modern, ngồi trên bậc thềm đường phố trung tâm thở hổn hển, giống như một gã lang thang sắp chết rét. Đột nhiên có một thứ nóng hổi liếm má cậu. Tần Bắc Dương nhảy cẫng lên, cậu đang định rút thanh Đường đao sau lưng ra thì nhìn thấy đôi mắt màu lưu ly. Cửu Sắc đã quay lại rồi. Nhưng cả người nó phát ra mùi hôi thối, khiến cho người ta không thể lại gần, thậm chí là buồn nôn. Bốn chân của con thú trấn mộ đầy vết bẩn màu đen, có cả sắc sáng bóng của kim loại nặng. Cậu tóm lấy bờm của Cửu Sắc hỏi: “Này! Mày đi đâu thế? Có phải lại tham ăn mấy thứ bẩn thỉu không?” Nó giống như chó mèo làm việc có lỗi vậy, ngoan ngoãn cúi đầu đợi chủ nhân trách phạt. Từ khi hồi sinh trong khu rừng chất độc ở Paris, Cửu Sắc đã hình thành thói xấu thích ăn chất độc hóa học, giống như một kẻ nghiện thuốc phiện vậy. Cáp Nhĩ Tân không có ngành công nghiệp nặng nào, nó chỉ thể đến một nơi – xưởng phát điện. Tần Bắc Dương nhớ lại lúc rạng sáng, từng ngọn đèn trên phố tắt vụt, cậu còn tưởng chính quyền thành phố tiết kiệm điện, không ngờ Cửu Sắc đã tấn công trạm phát điện, ăn ngấu nghiến phế liệu độc của trạm điện, khiến cả thành phố tạm thời mất điện. Cậu nhanh chóng lôi Cửu Sắc về khách sạn. Trong phòng có một cái bồn tắm lớn, cậu rõ ràng biết ngũ hành Cửu Sắc là lửa, sợ nước, nhưng cậu vẫn ép nó vào bồn tắm, mở nước cọ rửa. Cậu biết chất độc gây hại cho cơ thể, nhưng dù sao cái mạng này cũng là do Cửu Sắc cho cậu, trong phổi cậu vốn có u, chi bằng lấy độc trị độc. Sau khi trời sáng, cậu dặn dò Cửu Sắc ở yên trong phòng không động đậy. Tần Bắc Dương một mình ra ngoài, đến bưu điện Cáp Nhĩ Tân. Cậu lấy bút viết thư cho Anna, nói cho cô rằng cậu vẫn còn sống, bảo cô đừng bận lòng, giờ cậu phải xử lý một việc quan trọng, ngăn cản người Nga trắng đào trộm mộ Trung Quốc. Ít thì vài tháng, nhiều thì nửa năm, cậu nhất định sẽ về tìm cô. Địa chỉ nhận thư vẫn là khoa lịch sử trường Đại học quốc lập Bắc Kinh, cậu dán tem, hôn nhẹ một cái rồi bỏ vào thùng thư. Nếu như Anna vẫn còn sống.