Chương 80 Đại hội so tài trộm mộ
Phu xướng phụ tùy, Tiểu Mộc đi đào mộ, Hải nữ cũng không rời hắn ta, cô ta đem theo hai đứa trẻ bên cạnh dãi nắng dầm mưa suốt dọc đườngĐội ngũ đã đi bảy ngày bảy đêm, ngày đi đêm nghỉ. Tiểu Mộc đặc biệt chọn ở tại khu mộ để luyện lòng can đảm cho mọi người, ban đêm thay phiên nhau kể truyện ma, truyền thụ các kiến thức đào mộ, và các nguy hiểm có thể xảy ra bên trong mộ cổ. Đi ngang qua Bạch Lộc Nguyên, Tiểu Mộc không rảnh để trèo lên, hắn đứng từ xa lạy một cái. Xuyên qua bên ngoài thành Tây An, men theo Vị Thủy đến huyện Hàm Dương. Căn cứ theo đầu mối mà ông Hắc Thổ cung cấp, ngôi mộ triều Đường nằm ở dưới gò núi đằng sau miếu Quan Đế. Trời đã về đêm, lại đúng vào dịp Trung Thu, trăng sáng vằng vặc trên cao, đúng là thời điểm tốt để đào mộ. Gò núi chính là đất phong của mộ phần, Tiểu Mộc phát hiện tung tích của Lang ca – dưới núi có hơn mười con ngựa đang chờ để vận chuyển báu vật, có một kẻ hậu sinh đang canh chừng. Ông Hắc Thổ đã ra quy định, hai bên tự mình đào, nước sông không phạm nước giếng, thắng lợi sẽ gặp nhau trước quan tài. Ngôi mộ lớn này đã hại chết mấy đời người của làng trộm mộ, nhưng họ đều không tìm thấy cửa vào mộ đạo. Lang ca dùng cách đục lỗ trên đỉnh, hi vọng có thể trực tiếp chui vào phía trên địa cung. Tiểu Mộc tránh khỏi cái động Lang ca đào, tìm chỗ ra tay ở phía bên kia. Nhờ vào ánh trăng tròn mười lăm tháng Tám, hắn rút ra một công cụ tay cầm gỗ dài, tự như một chiếc xẻng sắt, nhưng đầu xẻng rất kì quái, không phải là dạng bẹt thường thấy mà là dạng nửa hình trụ tròn, giống với công cụ giết người “Quản nhi sáp” hơn – mặt xẻng rộng hai tấc, dài một thước, được đúc từ gang vô cùng cứng, một đầu xẻng được mài sắc bén dị thường. Đây là công cụ mà Tiểu Mộc tự tay chế tạo, trải qua gần hai mươi công đoạn tạo phôi, nung, xử lý nhiệt, tạo hình, mài lưỡi… Hắn cắm cái xẻng này xuống mộ, nhẹ nhàng đâm sâu vào hai thước rồi rút ra xem, trong lòng xẻng đầy bùn đất. Có thể thấy rõ ràng sự phân bố của tầng đất, vừa có đất thời xưa lấp xuống, cũng có cả đất cát trong một trăm năm gần đây, còn có cả rễ thực vật, cỏ dại, thậm chí cả xương động vật nhỏ. Tiểu Mộc đặt một cái tên ra vẻ nho nhã cho công cụ đào mộ này – xẻng Lạc Dương. “Lạc Dương nếu có người thân hỏi. Một mảnh lòng băng đang đào mộ” Hắn ta tự sửa lại bài thơ của Vương Xương Linh, dương dương tự đắc vì phát minh của mình. Người Tây không phải có các loại phát minh kì lạ mà chẳng có tác dụng gì sao? Tần Bắc Dương gọi đó là “Science” (khoa học). Nhưng để nói về khoa học của ngành trộm mộ này thì người Trung Quốc vẫn là giỏi nhất. Dùng xẻng Lạc Dương dò xét mấy địa điểm, Tiểu Mộc phân tích tầng đất, quyết định đi xuống từ góc phía Tây Bắc của mộ. Hắn gọi mọi người đến, mỗi người tự dùng công cụ để đào. Người trong đội đều là thanh niên, thể lực để đào hố không thể chê vào đâu được, giống như chuột bẩm sinh biết đào hang vậy, chưa đến một canh giờ, đạo động đã sâu hơn mười trượng. Tiểu Mộc chỉ huy, mọi người phối hợp, ba người chui xuống đào đáy hang, ba người ở giữa vận chuyển bùn đất, ba người ở trên dựng ròng rọc, đổ bùn đất lên trên mộ, còn có ba người ở phía sau canh chừng. Đào đất ở dưới là tiêu hao sức lực nhất, người ở trên buộc phải luân phiên nhau xuống thay thế, hiệu suất tăng lên đáng kể. Cuối cùng xẻng sắt đã chạm vào lớp gạch cứng. Tiểu Mộc nhảy xuống, chỗ này đã cách mặt đất hai trượng, gần vị trí địa cung. Hắn dùng bàn chải làm sạch gạch, tự mình dùng búa đập xuống. Lớp gạch xanh vỡ tan tành, để lộ ra cửa hang, bốc lên mùi thối rữa của mộ cổ. Hắn châm đuốc rồi đưa xuống dưới thăm dò, lúc đầu ngọn đuốc tắt, sau đó lại bùng cháy lên, chứng tỏ khí oxy đã tràn vào bên trong. Hắn dặn dò mọi người dùng khăn ướt bịt kín mũi và mồm, theo kế hoạch bảy người to gan nhất sẽ theo hắn xuống, ngoài ra ba người canh gác ngoài cửa hang trên địa cung, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào, còn lại hai người canh chừng ở cửa vào đạo động phía trên mộ. Còn Hải nữ và hai đứa trẻ thì qua đêm trong miếu Quan Đế. Đám hậu sinh nín thở, từng bước từng bước giẫm lên bóng mình, đi vào trong địa cung của ngôi mộ triều Đường. Tiểu Mộc giơ đuốc lên, còn chưa kịp nhìn rõ bích họa trên bốn bức tường thì đã giẫm vào hai thi thể. Nhìn kĩ lại, đây chính là đồng hương trong làng trộm mộ, là đám người của Lang ca – nhưng từ vai trở lên trống rỗng, mất đầu rồi! Đối diện với thi thể không đầu nằm trong vũng máu, đội của Tiểu Mộc một phen nhốn nháo. Sâu trong địa cung tối đen như mực truyền đến một tiếng kêu thảm thiết… Tiểu Mộc giơ ngang chiếc xẻng Lạc Dương, bảo mọi người đừng hoảng loạn, tất cả dùng đuốc và đèn bão đồng loạt chiếu qua. Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ. Da đen, tóc tai bù xù, hai mắt lồi lên, miệng mọc răng nanh, đang tóm một cánh tay đàn ông đưa lên miệng cắn xé nuốt chửng, tựa như một khúc xương dê vậy. Không phải là phụ nữ, mà là nữ quỷ. “Thi biến rồi! Anh Tiểu Mộc!” Có người thét lên phía sau, đang định bò lên đạo động để chạy trốn thì Tiểu Mộc nói: “Đừng sợ, đây không phải là thi biến, cậu đã từng nhìn thấy thi thể nào to lớn như vậy chưa?” Quả nhiên, hình dáng của nữ quỷ trước mặt to lớn dị thường, ước chừng cao đến một trượng, bầu ngực còn to hơn đầu người bình thường, ngón tay to hơn cánh tay trẻ con. Thi thể trong quan tài dù có trương lên cũng không đến mức độ thế này. Ánh đuốc chiếu xuống dưới chân nữ quỷ, ở đó có mấy chục con quỷ nhỏ như đứa trẻ, chúng đang ôm lấy ngón chân ả ta mà chơi đùa. Chúng cũng gặm thi thể của đám trộm mộ như nữ quỷ, xé ngực người ta ra, nuốt sống tim gan phèo phổi. Vài ba tên trộm mộ may mắn sống sót đang dùng xẻng sắt và đao kiếm để chống lại nữ quỷ. Nhưng chỉ một bàn tay của nữ quỷ đánh xuống, đao kiếm đều gãy hết, thêm một cái tát nữa, đầu của mấy kẻ trộm mộ đều vỡ nát… Lang ca vẫn còn sống. Trong tay hắn có một hộp thuốc nổ, trước tiên hắn bắn mấy phát súng vào ngực nữ quỷ, thủng mấy lỗ. Rồi hắn lại bắn súng về phía đám quỷ con, khiến đám này khóc lóc loạn lên. Lần này nữ quỷ hoàn toàn tức giận, xé đứt bắp chân của Lang ca. Lang ca nhìn thấy trong địa cung có thêm một nhóm người, ánh đuốc soi sáng khuôn mặt của Tiểu Mộc. “Tiểu Mộc, mau cứu tôi ra ngoài!” Hắn ta kêu gào thảm thiết cầu cứu, Tiểu Mộc nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của hắn, nhớ lại hồi còn nhỏ bị Lang ca đẩy ngã vào trong một đám mộ, bị hắn tụt quần từ đằng sau… Tiểu Mộc thì thầm một khẩu hình với Lang ca: “Đi chết đi!” Mặc dù hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng Lang ca đã hiểu ý của hắn. Hắn không còn cơ hội được cứu nữa rồi, nửa thân dưới đã bị nuốt vào miệng nữ quỷ, bị cắn đứt từ phần eo. Lang ca kéo theo đại tràng của mình, dùng hai tay bò trên mặt đất địa cung, hắn bị lũ quỷ con tóm lấy, chia ra ăn. Chỉ trong chốc lát, hắn chỉ còn lại một đống xương bị chia năm xẻ bảy. Đội của Lang ca đã bị tiêu diệt hoàn toàn… Trộm mộ vốn là nghề liếm máu trên lưỡi dao, giắt đầu trên thắt lưng, kết cục thế này cũng là bình thường, đã làm nghề này thì đều phải có giác ngộ như vậy. Nữ quỷ đã nhìn thấy Tiểu Mộc. Ánh mắt của ả ta không hề tàn ác, ả dang hai tay về phía Tiểu Mộc và đám hậu sinh phía sau lưng hắn, như là tư thế muốn ôm con. Đám quỷ nhỏ bên cạnh ả ta rối rít leo lên đùi, lên eo, thậm chí cắn vào đầu vú ả. Lần này Tiểu Mộc không chạy trốn, hắn đứng im bất động tại chỗ. Hắn đã nhìn thấy bức bích họa của địa cung – có vị Phật thế tôn pháp tướng trang nghiêm, thần thái từ bi ngồi trên đài sen, vô số thiên binh thiên tướng bảo vệ xung quanh. Một con quỷ nhỏ bị Phật úp dưới bình bát, giơ đôi tay nhỏ ra ngoài cầu cứu. Có một nữ quỷ cao lớn, dẫn theo đám quỷ nhỏ đang kết thành bầy đàn, muốn mở bình bát ra để cứu đứa trẻ, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích… Nữ quỷ và quỷ nhỏ trong bức bích họa giống với đám quái vật ngay trước mặt này. “Quỷ Tử Mẫu Thần!” Tiểu Mộc gọi ra tên của ả, địa cung trở nên tĩnh mịch, nữ quỷ nhìn vào đôi mắt hắn, hơi ngẩn người ra… Thành Vương Xá ở Thiên Trúc có Phật xuất thế, năm trăm người đến đại hội chúc mừng, trên đường gặp một người phụ nữ mang thai, không ngờ giữa đường người phụ nữ này sảy thai, năm trăm người bỏ lại cô ta mà đi. Cô ta thề độc, kiếp sau sẽ đầu thai ở thành Vương Xá, ăn hết trẻ con trong thành. Kiếp sau, cô ta hóa thành Quỷ Tử Mẫu Thần, sinh ra năm trăm người con ở thành Vương Xá. Để thực hiện lời thề báo thù, mỗi ngày cô ta đều bắt trẻ con trong thành để ăn. Thích Ca nghe được chuyện này bèn giấu một đứa con của Quỷ Tử Mẫu Thần đi, khuyên nhủ cô ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đừng ăn con người khác nữa. Quỷ Tử Mẫu Thần dần dần ăn năn hối cải, trở thành một trong những hộ pháp chư thiên. Nhưng Quỷ Tử Mẫu Thần trước mắt không phải là quỷ, cũng không phải là thần, càng không phải là Phật, mà là một con thú trấn mộ. Thú trấn mộ Quỷ Tử Mẫu Thần. Ả ta và đám quỷ nhỏ dưới chân đều được tạo ra để bảo vệ địa cung và chủ mộ. Ả ta lại một lần nữa dang hai tay về phía Tiểu Mộc, muốn ôm hắn, ăn thịt hắn… Tiểu Mộc tiến lên phía trước vài bước. Ngay vào lúc Quỷ Tử Mẫu Thần vươn đôi tay đầy mùi máu tanh đến trước mắt, hắn rút một cái bọc từ trong lòng ra, giống như bọc tã của trẻ sơ sinh, đặt trong lòng bàn tay của Quỷ Tử Mẫu Thần. Đồng thời hắn kéo dây dẫn thuốc nổ, lộn mấy vòng trên mặt đất. Thú trấn mộ Quỷ Tử Mẫu Thần tưởng rằng trong bọc tã là một đứa trẻ sơ sinh, ả ta ôm cái bọc trước ngực, đầu tiên dỗ dành đứa trẻ, sau đó há miệng ra, nuốt nó vào. Trong cái bọc là thuốc nổ, Tiểu Mộc chuyên dùng để đối phó với thú trấn mộ. “Nằm xuống!” Tiểu Mộc hạ lệnh, đám trộm mộ trẻ tuổi nằm rạp xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, sắt thép, đá vụn, bụi bặm, mạt gỗ và cả các mảnh cơ thể người… sượt qua đỉnh đầu. Sóng xung kích của vụ nổ xé nát quần áo, địa cung như bị động đất, gạch đá không ngừng rơi xuống. Nhưng không có ai bị thương nặng cả, càng không ai bị gãy tay gãy chân. Chân Tiểu Mộc run rẩy, hắn bò dậy, không còn nhìn thấy Quỷ Tử Mẫu Thần và đám quỷ nhỏ nữa, chỉ có bụi bặm đang bay lơ lửng giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện như hồn ma. Hắn dùng xẻng Lạc Dương bảo vệ trước ngực, tin rằng đầu nhọn của xẻng có thể đối phó được với đám quỷ nhỏ. Quả nhiên, có một con quỷ nhỏ bị nổ thành hai nửa, ríu rít kéo ống quần hắn. Tiểu Mộc lập tức đưa xẻng Lạc Dương xuống, cắt đứt đầu con quỷ nhỏ. Trên nền gạch vỡ vụn là các bộ phận tan tác của thú trấn mộ. Đầu Quỷ Tử Mẫu Thần đã biến mất, bầu ngực là hai khối đồng xanh hoàn chỉnh, các mảnh thi thể vừa bị ăn của đám trộm mộ bao gồm cả Lang ca hòa cùng với máu tươi chảy đầm đìa. Hắn còn nhìn thấy vô số bánh răng, dây cu-roa, dây cót và các linh kiện nhỏ của thú trấn mộ. Vượt quá ngoài tưởng tượng của Tiểu Mộc, thuốc nổ đã làm nổ tung lớp vỏ ngoài cứng rắn của thú trấn mộ, xé rách ra từ phần bên trong mồm – nơi mềm mại nhất của Quỷ Tử Mẫu Thần. “Giết chết hết đám quỷ nhỏ này đi” Dưới sự chỉ huy của Tiểu Mộc, đám trộm mộ dùng các loại công cụ, tiêu diệt những con quỷ nhỏ còn chút hơi tàn. Cuối cùng, bọn họ phát hiện trong những mảnh đồng xanh có bọc một viên linh thạch đen thui, đang phát ra nhiệt độ nóng ran, nổi bọt xèo xèo, cứ như vừa được vớt từ chảo dầu ra vậy. Tiểu Mộc nghiêm cấm không ai được động vào viên đá này, kẻ nào động vào thì kẻ đó sẽ chết rất nhanh. Đi vòng qua viên linh thạch của thú trấn mộ Quỷ Tử Mẫu Thần, đám trộm mộ trẻ tuổi đi sâu vào trong địa cung, thấy một cỗ quan tài đã bị khối thuốc nổ làm nứt ra rất nhiều kẽ hở. “Để tôi tự mình làm” Tiểu Mộc lạnh lùng nói thêm một câu, “Yên tâm, tôi sẽ không nuốt trọn bảo bối một mình đâu. Người nào đi theo tôi cũng đều có phần” Hắn vung búa, chẳng tốn bao nhiêu sức đã đập vỡ cỗ quan tài đá. Bên trong là một cỗ quan tài gỗ thị, hơi nhỏ hơn một chút so với cỗ quan tài trong ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Nhưng cỗ quan tài này được bảo quan không tốt, đã có nhiều chỗ rạn nứt, mục nát. Hắn đưa tay sờ vào bề mặt đã rơi rụng của quan tài, dường như chạm vào thi thể của chủ mộ… Khi Tiểu Mộc chạm vào cỗ quan tài một nghìn hai trăm năm trước, hắn chợt nhớ lại năm mười ba tuổi, hắn theo cha và anh họ đến Sơn Tây đào mộ – lúc mở quan tài ra, người chết bên trong vẫn được bảo quản hoàn hảo. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo bào quan viên triều Thanh, nghe nói là người có học vô cùng xuất sắc, mười hai tuổi kim bảng đề danh, trên đường áo gấm về quê thì bị bọn cướp giết chết. Chủ mộ dường như vẫn mở mắt, mỉm cười với Tiểu Mộc, đọc to tứ thư chi hồ giả dã và tám cổ văn sách thánh hiền… Tiểu Mộc là người lãnh đạm vô vị. Rất nhiều người nói làn da của hắn như làn da người chết. Nhưng khứu giác của hắn vô cùng nhạy bén, đừng nói là ngửi thấy mùi thối rữa của người chết, đến cả gián hoặc chuột chết trong nhà hắn cũng có thể nhanh chóng tìm ra. Nhà ai có người chết, chưa cần phải khóc tang hắn cũng có thể dựa vào mùi để phân biệt được là ai. Hắn thích thi thể. Người bình thường chỉ thích người sống, đàn bà, đàn ông, bạn bè, trẻ con còn sống, bao gồm cả động vật. Nhưng trong mắt Tiểu Mộc, trên đời này không hề tồn tại sinh mạng, tất cả mọi người đều chỉ là một loại vật thể, vật chất không có sinh mạng nào đó. Còn sống cũng chỉ là hiện tượng tạm thời, đời người cuối cùng cũng phải chết. Sống chỉ có mấy chục năm, nhưng mộ hoặc hài cốt sau khi chết thì lại tồn tại mấy trăm năm, mấy nghìn năm. Người nào cũng chỉ là tập hợp của xương và máu thịt mà thôi, linh hồn cũng có thể tách ra được. Con người trong mắt Tiểu Mộc chính là một khối thịt di động, một loại vật chất kì quái nào đó, không khác gì một bức tượng, một khúc xương, một cái bia mộ. Người Trung Quốc vì sao phải xây dựng âm trạch xa hoa tráng lệ? Vì sao phải nằm trong quan tài xa xỉ? Vì sao vàng bạc châu báu của trần gian phải chôn theo người chết? Bởi vì chiếm hữu, đây chính là ý nghĩa nòng cốt của con người, chứ không phải linh hồn – Tiểu Mộc nghĩ như vậy từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ do sinh ra trong ngôi mộ triều Hán, hắn chiếm hữu đồ trong mộ cổ, từ quan tài đến đồ chôn theo, cho đến cả thi thể, như vậy thế giới mới có ý nghĩa. Từ một mức độ nào đó, mộ cổ trở thành một loại chứng minh sự tồn tại của hắn, là tất cả linh hồn của hắn, chứ không phải vật chất hay tài sản. Nghề trộm mộ đối với Tiểu Mộc mà nói cũng có ý nghĩa như sơn thủy kì ảo đối với họa sĩ, như chân lý giữa vụ trụ đối với thiền sư, như lửa đối với thiêu thân… Tiết Trung Thu, địa cung triều Đường ở Hàm Dương. Tiểu Mộc vui vẻ bổ cỗ quan tài ra, ánh sáng xuyên qua tấm gỗ mục nát và lớp khói của vải dệt, giúp hắn nhìn được chủ mộ mà Quỷ Tử Mẫu Thần bảo vệ. Không ngoài dự đoán, đó là một người phụ nữ. Người phụ nữ nằm trong quan tài triều Đường không phải là một nắm xương khô như trong tưởng tượng, mà là một thi thể hóa sáp được bảo quản nguyên vẹn. Đó là một quý phu nhân, có lẽ chừng ba mươi tuổi, hoặc bốn mươi tuổi? Bà ta mặc áo mũ triều Đường, lộ ra cái yếm vừa rộng vừa dầy. Bà ta rất xinh đẹp, trên trán dán một bông hoa mai rực rỡ, dường như là một kiểu trang điểm nào đó thịnh hành của triều Đường. Cổ của thi thể hóa sáp có sợi chỉ đỏ mỏng manh, xung quanh dày đặc chỉ – đây không phải là trang sức mà là mũi chỉ khâu đầu và thân lại sau khi bị chém đầu, thường gặp ở vùng Bắc Dương Trung Quốc – nơi mà chém đầu cũng như thái thức ăn, khâu vá lại thi thể là một nghề chuyên môn. Rất ít khi được gặp một thi thể hóa sáp một nghìn năm trước, thông thường loại này dễ thành tinh… Gặp phải trường hợp kì dị này, đám trộm mộ thi thoảng sẽ chọn gian thi (1). Có kẻ là vì độc thân cả đời không lấy được vợ, hoàn toàn là phát tiết nhu cầu sinh lý một cách thuần túy; có kẻ không hề thiếu đàn bà, nhưng chỉ là một loại mê tín ngu muội nào đó, cho rằng phát sinh quan hệ với thi thể nữ giới thì có thể lấy âm bổ dương thọ thêm vài năm. Trong từ điển của Tiểu Mộc không hề tồn tại “tình yêu” và ý nghĩa mà từ này đại diện cho. Hắn bị người ta bắt nạt từ nhỏ, không phải bắt nạt thân trên thì sẽ là thân dưới. Đến khi vào quân đội, hắn vẫn bị chiến hữu hoặc đám quan chức ức hiếp. Hắn không đánh lại người ta, cũng không có dũng khí phản kháng, trước mặt tất cả những con người sống sờ sờ, hắn chỉ là một con côn trùng, một bình tro cốt, lúc nào cũng có thể bị người ta giẫm chết, bị người ta đập vỡ. Hắn sợ tương lai, hoặc có thể nói, mỗi một ngày trong tương lai đều là địa ngục. Duy chỉ có lúc đối mặt với thi thể của chủ mộ, hắn mới có được tương lai lần nữa. Đối mặt với người sống, hắn bị khống chết. Đối mặt với người chết thì hoàn toàn ngược lại, hắn trở thành người điều khiển có quyền lực vô hạn. Hắn thích làm một kẻ trộm mộ, không chỉ bởi vì đây là nghề bẩm sinh mà còn là vì hắn có thể trở thành chủ nhân – cho dù trước kia chủ mộ có là đế vương, hậu phi, công chúa, tướng quân, đại thần… nhưng trước mặt kẻ trộm mộ, người chết không thể phản kháng lại, chỉ đành để mặc cho người ta xâu xé, trở thành người bị sỉ nhục, người bị hại, hoặc đối tượng được yêu. Vào những lúc thế này, Tiểu Mộc cảm thấy mình mạnh mẽ dị thường, thậm chí có quyền lợi như bậc đế vương, nhưng hắn vẫn chọn tha cho thi thể hóa sáp của quý phu nhân triều Đường này. ___________ Chú thích: (1) Gian thi: phát sinh quan hệ tình dục với thi thể.