← Quay lại trang sách

Chương 81 Thượng Quan Uyển Nhi

Căn cứ theo quy trình trộm mộ, hắn lấy các đồ chôn theo bên cạnh thi thể nữ ra: vàng bạc châu báu, trang sức… cất vào trong bọc, giao cho đồng đội phía sau bảo quản. Tiểu Mộc nói được làm được, không nuốt riêng bất cứ thứ gìThi thể hóa sáp của quý phu nhân trong quan tài rốt cuộc là ai? Đây lẽ ra là vấn đề mà các nhà khảo cổ quan tâm đến chứ không phải của kẻ trộm mộ, nhưng Tiểu Mộc lại phát hiện văn bản khắc trên bia mộ. Đó là một phiến đá xanh hình chữ nhật, bên trên có vạch ô bàn cờ rất mảnh, ở đầu là mấy chữ lớn viết theo kiểu chữ Lệ – “Đại Đường Cố Chiêu Dung Thượng Quan Thị Minh”. Đằng sau khắc gần nghìn chữ Chính Khải, Tiểu Mộc đọc tiếp: “Phu đạo chi diệu giả, càn khôn đắc chi nhi vi hình chất; khí chi tinh giả, tạo hóa thủ chi nhi vi thức dụng…” Đám trộm mộ hậu sinh đang lục soát bảo vật trong địa cung, hắn lại cẩn thận đọc hết văn tự trên bia mộ, cho đến mấy câu cuối cùng. “Chiêu Dung lấy an dẹp nguy, trong cảnh hiểm nghèo vẫn bình tĩnh. Ở trong cung cấm, nghe theo trời đất càn khôn; liều lĩnh lao vào nơi nguy hiểm, bỏ mình đột ngột. Xuân Thu năm bốn mươi bảy. Hoàng đế đích thân đến, Thái hậu đau lòng rơi lệ, vậy nên ra lệnh lễ táng và ban quan chức. Thái Bình công chúa xót thương, ban cho năm trăm tấm lụa, lệnh treo vào lễ tế. Vào ngày hai mươi bốn tháng Tám năm Cảnh Vân Nguyên Đại Đường, hạ táng tại Hồng Độc Nguyên, Mậu Đạo Hương, huyện Hàm Dương, Ung Châu. Quy long bát quái cùng với hồng nhan; kim thạch ngũ thanh đều chôn với xương trắng…” Chủ mộ nằm trong quan tài chính là Thượng Quan Uyển Nhi danh tiếng lẫy lừng. Trong một năm rưỡi lưu lạc từ Nhật Bản đến Đông Tam Tỉnh rồi về lại quê cũ Lạc Dương, vào lúc rảnh rỗi, Tiểu Mộc đọc không ít sách. Muốn trở thành một kẻ trộm mộ vĩ đại cần phải học thuộc lịch sử, hiểu rõ chủ mộ và các phong thái tướng mạo của các thời đại khác nhau, nếu không chết thế nào cũng không rõ. Thượng Quan Uyển Nhi là cháu gái của tể tướng Thượng Quan Nghi. Thượng Quan Nghi vì Đường Cao Tông khởi thảo chiếu thư phế Võ Tắc Thiên mà bị giết, Thượng Quan Uyển Nhi từ nhỏ đã vào cung làm nô tì, nhưng bà ta có tài văn chương, “Toàn Đường Thi” và các bài di thơ có ba mươi hai bài, Võ Tắc Thiên phong cho bà làm thư kí của mình. Trên trán thi thể hóa sáp có hoa mai màu đỏ, lúc trước đó là một vết sẹo. Dã sử nói, Thượng Quan Uyển Nhi có tư tình với nam sủng Trương Dịch Chi của Võ Tắc Thiên, nữ hoàng ghen nên đã rút dao đâm bị thương trán của bà, uy hiếp “Dám lại gần thứ ta đã độc chiếm, tội đáng chết”. Thượng Quan Uyển Nhi đã xăm một đóa hoa mai đỏ để che đi vết sẹo, lại càng trở nên quyến rũ hơn, trở thành thời trang trong cung, rất nhiều người lén lút đánh phấn lên đó, gọi là “Hồng Mai Trang”. Trong cuộc “Thần Long chính biến” Nữ hoàng thoái vị, Đường Trung Tông Lý Hiển khôi phục ngai vàng, Thượng Quan Uyển Nhi được phong là Chiêu Dung. Bà ta lại tư thông với Võ Tam Tư, câu kết Vi Hoàng hậu, quyền khuynh triều đình. Trung Tông Lý Hiển băng hà, Lý Long Cơ chính biến giết chết Vi Hoàng hậu, An Lạc công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi. Năm sau đó, Thượng Quan Uyển Nhi được phong là Chiêu Dung, hạ táng ở Hồng Độc Nguyên, Mậu Đạo Hương, huyện Hàm Dương, Ung Châu. Chủ mộ trước mắt chính là nhân vật cùng thời với tiểu Hoàng tử triều Đường Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Tiểu Hoàng tử là cháu trai của Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi là thư ký của Nữ hoàng, bọn họ nhất định đã gặp nhau ở trong cung Đại Minh hoặc cung Lạc Dương, bà ta thậm chí còn tận mắt chứng kiến cái chết của cậu ta, biết nơi mai táng bí mật đó nằm ở đâu? Nếu bà ta vẫn còn sống? Trong giây lát, Thượng Quan Uyển Nhi mở bừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Mộc như hút hồn, thở ra một câu: “Giang Nam khúc nhớ nổi lên. Thư chàng Kế Bắc ngày đêm mong chờ. Trong thư biệt ý vô bờ. Sống xa nhau mãi, bao giờ gần nhau” (1) Tiểu Mộc ngã cái rầm xuống đất, những tên trộm mộ khác cũng thất kinh, nhặt đồ vung loạn lên, đập vỡ không ít các hũ các bình, lúc này mới phát hiện quý phu nhân trong quan tài vẫn nhắm chặt hai mắt, vẫn là thi thể hóa sáp không hề có chút sự sống nào. Vì sao thú trấn mộ của Thượng Quan Uyển Nhi lại là Quỷ Tử Mẫu Thần? Chắc hẳn là vì chưa từng có con, cả đời bà ta không thiếu đàn ông, không có con cái hẳn quá nửa là đã từng sảy thai? Vừa hay lại ăn khớp với câu chuyện của Quỷ Tử Mẫu Thần, mà bà ta chết thê thảm như vậy, có lẽ cũng mang theo không ít oán hận và chấp niệm. “Chạy mau!” Tiểu Mộc bật ra một từ lóng, đám đồng bọn thu thập chiến lợi phẩm, từ đạo động chui ra khỏi ngôi mộ của Thượng Quan Uyển Nhi, vứt lại thi thể của Lang ca và đám trộm mộ của hắn – chôn thân trong mộ cổ vốn là chốn trở về tốt nhất cho dân trộm mộ. Trở về đỉnh ngôi mộ, ánh trăng ngày mười lăm tháng Tám càng lúc càng sáng ngời. Hải nữ dắt hai đứa trẻ leo lên, ôm lấy Tiểu Mộc hôn hít không ngừng. Điểm lại đội ngũ, không thiếu một ai cả, cũng không thiếu cánh tay nào, chỉ có người bị thương ngoài da do vụ nổ thôi. Đám trộm mộ canh chừng cho Lang ca quỳ sụp xuống trước mặt Tiểu Mộc, quyết một lòng đi theo chủ nhân mới. Thủ lĩnh mới của làng trộm mộ đã ra đời. Hắn ta ra hiệu cho mọi người đừng vội ăn mừng, phải chất báu vật lên ngựa lập tức rời đi ngay. Rất nhiều kẻ trộm mộ sau khi thành công trải qua bao gian khổ, kết quả vào lúc rút lui lại bị dân làng gần đó hoặc thậm chí quan binh tóm gọn. Tiểu Mộc nghe nói Càn Lăng của Võ Tắc Thiên cách đây không xa. Nếu đã đào mộ của Thượng Quan Uyển Nhi rồi, hắn quyết định đi xem Càn Lăng, cũng có thể đó là một nấc thang định mệnh – hắn đã tận tay sờ được vào cháu trai của Võ Tắc Thiên, lại tận mắt nhìn thấy nữ thư kí của Võ Tắc Thiên, tiếp theo liệu có phải là chính bà ta không? Đám trộm mộ cải trang thành một đoàn thương nhân Hà Nam, đi suốt ngày đêm về phía Tây Bắc, cuối cùng đã đến Càn Lăng nằm trên vùng đất hoàng thổ. Nhìn ra xa thấy đôi gò bồng đảo hợp thành dãy núi Nhũ Hoa, Tiểu Mộc nhớ lúc còn nhỏ theo cha đến Thiểm Tây đào mộ, vừa hay đi ngang qua Càn Lăng. Đứa trẻ ranh chưa lớn đã nói một cách ngây thơ: “Cha, ngôi mộ này lớn ghê, nếu chúng ta mà đào nó ra thì sau này chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp” Người cha lạnh lùng trả lời: “Kẻ trộm mộ toàn thiên hạ này đều muốn mở hai lăng mộ ra: một là lăng Tần Thủy Hoàng dưới chân núi Lệ; một chính là Càn Lăng của nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị này. Nhưng kẻ trộm mộ trong toàn thiên hạ này, những kẻ to gan nhất, công phu cao cường nhất, đạo hạnh thâm sâu nhất đều chết hết cả trong hai ngôi mộ lớn này, không có ai ra được nữa” “Cha, con chính là người đàn ông sẽ trở thành vua trộm mộ!” Từ hôm đó trở đi, Tiểu Mộc thầm thề, đời này chắc chắn phải phá vỡ lăng mộ nguy nga này. “Con không sợ Thiên tử trấn mộ sao?” “Thiên tử trấn mộ sẽ sợ con” Tiểu Mộc mười ba tuổi leo lên đỉnh núi của ngôi mộ Càn Lăng. Truyền thuyết nói rằng kẻ trộm mộ nào trèo lên Càn Lăng cũng bị cạm bẫy ăn mất, hoặc bị mưa đá đè chết, nhưng trên trời không có mây, thiếu niên như bước trên đất bằng, dường như cả lăng mộ và thiên hạ đều bò rạp dưới chân mình. Vậy là hắn ta to gan dùng cuốc chim đào xuống một nhát… Giờ phút này, Tiểu Mộc hai mươi hai tuổi đem theo người vợ Hải nữ và hai đứa trẻ họ Âu Dương lại một lần nữa quay về trước Càn Lăng. Anh ta phát hiện một đội quân đang đóng dưới chân núi Nhũ Hoa, kỵ binh đang tuần tra, dân công vận chuyển vật liệu xây dựng lên. Tiểu Mộc có kinh nghiệm đi lính, hắn nhìn ra họ đang tu tạo doanh trại. Tiểu Mộc bò rạp trong đám cỏ dại, nhìn về phía sĩ quan trẻ tuổi đang cưỡi trên ngựa trắng, người này mặc quân phục Bắc Dương màu xanh lam, huy hiệu sao ngũ sắc trên mũ kepi đẹp trai đến phát sợ… Đây không phải Tề Viễn Sơn sao? Mà đằng sau vị Thiếu tá lục quân này có một cô gái trẻ cưỡi ngựa đen, tóc mái bằng sóng xoăn tự nhiên, đôi mắt màu lưu ly lấp lánh. Một trận gió cát từ Mông Cổ thổi đến, nước mắt hiện ra trong mắt Âu Dương Anna. ____________ Chú thích: (1) Trích từ bài thơ “Thái thư oán” của Thượng Quan Uyển Nhi. (Bản dịch của phanlang tại tvvnorg)