← Quay lại trang sách

Chương 82 Xuyên qua Bắc Cương

Năm Dân quốc thứ chín, tiết Trung Thu, ngày mười lăm tháng Tám âm lịch, ngày 26 tháng 9 năm 1920Tần Bắc Dương bấm ngón tay tính toán, bọn họ đã bị vây khốn trong địa cung ngôi mộ Lý Lăng bảy ngày bảy đêm. Địa cung thứ hai, thế giới tranh đá thời Hán, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La đã chỉ còn thoi thóp. Nửa túi da nước cuối cùng vừa bị ba người dè dặt uống hết. Chỉ có thú trấn mộ nhỏ là không cần nước và thức ăn, có thể sống chết cùng với đất trời. “Cửu Sắc à Cửu Sắc, đợi bọn ta chết đói chết khát hết, hãy đào một cái mộ trong địa cung cho bọn ta. Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành thú trấn mộ của bọn ta rồi” Tiểu Quận vương nói với con thú trấn mộ, nó lại trợn trừng mắt, ý là đừng nói lời xui xẻo. Quả phụ người Nga trắng Wolfna bước đến sau lưng Tần Bắc Dương, khẽ thì thầm vào tai anh: “Tần, chúng ta thật sự sẽ chết sao?” Bảy ngày nay, cô ta vẫn luôn ngủ ở địa cung thứ hai, giữ khoảng cách với hai người đàn ông. Nhưng bảy ngày không được tắm giặt, lại không thể thay quần áo, váy đã sớm rách rưới rồi, cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Tần Bắc Dương vì nhạy cảm mà khẽ run lên: “Mong là ông trời sẽ đến cứu chúng ta” Lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng quang quác. Bọn họ đều tưởng đó là ảo giác, đã bị nhốt bảy ngày bảy đêm, loại ảo giác này thường xuyên xuất hiện. Một mảng đất cát lớn rơi xuống từ đạo động, dường như trận cát lún lại ập tới. Tiếp đó mấy tảng đá cũng rơi xuống, một bóng đen rơi xuống địa cung, giọng đàn ông truyền đến: “Ôi mẹ ơi! Nơi quỷ quái nào đây?” Quả cầu lưu ly của Cửu Sắc chiếu sáng khuôn mặt bẩn thỉu, nhìn cách ăn mặc thì là một người Hán, tay cầm cái cuốc chim chuyên dùng để đào mỏ, trên hông buộc một sợi dây thừng cứng cáp, nối lên phía trên đạo động. Bất cứ người nào rơi vào trong mộ cổ mà phát hiện ra đám người Tần Bắc Dương, cộng thêm con thú trấn mộ ấu kỳ lân cũng sẽ đều bị dọa đến gần chết. Vị khách không mời mà đến từ trên trời rơi xuống này tên là lão Kim, vốn là thợ mỏ ở Cam Túc, nghe nói tên cũ của núi Altai là “núi vàng”, thường có người đào được “vàng đầu chó” giá trị liên thành, bèn lặn lội hàng nghìn dặm mà đến đây. Ông ta quan sát địa hình sơn cốc, nhận địn rằng ở đây có chứa quặng mỏ vàng, bèn đào bới ở phía trên mộ Lý Lăng, kết quả là đào thông luôn đạo động thời xưa, trượt chân rơi xuống địa cung. Cũng may ông ta còn buộc dây thừng, đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương. Dưới sự hướng dẫn của lão Kim đào vàng, mọi người leo lên dây thừng, thoát ra khỏi đạo động trên đỉnh đầu. Trở về lại bầu trời của núi Altai, may mắn thoát chết, Wolfna bất giác ôm chặt lấy Tần Bắc Dương, vùi đầu vào vai cậu nói: “Tần, tôi đột nhiên muốn sống tiếp! Cho dù đã mất đi đứa con quý báu nhất, nhưng tôi cũng không muốn chết đi một cách dễ dàng” Tần Bắc Dương lúng túng, mặt đỏ tía tai, không biết làm sao để giãy giụa ra. Anh chỉ có thể nỉ non: “Sống tiếp… nhất định phải sống tiếp…” Lão Kim là người tốt, ông ta lấy nước và lương khô trên người ra chia cho những con người sắp chết đói chết khát này. Thậm chí ông ta còn để nước trước mặt Cửu Sắc, nhưng bị con thú trấn mộ nhỏ ghét bỏ tránh xa. Mặc dù chỉ là mấy cái bánh ngô, mới chỉ no lưng lửng nhưng tiểu Quận vương dường như được ăn một bữa thịnh soạn, anh ta rộng rãi moi ra mấy chục đồng Đại dương coi như đền đáp. “Làm gì thế này? Tiểu huynh đệ, lưu lạc trên giang hồ làm gì có chuyện không gặp khó khăn? Cứu một mạng người không phải dễ như đánh rắm sao? Mau cất tiền lại đi, không là ông anh đây sẽ trở mặt đó!” Lão Kim cười ha hả, “Nếu tôi mà đào được vàng đầu chó thì muốn có bao nhiêu đồng Đại dương sẽ có bấy nhiêu, muốn lấy bao nhiêu cô vợ cũng được, muốn sinh mấy người con cũng được…” Trong lúc nói chuyện, Cửu Sắc chạy ngay đến chỗ một đám đá vụn, cỏ cây không mọc nổi, đào xuống chỗ mấy hòn đá, sau đó phát ra tiếng kêu chói tai của hươu. “Con vật này đang làm gì vậy?” Lão Kim chưa từng nghe thấy “con chó lớn” nào lại có thể phát ra tiếng kêu của hươu. “Lẽ nào nó đã phát hiện ra rồi?” Tần Bắc Dương vừa bước lên vài bước đã thấy không ổn, cậu quay đầu kéo lão Kim nói, “Ông là người đầu tiên đi xem thì tốt hơn!” “Xem gì cơ?” Lão Kim nửa tin nửa ngờ xông đến, phát hiện thấy bên dưới có giấu khối đá đen sì, chính là do Cửu Sắc đào ra. Ông ta nhặt khối đá nặng trịch này lên, nheo mắt phân biệt kĩ lưỡng, đột nhiên mặt mày biến sắc. Ông ta chạy đến bên dòng suối trong sơn cốc, cẩn thận dùng nước gột rửa bề mặt của khối đá, lộ ra sắc vàng rực rỡ bên dưới… “Ôi trời ơi!” Đó là một khối vàng đầu chó đích thực. Chiều dài chừng bảy tấc, rộng khoảng năm tấc, dày ba tấc, phân lượng vượt quá năm kilogram, nhìn tựa như đầu con chó ngao. Khối vàng có rất nhiều lỗ hổng, bên trên dính bùn đất mấy vạn năm, thoạt nhìn giống như viên linh thạch của thú trấn mộ, phát ra ánh sáng vàng chói mắt. “Hây! Cửu Sắc không có gì là không thể, nó nghe nói ông mơ đào được vàng đầu chó là lập tức giúp ông thực hiện tâm nguyện ngay” Tiểu Quận vương sờ đầu con thú trấn mộ nói, “Nó đã quá quen với mộ cổ và thế giới dưới lòng đất, nó biết ở đâu chứa quặng mỏ” Lão Kim là người thợ mỏ có kinh nghiệm phong phú, ông ta kích động gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần có quặng mỏ vàng, vàng đầu chó có thể tồn tại ở bất cứ nơi đâu, bởi vậy rất khó nắm được quy luật, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm ở xung quanh suối, sông, cốc” “Cửu Sắc, mày có thể ngửi thấy mùi vàng sao? Giống như ngươi có thể tìm thấy phương hướng của mộ cổ? Đúng vậy không?” Tần Bắc Dương lại phát hiện ra một kĩ năng mới của con thú trấn mộ nhỏ, Cửu Sắc chớp chớp đôi mắt màu lưu ly, tỏ ý đúng như vậy. Lão Kim hôn khối vàng đầu chó, nhưng rồi lại giao lại vào tay Tần Bắc Dương: “Tiểu huynh đệ, báu vật này là do con thú nhà cậu phát hiện ra, sao tôi có thể nuốt một mình được, các cậu mau đem nó đi, đừng để tôi nhìn thấy lại rơi lệ” “Lão Kim, không uổng tôi không nhìn lầm ông. Cửu Sắc giúp ông tìm khối vàng đầu chó đó là để cảm ơn ông đã cứu mạng tôi” Tần Bắc Dương trả lại khối vàng đầu chó cho ông ta, “Nhận lấy đi, rồi về mua nhà, cưới vợ, sinh con!” Anh lại nói lại kì vọng của cha mình trước khi mất cho lão Kim nghe. Giá trị của khối vàng đầu chó nà tương đương với hàng vạn đồng Đại dương, đủ để thay đổi vận mệnh của một người, thậm chí là mấy đời người của một gia tộc. Đương nhiên, nó cũng có thể khiến vô số người chết oan uổng. Lão Kim run rẩy nhận lấy khối vàng đầu chó, quỳ sụp xuống trước mặt Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, dập đầu liên tiếp ba cái: “Các cậu mới là người cứu mạng tôi!” Vàng đầu chó tựa như sinh mạng, được lão Kim bọc kĩ trong bọc quần áo, để vắt ngang trước ngực, cưỡi lên một con ngựa. Ông ta tìm được mấy con ngựa mà người Nga Trắng để lại, Tần Bắc Dương, tiểu Quận vương, Wolfna mỗi người cưỡi một con. “Tôi đã đào vàng mười năm ở Tân Cương, đây là lần đầu tiên đào được vàng đầu chó! Bây giờ các cậu là ân nhân của tôi, để tôi làm hướng đạo cho các cậu” Lão Kim cưỡi ngựa, dẫn đám Tần Bắc Dương ra khỏi sơn cốc, Cửu Sắc dè dặt theo sau cùng. Đoàn người đi trên dãy núi nguy nga, xuyên qua rừng rậm xanh ngát, đến một sườn núi, tiểu Quận vương hưng phấn chỉ tay xuống dưới núi: “Kanas!” Dưới ánh hoàng hôn, một cái hồ dài hình trăng lưỡi liềm tựa như viên lam ngọc khảm nạm trong núi, xung quanh là núi tuyết, rừng rậm, thảo nguyên… Nắng chiều lấp lánh từng lớp sắc vàng, tựa như những chiếc vảy đồng xanh của Cửu Sắc, đẹp hơn tiên cảnh chốn nhân gian. “Lúc trước ở Ordos, tôi đã từng nghe nói về hồ Kanas ở núi Altai, không ngờ đời này còn được tận mắt nhìn thấy. Bắc Dương, cùng cậu mạo hiểm chuyến này đáng lắm!” Tiểu Quận vương thúc ngựa phi xuống núi, Tần Bắc Dương theo sát phía sau, chạy một mạch đến ven hồ. Người và ngựa đều lao xuống nước, mát lạnh sảng khoái vô cùng, hận không thể cả đời ngâm mình trong hồ Kanas. Tần Bắc Dương trồi lên khỏi mặt nước, phát hiện mé phía Nam của hồ có một khu bỏ hoang đang bốc khói đen. Cậu và lão Kim cưỡi ngựa phi đến đó, thì ra là một thôn làng của người dân Đồ Ngõa bản địa, mấy dân làng già yếu bệnh tật đang thu gom các thi thể máu me loang lổ. Lão Kim đào vàng ở núi Altai nhiều năm, biết hết những người Tuva đó. Xuống ngựa hỏi mới biết – mấy ngày trước có nhóm người Nga Trắng khoảng bốn mươi, năm mươi người đến hồ Kanas, cầm đầu là Thượng tá. Quần áo họ tả tơi nhìn khổ sở, ở lại nơi phong cảnh đẹp như tranh này nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày. Hai ngày đầu coi như quy củ, chỉ săn thú trên núi. Người Tuva khuyên họ nên hạn chế săn bắn vì đang mùa thú vật sinh sôi, thế nhưng lại chọc giận phường trộm cắp này, chúng quyết định đánh cướp làng. Người Nga Trắng dùng súng nhanh, người Tuva lại dùng cung tên và súng ngắn, đàn ông bị giết gần hết. Sáng nay, đám cướp Nga Trắng thu hoạch chiến lợi phẩm, rời hồ Kanas, đi về hướng tây nam. Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương nhìn nhau, nhớ đến địa cung cát chảy chôn người Nga Trắng. Thì ra họ chưa chết hết, ít nhất thì Ivanov chưa chết. Có lẽ ông ta không vào địa cung, phát hiện ra tình hình phía trước có vấn đề nên nhanh chóng bỏ trốn, cũng đi đến bia Lý Lăng như họ. “Chúng ta đuổi theo báo thù cho thôn dân” Tần Bắc Dương đang muốn giục ngựa tiến lên thì tiểu Quận vương níu lại, “Bắc Dương, chúng ta bị vây bảy ngày bảy đêm, vừa được cứu ra, nào có sức đi đường suốt đêm? Hơn nữa chúng người đông thế mạnh, chúng ta sẽ thua thiệt. Chi bằng nghỉ ngơi ở đây một đêm dưỡng sức, sáng mai lại xuất phát cũng chưa muộn” Ban đêm, hồ Kanas. Tần Bắc Dương đốt lửa trại, phát hiện ra Wolfna đã lâu không gặp. Cửu Sắc cắn ống quần cậu chỉ về phía mặt hồ đen như mực. Ánh trăng tỏa quầng sáng bạc vằng vặc, nháy mắt bị làn sóng xô nhòe. Một mỹ nhân ngư xuất hiện trong làn sóng, kéo mái tóc dài ướt sũng. “Katya?” Tần Bắc Dương đã quen với việc gọi tên thật của cô ta mà không phải họ. Cô ta vươn người từ dưới hồ nước lên, gột sạch những cát bụi ở địa cung suốt bảy ngày bảy đêm, như quả trứng gà lột vỏ, khiến ánh trăng lù mờ. Cậu nhắm mắt lại về bên đống lửa. Wolfna mặc chiếc đầm màu trắng, coi như không có chuyện gì xảy ra, xin tí lửa hơ khô người. Cô ta hất mái tóc vàng óng sượt qua mặt Tần Bắc Dương, mang theo nước hồ Kanas lạnh lẽo, xong rồi chui vào lều ngủ. Ngày tiếp theo, mặt trời lên cao ở núi Altai. Sau 700 năm tây chinh của dân Mông Cổ, đại tôn của Thành Cát Tư Hãn thứ 25 – tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi cưỡi ngựa trên sông Đông, đi cùng người anh em Tần Bắc Dương, mỹ nhân nước Nga Wolfna, lão Kim đào vàng, còn cả thú trấn mộ Cửu Sắc, đi dọc con đường tây chinh của Mông Cổ, đi tới… Bọn họ đuổi theo bảy ngày bảy đêm, họ băng qua sông Irtysh chảy ra Bắc Băng Dương ở quận Bố Nhĩ Tân, vượt qua rìa phía bắc của lưu vực sông Junggar, vào Tulbahartai, rồi vào Bortala, trên đường toàn là người Turkut Mông Cổ và người Kazakhstan, với những con chim ưng khổng lồ dừng lại trên cánh tay của chúng, dang rộng đôi cánh để lao xuống và bắt thỏ. Mấy con chó săn gày gò di chuyển nhanh như chớp, lặn lội đường xa vây bắt cáo lông đỏ tinh ranh… Nhìn Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương đều có vẻ rất ham mê quan sát. Cửu Sắc hoàn toàn không có hứng thú, nó đứng bên động vật ăn cỏ. Chàng trai người Kazashtan chạy nạn từ Trung Á đến Tân Cương, ngồi trên lưng ngựa gảy đàn Dombra, hát khúc dân ca du dương, nói rằng người con gái Nga Maria xinh đẹp như đóa hoa hồng, yêu thiếu niên chăn dê Dudarai người Kazashtan(1). Wolfna nở nụ cười hiếm hoi, nói với chàng trai, “Nếu tôi là Maria, tôi cũng yêu anh!” Sau khi băng qua hẻm Câu Hạp Cốc nguy hiểm, đến thung lũng sông Ile xanh ngắt, tựa như đến Giang Nam, và cuối cùng cũng thấy cờ Ngũ Sắc. Tiểu Quận vương mượn tên người thầy làm Nghị viên Quốc hội, bái phỏng quan viên địa phương, biết được hôm qua có một đội thám hiểm người Nga Trắng đi ngang qua. Người đứng đầu tự xưng là Thượng tá Ivanovich Invanov, đã chạy đến biên giới Nga – Trung. Tần Bắc Dương chủ trương tiếp tục truy kích. Biên giới Tân Cương và Trung Á dài dặc quanh co, đám trộm cướp Nga Trắng của Ivanov lúc nào cũng có thể xâm phạm lại đất của Trung Quốc. Trái ngược với tình trạng vô chính phủ ở đây, Hồng quân Trung Quốc và quân Nga Trắng đang chiến đấu kịch liệt. Tên độc tài Thổ Nhĩ Kỳ trong Thế chiến – Enver Passha, cũng lưu vong đến Trung Á. Lão Kim từng đào vàng ở núi này, tự nguyện tiếp tục chỉ đường. Ba nam một nữ, bốn ngựa, một “chó săn” lao về biên giới Trung Quốc, xuôi xuống thảo nguyên sông Ili, vào tỉnh Semirechye Oblast của nước Nga ở Trung Á, nơi cũng từng là đất của Trung Quốc, đến Almaty trên chân phía bắc của dãy núi Thiên Sơn, nhanh chóng nghe được tin về Ivanov … Bọn họ đi tiếp qua đèo núi phủ tuyết ở độ cao bốn nghìn mét, đi xuyên qua những khu rừng và đồng cỏ có người dân Haiti chăn nuôi gia súc và nhìn thấy một mặt nước lớn màu xanh Hồ Issyk Kul. Hồ này lớn hơn hồ Thanh Hải của Trung Quốc, là hồ nước trên núi cao sâu nhất thế giới, lượng nước lớn thứ hai. Ở trên ngọn núi giá rét, được bao quanh bởi vài ngọn núi cao hơn mặt biển bốn năm ngàn mét nhưng hồ Issyk Kul quanh năm không đóng băng, sách cổ gọi là “Nhiệt Hải”. Mùa thu sâu thẳm, khu rừng trên nửa eo núi tuyết đã trở nên đầy màu sắc, người dân Haiti đã di cư đến đồng cỏ mùa đông bên hồ. Lá phổi của Tần Bắc Dương lại phá vỡ niềm vui ngắm cảnh, đau nhói, lồng ngực như bốc lửa. Cậu vội vàng xuống yên ngựa, hớp một ngụm nước hồ nho nhỏ. Nhìn phía tây của hồ, lướt qua núi tuyết chính là đầu nguồn của sông Issyk Kul, thời Đường gọi là Toái Diệp thành, trấn đầu tiên trong tứ trấn của An Tây, nơi sinh của Lý Bạch. Cậu muốn giục ngựa về hướng tây nhưng phát hiện ra một nơi cắm trại cũ với đầy vết tích của người Nga Trắng. Tro còn ấm. Bốn người lần theo dấu vó ngựa đi về hướng đông. Cửu Sắc từng ngửi mùi người Nga Trắng, dẫn đường đảm bảo không sai. Vó ngựa đạp trên bờ bắc Nhiệt Hải xưa cũ của Trung Quốc, thú trấn mộ đột nhiên hưng phấn, truy đuổi một đám ngựa hoang. Tần Bắc Dương khổ sở mới gọi được nó về. Từ khi cải tử hoàn sinh ở Paris, dính vào “ma túy”, Cửu Sắc càng lúc càng không nghe lời. “Chẳng phải là ngựa hoang của thổ phỉ sao?” Tiểu Quận vương giương ống nhòm lên. Đám ngựa hoang kia hình thù kỳ quái, đầu to cổ to, tai ngắn hơn lừa, đề tròn rộng, ngoại hình nhìn giống họ nhà ngựa nhưng lông trán không dài, cổ ngắn lại thẳng, hành động rất nhanh nhẹn. “Đó là con gì?” “Nghe nói đó là tổ tiên loại ngựa, rất hiếm” Một ngày một đêm, bọn họ tiến vào đầu cuối phía đông của hồ, giữa những cao nguyên màu mỡ có một thị trấn nhỏ mang tên kiểu Nga: Przewalski. Người Kyrgyzstan địa phương, người nhập cư Cossack đều nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông Trung Quốc và một phụ nữ Nga. May mắn thay, Tần Bắc Dương có thể nói tiếng Nga trôi chảy. Cậu nghe ngóng được rằng đội thám hiểm của Đại tá Ivanov mới tiến về lăng mộ Przewalski bên hồ Seck. Ở đây có lăng mộ? Tần Bắc Dương đang bị bệnh ung thư tái phát dày vò, đau khổ tìm kiếm mộ cổ để kéo dài tính mạng không thể kìm được mà hỏi, “Vị Nikolay Przhevalsky này là ai?” “Trời ơi? Cậu không biết sao? Thị trấn này được đặt theo tên ông, nhà thám hiểm vĩ đại nhất nước Nga – Nikolay Mikhaylovich Przhevalsky” Một ông già người Cossac nói đi nói lại cái tên tiếng Nga – Пржева? Льский… Przhevalsky – cái tên này gợi nhớ một hình ảnh. Cậu điên cuồng nhảy xuống ngựa, lao ra trước mặt Wolfna, siết chặt vai cô, “Chắc chắn cô biết bí mật này” ___________ Chú thích: (1) Bài hát này tên “Dudarai”.