← Quay lại trang sách

Chương 83-1 Chào mừng đến Tu La tràng

Năm Dân quốc thứ chín, năm 1920, tháng 10Przhevalsky. Người đàn bà Nga Trắng tái mặt, nhíu mày, lùi lại hai bước, “Cậu đang nói gì?” Tần Bắc Dương lại nhảy lên ngựa, chạy tới ngôi mộ của Przhevalsky ven hồ Issy Kul, nhắc Cửu Sắc và tiểu Quận vương chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Anh nói với lão Kim, “Cảm ơn lão đã dẫn đường, nhưng đoạn sau sẽ có nguy hiểm. Lão về Tân Cương đi thôi” “Nói gì vậy? Nếu các cậu gặp nguy hiểm, sao lão Kim có thể lâm trận mà chạy trốn?” Lão Kim lập tức lên yên, giơ một khẩu súng Nga lên, “Tôi đào vào trong núi cũng săn thú giỏi, các cậu sẽ cần tôi” Cửu Sắc lại đi đầu, đến ven hồ Issy Kul, thấy có hơn mười con ngựa Nga Trắng tản mát. Có hai tên Nga Trắng đang nhìn gió, chưa kịp phản ứng đã bị tiểu Quận vương và lão Kim nổ súng bắn chết. Bên bờ cheo leo là một tượng đồng đúc hình người quân nhân Nga đứng sừng sững. Huyệt mộ đã bị thuốc nổ phá, lộ ra hành lang rất dài. Đám người Ivanov đều đã vào. Tần Bắc Dương quay đầu trợn mắt nhìn Wolfna, cô ta giả vờ lắc đầu phẫn nộ, “Nhìn tôi làm gì?” Anh chui xuống đất trước, cẩn thận đọc bia đá cẩm thạch: Nikolay Mikhaylovich Przhevalsky, từng nhiều lần thám hiểm Trung Quốc, phát hiện ra hồ muối Lop Nur đã khô cạn, tất cả các mẫu ngựa hoang trên thế giới, được đặt theo tên ông là “ngựa hoang Przhevalsky”, gọi tắt là “ngựa hoang Phổ Thị”. Ông có thành tích thám hiểm chưa từng thấy ở thế kỷ 19, chỉnh sửa rất nhiều sai lệch trên bản đồ, thu được lượng da thú và động thực vật lớn để làm thí nghiệm. Năm 1888, ông chết vì bệnh khi đang thám hiểm ven hồ Issy Kul. Sa hoàng đổi tên thị trấn nhỏ này thành thị traasnh Przhevalsky. Trên bia mộ có khắc danh ngôn của Przhevalsky, “Tôi muốn được trở về sa mạc, nơi tôi có tự do tuyệt đối và sự nghiệp tôi yêu, nơi hạnh phúc hơn trăm lần so với kết hôn trong tòa lâu đài tráng lệ” Tiểu Quận vương đột nhiên nghĩ tới, “Ồ, phụ vương tôi từng nói – năm đó Przhevalsky đi qua Ngạc Nhĩ Đa Tư, phụ vương đích thân tiếp đãi, nhưng phát hiện ra người này đến để săn lùng bảo vật của Trung Quốc nên đuổi ra khỏi Mông Cổ” Wolfna túm tay Tần Bắc Dương, “Tần, đừng đi vào, Ivanov sẽ giết cậu. Nơi đây không phải mộ cổ Trung Quốc, không hề đáng giá với cậu” “Sai rồi, đối với người Nga Trắng, ngôi mộ này đáng giá nghìn vàng” Tần Bắc Dương cảm thấy sắp ngất xỉu, sốt ruột muốn đi vào mộ để giảm thiểu sự thiêu đốt của tế bào ung thư. Không biết liệu ngôi mộ người Nga hơn ba mươi năm trước này liệu có khí tràng của mộ cổ Trung Quốc không? Thôi cứ coi như ngựa chết được đối xử như ngựa sống đi. Trong phút chốc, không gian xung quanh ngập tràn tiếng vó ngựa. Tiểu Quận vương và lão Kim giật mình giơ súng lên, chỉ thấy mấy trăm lính Bắc Dương mặt đồ lam, cầm cờ Ngũ Sắc Trung Hoa Dân quốc. Chẳng lẽ đến để lấy lại đất đã mất? Lính biên phòng đóng quân ở Y Ninh, sĩ quan là một đoàn trưởng kỵ binh, dẫn ba trăm kỵ binh qua biên giới, phụng mệnh bảo vệ nghị viên quốc hội là tiểu Quận vương. “Ôi, mấy người đi vào trong đất Nga, không sợ gặp rắc rối sao?” Đội trưởng cười ha hả, nói giọng sông Châu ở Cam Túc, “Đám đạo tặc Nga Trắng lẻn vào đất Trung Quốc quá nhiều, không đáp lễ không được!” Tiểu Quận vương hạ lệnh, “Các hạ, mời dẫn quân vào mộ. Giặc Ivanov đang ở trong, cần phải tiêu diệt hoặc bắt làm tù binh” Đội trưởng cũng nghiêm túc. Toàn thể binh lính xuống ngựa, lên nòng súng, xếp hàng trước lối vào. Thú trấn mộ Cửu Sắc lại dẫn đường mở đầu, Tần Bắc Dương và tiểu Quận vương một trước một sau, bước vào mộ. Lão Kim và Wolfna đi chính giữa. Dũng đạo rất sâu, lẽ nào đã ở đáy hồ Issy Kul? Họ càng đi càng lạnh, giá băng như ngày đông. Tế bào ung thư trong người Tần Bắc Dương như bị dội gáo nước lạnh, nháy mắt giảm nóng hơn nửa, chỉ còn lại khói bay xèo xèo. Tần Bắc Dương hồi sức dần dần, tranh thủ quan sát kỹ tường. Nơi này không phải mộ cổ, trát vữa xi măng. Bọn họ lần lượt bước xuống thang, đằng trước là một địa cung với chục cây đuốt đốt sáng, có tiếng Nga huyên náo. Wolfna la to, “Peter!” Cô ta đang gọi tên Ivanov. Người Nga Trắng hốt hoảng quay lại nhìn. Quân Bắc Dương nổ phát súng đầu tiên. Tần Bắc Dương lôi Wolfna nằm xuống, tiểu Quận vương và lão Kim cũng nằm sấp xuống đất. Anh bảo Cửu Sắc không được biến thân. Đinh đầu là mưa bom bão đạn, màng nhĩ như bị tiếng súng nổ xuyên thủng, khắp nơi toàn tiếng kêu của người bị bắn, máu chảy ồ ạt trên đầu, địa cung thành lò sát sinh nhân gian… Thời gian giết chóc rất ngắn, chỉ chưa đầy một phút. Ánh lửa lại thắp lên, phía đối diện giơ cờ xin hàng. Mặt đất ngổn ngang xác chết, kỳ tích là Ivanov không bị thương chút nào nhưng đám tay chân Nga Trắng chết quá nửa, chỉ còn chưa đầy hai mươi người, cũng bị thương kha khá. Lính Trung Quốc tước vũ khí của chúng, trói gô lại. “Katya” Ivanov hô tên Wolfna nhưng cô ta nhíu mày, không muốn lại gần hơn. Tần Bắc Dương cảm thấy kỳ lạ. Anh thấy một quan tài vỏ xám to, rất giống quan tài của Đế vương Trung Quốc. Quân lính cạy ván quan, soi lửa thì thấy trong này không có xác chết. Chẳng những quan tài trống không, còn có một cái giếng sâu hình chữ nhật, không rõ thông đến nơi nào? Cây đuốc được đưa xuống dưới sâu hơn, soi sáng hang động bên dưới. “Vàng ở đâu?” Đội trưởng tát Ivanov hai cái, hỏi bằng tiếng Nga. Lính biên phòng đã từng giao tiếp với người Nga trong một thời gian dài, cũng học được tiếng Nga căn bản. Thượng tá Nga Trắng phụt máu, cười lạnh, “Thì ra các người cũng là phường trộm cắp” Tần Bắc Dương ở trong mộ mà đổ mồ hôi lạnh. Đội trưởng hạ lệnh thả thang dây trong quan tài, mọi người đi vào giếng, chỉ chừa lại vài người trông coi tù binh. Tiểu Quận vương nghi ngờ hỏi, “Sao lại vàng cơ?” Đến giờ, Tần Bắc Dương mới nói ra bí mật của mình. “Khi còn ở Siberia, ven hồ Baikal, Katya và tôi đã từng thấy một người đàn ông mặc quân phục hải quân màu trắng. Trước khi chết, ông ta nói một chuỗi từ… Przhevalsky, Katerina… Andreevna… Wolfna…” Katerina Andreevna Wolfna mấp máy môi, “Cậu cố tình theo tôi?!” “Đúng thế, Katya” Wolfna tát Tần Bắc Dương, “Vô si” Những năm tháng phong sương đã khiến Tần Bắc Dương thành kẻ da dày thịt béo, không hề đau chút nào, “Cô là tình nhân của Kolchak phải không? Vì thế, trước khi chết, ông ta mới lo lắng cho cô” Przhevalsky… Katerina… Andreevna… Wolfna… Mà tên cũ của cô ta chính là tên của chủ nhân ngôi mộ này, nhà thám hiểm vĩ đại nhất nước Nga, Przhevalsky. “Đúng, tôi xin nhận. Ở Siberia, tôi dắt theo con trai, không nơi nương tựa. Tôi gặp tướng quân Kolchak. Ông ấy nể tình tôi là Nam tước Phu nhân Wolfna, trợ giúp mẹ con tôi rất nhiều. Để báo đáp tình nghĩa, cũng để hai mẹ con sống sót trong thời loạn, tôi trở thành tình nhân của Thượng tướng Hải quân” “Vì thế, cô biết bí mật 500 tấn vàng của Sa hoàng” Wolfna cắn môi, không biết nên trả lời không thì Ivanov lên tiếng thay, “Tôi trả lời cho Katya! Sa hoàng Nga dự trữ 500 tấn vàng, để Thượng tướng Hải quân quản lý. Thấy người Nga Trắng thất bại, ông ta bí mật chuyển vàng về Trung Á. Ông ta biết đầu đường sắt Siberia có người Nhật Bản và Tiệp Khắc, toàn là lũ hổ báo sài lang, mơ ước đến khối tài sản giá trị liên thành này từ lâu” “Nhưng không ai nghĩ đến Trung Á, càng không nghĩ đến ven hồ Issy Kul, mộ của Przhevalsky” “Không sai, thời còn trẻ, Thượng tướng Hải quân cũng là nhà thám hiểm, đã từng đi qua Bắc Cực. Ông ta biết mộ Przhevalsky có một cái động khác, có người nói nơi này có ma quỷ bảo hộ, giấu vàng ở đây là an toàn nhất” “Chỉ có hai người biết bí mật này, thông đồng cùng đến một chỗ” Tần Bắc Dương chỉ vào mũi cả Ivanov và Wolfna, thật sự cảm thấy buồn cho Wolfna. Người đẹp Nga Trắng cúi đầu khóc nức nở, xấu hổ ôm mặt ngã xuống bên quan tài, “Xin lỗi, Tần, nhưng tôi hoàn toàn không ham mê vàng. Sau khi con trai tôi là Constantine chết, tôi chỉ là cái xác không hồn, bèo dạt mây trôi, như sợi lông vũ rơi khỏi người chim nhạn…” Đột nhiên, dưới quan tài vang lên tiếng súng ầm ầm… Dưới động có ánh sáng lóe lên, tiếng súng rồi cả tiếng pháo. Tần Bắc Dương quyết định đi xem, vịn thang dây xuống. Tiểu Quận vương, lão Kim và Wolfna cũng đi theo. Tần Bắc Dương đạp trên gạch, tiến vào địa cung dưới quan tài. Phía trước đổ nát, khắp nơi toàn tiếng súng, tiếng gọi, ánh lửa chớp tắt, thỉnh thoảng có đạn bay qua đỉnh đầu. Cậu rút cung tên, đẩy Wolfna ra sau lưng, gọi mọi người nằm xuống. Cửu Sắc biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, mọc đôi sừng hươu trắng như tuyết và vảy đồng xanh. Những hình ảnh vụt qua vụt lại trong nơi tối mờ, máu bay tung tóe. Cậu thấy gương mặt quái vật… Chào mừng đến Tu La tràng.