← Quay lại trang sách

Chương 85-2 Bữa tiệc địa ngục (2)

Thích khách Thoát Hoan nói xong lời cuối, rất có khí khái vương giả, chết không nhắm mắt nhìn Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi, đột ngột qua đờiTiểu Quận vương run rẩy, lại không dám vuốt mắt người chết. Vẫn là A U trượt qua mặt đất quay cuồng lại đây, khép mắt lại cho Thoát Hoan. Tần Bắc Dương chém ngã bộ xương đeo găng tay sắt nắm trường mâu, mở ra một con đường máu. A U bắt buộc phải bỏ Thoát Hoan, nếu là chàng trai gầy gò còn đỡ, người nặng 100kg như thế này tuyệt đối không mang theo nổi, phải trở thành một bộ phận của kim tự tháp xương người. Đột nhiên, hai xương tay người chết bắt được bắp chân A U, cô kêu rên một tiếng, vung dao găm chặt đứt. Wolfna 29 tuổi từ đầu tới cuối chỉ biết la hét, được thiếu nữ Trung Hoa 17 tuổi bảo vệ. May mà có quả cầu lửa lưu ly và sừng hươu của Cửu Sắc giương nanh múa vuốt, tạm thời ngăn cản kim tự tháp xương người, người sống sót lần lượt chạy khỏi địa cung, xuyên qua mặt đất đầy thi thể binh lính. Bò lên quan tài của Przhevalsky, Wolfna, A U, Tần Bắc Dương, Lão Kim, tiểu Quận vương, A Hải, Lão Cha leo lên thang dây, trở lại tầng địa cung thứ nhất. Cuối cùng, Cửu Sắc bùng nổ sức mạnh mạnh mẽ, chắc là do mới ăn linh thạch thú trấn mộ Aslan, nhảy lên mấy mét cao, gian nan trở lại bên cạnh chủ nhân. Dưới vực sâu tràn ngập tiếng ầm ĩ của kim tự tháp xương ngời, những con thú trấn mộ mà mọi người chưa bao giờ thấy đang xé nát thi thể binh lính, như ngấu nghiến nhanh cơm trưa. “Trong địa cung của Gia Luật Đại Thạch lại có hai thú trấn mộ, một là sư tử Aslan, một là kim tự tháp xương người.” Tần Bắc Dương và lão Kim bê một tảng đá lớn đậy lên trên quan tài của Przhevalsky, để tránh kim tự tháp xương người lỡ may bò lên. Tần Bắc Dương không kịp thở dốc, vỗ Cửu Sắc, thú trấn mộ nhỏ lập tức lĩnh hội ý đồ chủ nhân, đang định phun lửa lưu ly, thiêu chết thích khách Lão Cha và A Hải – không có cơ hội báo thù nào càng tốt hơn thế này! Đột nhiên, một con dao găm kề lên cổ họng Tần Bắc Dương. A U, Lão Cha, A Hải, ba thích khách đều nhìn anh, còn con dao găm được khắc hình “cầu vồng xuyên mặt trời” này đang nằm trong lòng bàn tay lão Kim. Wolfna gào bằng tiếng Nga từ không – “het”! Cửu Sắc lo lắng cho an nguy của chủ nhân, không phun lửa, chỉ húc cái sừng hươu trắng như tuyết. Con dao găm của lão Kim kề bên cổ họng Tần Bắc Dương, duy trì khoảng cách với nó, để tránh bị sừng hươu đâm thấu tim. “Lão Kim, ông quả nhiên là đồng bọn thích khách.” “Cậu sai rồi, tôi không phải đồng bọn, tôi chính là thích khách.” Cánh tay lão Kim hữu lực, giơ ngang dao găm, không hề nhúc nhích, sai một li là có thể xé rách yết hầu Tần Bắc Dương. “Anh trai, xin lỗi.” A U nhỏ giọng: “Khi anh và người Nga Trắng xuất hiện ở Khố Luân, đã có cơ sở ngầm gửi điện báo cho em biết. Bọn em lập tức chạy tới Mông Cổ bảo vệ anh, lại phát hiện anh và người Nga Trắng đều đã chạy về hướng Tây.” “Đây là kiểu bảo vệ của em?” Tần Bắc Dương nhìn con dao găm trên cổ mình. “Phải, để bảo vệ anh. Bọn em thúc ngựa điên cuồng đuổi theo, giẫm lên dấu vết người Nga Trắng để lại, bám theo tới lăng mộ Lý Lăng. Em phát hiện ngựa của bọn anh, phán đoán anh có thể đang ở trong mộ, liền để cho lão Kim quen thuộc đào mộ cứu mọi người ra, nếu không anh đã chết đói từ lâu rồi.” “Cảm ơn em, em gái A U.” Dù nói như vậy, Tần Bắc Dương không hề tỏ ra cảm kích. “Bắc Dương. Tôi cả đời ở Tây Bắc đào cổ mộ, từng chế ngự rất nhiều thú trấn mộ. Nhưng tôi nghe nói cậu xếp hạng nhất khi tu hành đạo Địa cung ở trường học Thiên Quốc, phá vỡ kỷ lục hai mươi năm trước của tôi, tôi rất bội phục cậu.” “Hai năm trước, tôi còn tưởng đó chỉ là mơ – hoá ra ông chính là “thợ săn thú trấn mộ”!” “Lão Kim, ông nhiều lời quá.” Thích khách Lão Cha cảnh cáo, Lão Kim lại nhìn về phía A U: “Chủ nhân, xin ngài buông tha Tần Bắc Dương, cậu ta là người tốt chí tình chí nghĩa.” A U yên lặng chốc lát, giương đôi mắt to sâu thăm thẳm: “Anh trai, các anh đi đi.” Tần Bắc Dương thở dài một hơi, ôm quyền nói: “Em gái A U, lời thề giết chết thích khách A Hải và Lão Cha tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Trở lại bia mộ Przhevalsky, sắc trời đã sáng choang, hoá ra đã ở trong địa cung một ngày một đêm, còn có mấy trăm tính mạng chôn vùi trong thế giới dưới lòng đất. Bên hồ có một con tuấn mã đen sẫm đang thong thả. Thật khó tin, con ngựa này có hình thể rất đẹp, toàn thân bóng loáng như sa tanh, chỉ bốn chân trắng như tuyết, đây chẳng phải ngựa Ô Chuy bốn vó đạp tuyết ư? Hạng Vũ bị vây ở Cai Hạ, hát vang một khúc “Sức bạt núi chừ, khí trùm đời. Thời chẳng lợi chừ, chuy chẳng ruổi. Chuy chẳng ruổi chừ biết làm sao. Ngu Cơ em ơi, biết làm sao!” “Chuy” trong “chuy chẳng ruổi” chính là chỉ loại ngựa này. Nhưng trên đôi vai đen như mực của nó có mảng màu đỏ sậm, dường như thấm ra từ da. “Hãn huyết mã!” Tiểu Quận vương nhận ra con bảo mã này. Trong lăng mộ Lý Lăng, bọn họ cũng từng thấy thú trấn mộ Hãn Huyết Mã triều Hán. Nơi sản sinh hãn huyết mã chỉ ở trong vòng 50km quanh đây. Nó không có yên ngựa, cũng không có dây cương, như một con ngựa hoang, đây là ông trời ban ơn? Để lương câu hiếm thế này xuất hiện trước mắt, cổ nhân nói “thiên lý không thu tuấn cốt(1)”, Hán Vũ Đế vì nó mà đánh một trận đại chiến, viễn chinh một quốc gia, sinh bao không biết hy nhiêu tính mạng. Tần Bắc Dương chậm rãi tới gần hãn huyết mã, ngửi hơi máu sục sôi trong cơ thể nó. Gọi là hãn huyết mã bởi vì da chúng mỏng, dễ nhìn thấy mạch máu, cộng thêm tuyến mồ hôi trên vai ngựa phát triển, dễ sinh ra ảo giác ánh sáng. Bỗng nhiên, hãn huyết mã giơ hai vó trước lên, dựa vào vó sau chống đỡ toàn thân, gần như đứng thẳng tại hồ Issyk Kul, miệng hí chói tai, giống một con rồng đen chuẩn bị bay lên trời. Tần Bắc Dương không thể để nó chạy, anh tung người nhảy lên ngựa, ngồi vững, hai tay nắm chặt bờm ngựa. Con ngựa này gan dạ, bỗng nhiên đá hậu, hai chân đứng thẳng, đi bên bờ hồ Issyk Kul, suýt thì rơi xuống. Tần Bắc Dương tham gia Hồng quân ở Nga, làm kỵ binh giết từ núi Ural đến Viễn Đông, trở thành kỵ thủ khống chế ngựa Don Nga rất giỏi. Mà chuyến lữ hành từ Mông Cổ tới Tân Cương khiến anh trở thành chủ nhân tốt của ngựa Mông Cổ. Anh đã thay đổi rất nhiều con ngựa, mỗi lần làm quen với con thú mới đều gặp phải khó khăn thuần phục. Hãn huyết mã chở Tần Bắc Dương, xông lên bãi cỏ núi cao. Vó ngựa rung động, nhanh như chớp, vứt hồ nước băng tuyết về sau lưng, trời đất thoáng như sóng biển. Anh cưỡi con ngựa không có yên, chạy vài chục km qua lại, mông gần như nát, cuối cùng làm nó yên tĩnh lại. Anh kề bên tai ngựa, vuốt ve trái tim ngựa, giống như vuốt ve một cô gái. Tiểu Quận vương, Wolfna cưỡi chiến mã binh đoàn kỵ binh Trung Hoa đuổi theo, Cửu Sắc xông lên đầu tiên, cảnh giác xoay quanh con ngựa, luôn cảm thấy nó muốn làm hại chủ nhân, thậm chí còn giương đôi mắt ghen ghét. “Này, Bắc Dương, Ô Chuy có điềm xấu đấy, năm xưa Hạng Vũ cưỡi ngựa Ô Chuy, tự vẫn ở sông Ô, con ngựa cũng nhảy sông tự vẫn.” “Hạng Vũ cho đến giờ, vẫn không qua Giang Đông!” Tần Bắc Dương vỗ ngựa Ô: “Tôi thích anh hùng, thích con ngựa như vậy.” Chẳng qua, “ngựa Ô Chuy” của Hạng Vũ không phải hãn huyết mã, chỉ giống màu sắc và chủng loại, nhưng giống hay không cũng không quan trọng. “Ha ha, đây là con ngựa cái, ngựa tốt giống cô gái tốt, để cậu cưỡi được vui vẻ.” Tiểu Quận vương một lời hai ý nghĩa, cho Tần Bắc Dương một bộ yên ngựa, bàn đạp, dây cương. Tần Bắc Dương mặc giáp đầy đủ cho hãn huyết mã, lại phát hiện sâu trong bờm ngựa có buộc dây chuông nhỏ. Bên trong có thứ gì đó, anh lấy Đường đao cắt chuông ra, mới phát hiện một tờ giấy nhỏ. Anh trai, thiên lý mã xứng với anh hùng, A U dâng tặng. Hoá ra là món quà em gái A U tặng mình. Tần Bắc Dương nhíu mày, có nên nhận phần quà đắt tiền này không? Anh rất muốn nhảy xuống yên ngựa, đưa hãn huyết mã trở về thảo nguyên. Nhưng con ngựa này thông nhân tính, không dễ để người cưỡi, nhưng một khi cưỡi được lại không nỡ để người xuống. Nó chủ động quẹt vào cổ Tần Bắc Dương, làm anh đổi ý. ________ Chú thích: (1) “Ngàn dặm không mua xương ngựa” là câu thơ nằm trong một bài thơ của Tân Khí Tật, xuất xứ từ điển cố Yến Chiêu vương lấy vạn lượng mua xương ngựa, ngụ ý mời chào hiền tài.