← Quay lại trang sách

Chương 86-1 Thành cổ Tinh Tuyệt (1)

Bọn họ cần phải về Trung Hoa, nhưng không đi đường cũ mà quyết định đi về phía Nam tới KashgarTần Bắc Dương cưỡi hãn huyết mã, vượt qua núi tuyết và lòng chảo Nạp Lâm, leo lên miệng núi Torugart. Anh từng sống ở Bắc Cực và Siberia, đã quen với trời đất tràn ngập băng tuyết. Anh đặt tên cho hãn huyết mã, đã là quà A U tặng, vậy gọi “U Thần”, vừa liên quan tới A U, lại phù hợp với khí chất con ngựa Ô Chuy này, một chữ “thần” thể hiện thiên lý mã bất phàm. Ba ngày sau, bọn họ gian nan vượt qua miệng núi Torugart cao gần 4000m. Nghe nói Đường Huyền Trang cũng từng đi qua nơi đây, gần như bị đại tuyết nuốt hết. Mọi người hành tẩu trên con đường tơ lụa thời cổ đều phải khắc phục chướng ngại tự nhiên, không biết trả giá bằng biết bao tính mạng. Tiến vào lòng sông, bọn họ ngủ ngoài trời một đêm. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La đốt đống lửa, nhìn trời sao trong vắt. Wolfna dù sao cũng là phụ nữ, mệt nhọc trên lưng ngựa, đã chui vào lều ngủ từ lâu. Tần Bắc Dương nhịn hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Sao anh biết thích khách đó?” “Thoát Hoan…” Tiểu Quận vương thở khí trắng: “Đó là anh họ của tôi, có thể coi lớn lên từ nhỏ cùng nhau.” “Hắn cũng là quý tộc Mông Cổ?” “30 năm trước, vốn dĩ bác tôi mới là người kế thừa vương vị. Lão Quận vương phế con cả lập con thứ, truyền ngôi cho con thứ, chính là cha tôi. Tướng mạo tôi giống mẹ, càng giống người Giang Chiết, từ nhỏ đã bị cười nhạo, gia thần và nô tài phủ Quận vương đều nói tôi không thể làm chuyện lớn, không thể làm vua của người Mông Cổ. Mà Thoát Hoan cao to vạm vỡ, ai nấy đều cho rằng anh ta có tư cách kế thừa vương vị. Tôi ép chính mình học cưỡi ngựa, bắn tên, đi săn và cả bác khắc (một loại đấu vật) – tham gia đại hội đấu võ Naadam, đánh bại người Mông Cổ thuần chủng to khoẻ. Tôi muốn chứng minh bản thân cũng đường đường là người nhà Bột Nhi Chỉ Cân, hậu duệ trực hệ của Thành Cát Tư Hãn, một thành viên trong gia tộc vương giả.” “Anh đã chứng minh được rồi, Thiếp Mộc Nhi.” Tiểu Quận vương kể lời gan ruột cho Tần Bắc Dương, hướng về sao Thiên Lang phía Tây Bắc làm tư thế cài mũi tên trên dây: “Thoát Hoan lớn hơn tôi năm tuổi, năm tôi mười tuổi, anh ta đột nhiên mất tích. Bắc Dương, cái năm Viên Thế Khải xưng đế, chúng ta từng tỉ thí đấu vật ở cửa Pháp viện vì A U.” “Anh thắng, mang A U đi, nhưng không bảo vệ tốt cho cô ấy.” “Đội lạc đà vừa trở lại Ngạc Nhĩ Đa Tư, Vương phủ liền xảy ra phản loạn, Thoát Hoan đột nhiên xuất hiện, dẫn cựu bộ bắt một nhà già trẻ chúng tôi làm tù binh. Quân Bắc Dương đóng quân Du Lâm phụng mệnh Viên Thế Khải tới dẹp phản loạn. Thoát Hoan một lần nữa biến mất, A U cũng không thấy bóng dáng trong hỗn loạn.” Tần Bắc Dương nhíu mày, nhìn đống lửa cháy tanh tách: “Mục tiêu của bọn họ không phải phủ Quận vương, mà là hầu gái mới được đưa tới từ Bắc Kinh – A U.” “Ừm, cũng phải. Thực ra tôi không hận Thoát Hoan chút nào. Nếu anh ta có thể thay thế tôi làm Quận vương, để tôi làm cậu ấm du hí nhân gian, đỡ phải phiền muộn tranh giành quyền lợi, há không phải việc vui?” “Thiếp Mộc Nhi, anh không thật lòng rồi. Anh là người hùng tâm tráng chí, chỉ có điều che giấu bằng ăn chơi đàng điếm, phong lưu phóng khoáng thôi.” Tiểu Quận vương khó xử húng hắng: “Ai da, bị cậu phát hiện rồi. Bắc Dương, cậu thật tinh mắt.” Bình minh hôm sau, ba người một thú lao xuống lòng sông, trải qua Gobi hoang vu đầy đất kiềm, vượt qua làng Artux cằn cỗi, tới lòng chảo Tarim, ốc đảo ven Kashgar. Cuối thu, nắng vẫn gắt, ven đường có cây bạch dương cao to và hồ dương, trái ngược hẳn với hồ Issyk Kul. Lá cây bạch dương biến màu vàng kim, giống ngân hạnh Trung Hoa. Ốc đảo này rất dồi dào, ruộng lúa mạch nối tiếp, cày sâu cuốc bẫm, trong chợ toàn ông già râu bạc đội mũ hoa li ti và các thiếu nữ tết bím tóc xinh xắn. Trước khi vào thành phố Kashgar, Tần Bắc Dương nhìn thấy công trường đặc thù, toàn các cô gái mặc váy hoa ra vào. Anh nhảy xuống hãn huyết mã “U Thần”, thấy dưới đất bị đào lên, lộ ra di tích đầm đất, cô bé lấy xẻng nhỏ lông quét dọn xoong chảo chum vại từ trong đất. Rõ ràng là hiện trường khai quật khảo cổ, mọi người càng có xu hướng thuê nữ dân công, bởi bọn họ tỉ mỉ hơn đàn ông, càng dễ càng phát hiện bảo bối, cũng sẽ không sơ ý phá hoại văn vật. Giữa nhóm cô gái có người đàn ông ngẩng đầu, cao gầy, như hạc giữa bầy gà, ánh nắng rọi lên gương mặt trắng muốt, giống như vương tử sa mạc vạn người mê. Anh ta mặc đồ lao động kiểu Tây, túi áo cắm bút máy, tuổi chưa đến 30. Tần Bắc Dương gọi tên anh ta: “Lý Hưng Thịnh.” Thành phố Kashgar, trọng trấn trên con đường tơ lụa, trung tâm văn minh Trung Á, nổi danh cùng với thành phố Samarkand và Bukhara. Triều Càn Long bình định cương thổ, lấy tham tám đại thần thành phố Kashgar với “Tổng lý nam bát thành sự nghi”, có thể nói là thủ phủ của Nam Cương. Tiến sỹ khoa học vật lý trường Cambridge nâng đi nâng lại kính mắt vàng, vọt tới Tần Bắc Dương ôm siết, vừa e sợ lùi lại: “Cậu đúng là Tần Bắc Dương?” “Không giả được.” “Hay giữa ban ngày tôi lại nhìn thấy ma? Hoặc ảo giác? Xin lỗi, nhà khoa cọc không nên nói thế. Nhưng ở cổ mộ Viking Bắc Cực, tôi tận mắt thấy cậu rơi vào miệng núi lửa.” “Nhưng tôi không chết, có…” Anh không muốn nói thần thú Bắc Âu cứu mình, bèn nói: “Có người đã cứu tôi. Một lời khó nói hết lắm, hơn một năm nay giống như Iliad cộng thêm Odysseus vậy.” “Sử thi Homer – cậu nhất định phải kể lại tường tận cho tôi.” Lý Hưng Thịnh ôm cánh tay Tần Bắc Dương, gặp gỡ tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, còn cả người phụ nữ Nga Trắng xinh đẹp đeo sa đen Wolfna, anh ta gào lên về phía công trường: “Giáo sư, xem ai tới này.” Giáo sư lịch sử Đại học quốc lập Bắc Kinh Vương Gia Duy, đầu tóc rối bời, nhổ ngụm nước bọt lau mắt kính mới thấy rõ khuôn mặt Tần Bắc Dương. “Cậu là…” “Giáo sư, tôi là Tần Bắc Dương.” Nhớ năm đó, Vương Gia Duy đưa thợ thủ công nhỏ từ chùa Bích Vân, Hương Sơn tới Bắc Đại. Hai năm qua, anh cao hơn, vai càng rộng, trên mặt nhiều thêm bể dâu thăng trầm. Giáo sư Vương kích động không nói nên lời, ôm chặt Tần Bắc Dương, cứ như ôm lấy đứa con ruột thất lạc nhiều năm. Hiện trường khảo cổ còn có người nước ngoài, tầm năm mươi tuổi, tóc xám, ánh mắt sâu, giống người Bắc châu Âu. Lý Hưng Thịnh giới thiệu: “Vị này là nhà đại thám hiểm người Thụy Điển, tiên sinh Sven Hedin nổi danh thiên hạ. Sven Hedin chỉ nói được vài câu đơn giản tiếng Hán, chào hỏi với Tần Bắc Dương, tiếp tục ngồi xuống đất, lấy bút chì ký hoạ ghi chép lại di chỉ Thần điện. “Đây là nước Sơ Lặc cổ đại, một trong 36 nước Tây Vực, thành Bàn Thác mà Ban Siêu từng trấn thủ. Tôi luôn là kẻ không theo nghề chính, bỏ phòng thí nghiệm lý luận vật lý trong trường đại học, tình nguyện làm phiên dịch và trợ thủ cho tiên sinh Sven Hedin. Chúng tôi xuất phát từ Ấn Độ, qua khe núi Kashmir, vượt qua dãy núi Côn Luân, ở Kashgar tụ hợp với Giáo sư Vương, tạo thành đội khảo cổ liên hợp Trung Thụy.” Lý Hưng Thịnh tươi cười rạng rỡ mê muội, Tần Bắc Dương lại mặc cảm tự ti gấp bội. Việc khảo cổ tạm hạ màn, anh cưỡi hãn huyết mã “U Thần”, cùng vào thành phố Kashgar với thú trấn mộ Cửu Sắc. Tiểu Quận vương, Wolfna, Lý Hưng Thịnh, Vương Gia Duy, Sven Hedin theo thứ tự cưỡi ngựa đi theo…