← Quay lại trang sách

Chương 86-2 Thành cổ Tinh Tuyệt (2)

Ốc đảo Kashgar trải qua loạn lạc đã biến thành nơi hoang vu tàn phế. Đề đốc Mã Phúc Hưng đóng quân trong thành, tự thành lập quân đội, trong thành, những khu nhà cao thấp xen kẽ, giống như một thành phố lộn xộnTrăng non lên cao, đi qua quảng trường nhỏ trước Nhà thời Hồi giáo Id Kah, tiểu Quận vương lặng lẽ dặn Lý Hưng Thịnh và Giáo sư Vương, nhất định không được tiết lộ tin Âu Dương Anna đã gả cho Tề Viễn Sơn, anh ta sợ Tần Bắc Dương sẽ nổi điên, thậm chí nện cho anh ta một trận. Mọi người tiến vào nhà trọ lớn nhất Kashgar. Khách tới từ Cam Túc, Thiểm Tây, thậm chí có cả thương nhân Kashmir, Trung Á, Afghanistan, thậm chí còn có đám người Nga Trắng. Tần Bắc Dương mời người thay móng ngựa cho hãn huyết mã. Wolfna ở bên cạnh anh, chỉ cần rời khỏi Tần Bắc Dương, cô ta liền thấy bất an. Cửu Sắc lại không ở bên cạnh anh, có lẽ vì ghen ghét chủ nhân có tân sủng. Không ít người Nga Trắng xếp hàng thay móng ngựa, phỏng chừng ngày mai muốn đi xa. Tay nghề sư phụ đóng móng ngựa khá tốt, không hề làm “U Thần” bị thương. Wolfna cũng thích con hãn huyết mã đen sẫm này, ôm cổ và lông bờm nó. Đột nhiên, trong ánh đuốc chuồng ngựa nhà trọ chiếu sáng một gương mặt Nga đầy râu, hắn ta cố ý đè thấp vành mũ xuống, nhưng vẫn bị Tần Bắc Dương nhận ra. “Thượng tá Ivanov?” Tên cường đạo đáng chết này vẫn còn sống? Wolfna hét lên, không hiểu có phải vì sợ hãi? Hoặc vì nhớ tình cũ? Khi Tần Bắc Dương định rút Đường đao ra, Ivanov mau chóng móc súng lục ra, dí vào huyệt thái dương của người phụ nữ Nga. Tốc độ đạn bắn ra luôn nhanh hơn Đường đao bổ vào cổ một chút. “Tần, hoá ra cậu cũng còn sống, vàng đâu?” “Vàng ở địa cung, bất cứ người sống nào cũng không thể bước vào, từ bỏ suy nghĩ đó đi.” Tần Bắc Dương một tay nắm Đường đao, tay kia dắt hãn huyết mã: “Buông Tạp Giai ra!” “Cậu gọi cô ta là Tạp Giai! Đồ đê tiện!” Khuỷu tay Ivanov như dây treo cổ, ghìm chặt cổ Wolfna: “Cô dạng chân cho đàn ông Trung Hoa rồi hả!” Ivanov vừa đi vừa lùi, bên cạnh còn khoảng mười tên lính Nga Trắng – hoá ra bọn chúng là cựu binh Siberia, gần đây mới lưu vong từ Trung Á tới Kashgar, đúng lúc gặp lại quan lớn. Bọn họ ngắm chuẩn nòng súng về phía Tần Bắc Dương, lại trói Wolfna lên lưng ngựa. Đột nhiên, Cửu Sắc tới. Thú trấn mộ nhỏ dự cảm nguy hiểm, mang tiểu Quận vương ra phòng trọ. Sừng hươu trong đêm tối nhanh chóng sinh trưởng, Ivanov biết nó không dễ chọc, lập tức hạ lệnh rút rui. Nhóm Nga Trắng xoay người lên ngựa, mang Wolfna chạy như điên khỏi nhà trọ. “Tạp Giai!” Tần Bắc Dương quát to, định nhảy lên hãn huyết mã nhưng đã bị tiểu Quận vương ghìm lại đầu ngựa: “Cổ nhân nói, giặc cùng đường chớ đuổi. Huống hồ trời tối rồi, người mệt ngựa mỏi một ngày, cậu cần phải nghỉ ngơi, ngựa cũng thế.” Dù sao cũng là vương tử Mông Cổ, hiểu được càng là ngựa tốt chạy ngàn dặm càng phải hết lòng chăm sóc, không thể thúc ép, lãng phí của trời. Tần Bắc Dương sốt ruột không nghe khuyên bảo, anh nghĩ nếu là ban ngày, uy lực Cửu Sắc không thể thực hiện, nhưng thú trấn mộ nhỏ rất mạnh mẽ trong đêm tối. Anh vung roi vào tiểu Quận vương, quất roi ngựa thúc “U Thần” hí lên lao ra khỏi nhà trọ. Tiểu Quận vương xoa vết roi ngựa đánh qua mặt, lắc đầu cười khổ: “Tần Bắc Dương, cậu rốt cuộc vẫn vì phụ nữ mà đánh anh em.” Dưới ánh trăng ốc đảo Kashgar, Cửu Sắch khôi phục thành chó săn. Nó nhớ kỹ mùi Wolfna, mùi vị người phụ nữ Nga ở ốc đảo sa mạc Nam Cương rất đặc biệt, có thể nhận ra trong vòng trăm dặm. Bốn vó hãn huyết mã chạy như bay, Tần Bắc Dương đang cơn giận dữ cùng Cửu Sắc đuổi sát không bỏ, nhất định phải cứu được người đẹp trở về. Bình minh, một người một ngựa một chó lao ra khỏi ốc đảo Kashgar, ven đường toàn là sa mạc bao la. Chạy ba ngày ba đêm, Tần Bắc Dương và “U Thần” đều kiệt sức, chỉ có Cửu Sắc có lực lượng vô cùng vô tận. Đằng trước có con sông lớn rộng nhưng khô cạn, ở giữa chảy dòng nước nhỏ, hai bờ là rừng cây hồ dương chết héo, ngàn năm không ngã. Gặp người nuôi dê tộc Đao Lang, liên tục ra dấu và nghe tiếng, Tần Bắc Dương mới biết đây là sông Yarkand, thượng du sông Tarim. Hãn huyết mã uống đủ nước, gặm cỏ dai um tùm. Tần Bắc Dương chẳng còn sức nhóm lửa, nằm ngã vào rừng hồ dương, ôm Cửu Sắc ngủ một đêm. Đến khi đầu bị roi ngựa quất một cái, anh lộn người nhảy lên rút Đường đao ra, phát hiện ra không ngờ là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La. Thiếp Mộc Nhi hả hê, trên mặt còn vết máu mơ hồ, thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc cũng biết anh ta không có ác ý. Lý Hưng Thịnh, Giáo sư Vương Gia Duy, Sven Hedin cũng đến. Phía sau còn có một đội ngũ lạc đà, năm con chó, mười con dê, lương thực đủ ăn ba tháng, trang phục mùa đông nguyên bộ, tất cả thiết bị khoa học như đồng hồ đo nhiệt độ, máy đo độ cao…, nghiễm nhiên là đội thám hiểu định xuyên qua sa mạc. Thời buổi này, thổ phỉ ngang ngược, đề đốc Kashgar phái mời binh lính vũ trang đầy đủ, hộ tống đội khảo cổ Trung Thụy liên hợp. “Tôi cưỡi hãn huyết mã, các vị lại cưỡi lạc đà, tại sao có thể đuổi theo được?” Tần Bắc Dương cúi đầu hồi tưởng đường đi qua, dường như hơi quanh co khúc khuỷu, khi thì hướng Đông, khi thì hướng Nam, khiến mọi người ngơ ngác: “Chắc là bọn Ivanov đi lạc, loanh quanh lòng vòng trong sa mạc. Cửu Sắc bám theo bọn họ cũng lòng vòng theo. Đường một ngày đêm là đến, chúng tôi lại đi tận ba ngày.” “Sa mạc ở phía trước rất nguy hiểm, cậu đơn thương độc mã đi vào chẳng khác nào chịu chết.” Lý Hưng Thịnh xen vào một câu, nhà đại thám hiểm người Thụy Điển dùng ống nhòm nhìn xa xung quanh, lại trao đổi bằng tiếng Đức với Lý Hưng Thịnh – Tần Bắc Dương hiểu, Sven Hedin là học sinh của nhà Địa lý học Đức Richthofen, tiếng Đức rất khá. Đội khảo cổ không đi vào thành phố Diệp Nhĩ Khương mà vượt qua sông Diệp Nhĩ Khương (Yarkand), xâm nhập vào sa mạc bao la… Một làn khói thẳng mong manh. Chiều buông, trời vẫn tròn vành trên sông. Bụng sa mạc Taklamakan, xuyên qua sông ngòi khô cạn, xuyên qua đất cằn và sông Hotan, đội thám hiểm tới cuối sông Niya. Cây hồ dương chết héo nằm thành tảng lớn, khắp nơi là thành lũy, thần miếu, Phật tháp, vườn cây ăn quả, di chỉ mộ địa. Giáo sư Vương Gia Duy hô to: “Nếu tôi đoán không nhầm, nơi đây chính là cổ thành Tinh Tuyệt. Ban Cố từng nói trong “Hán Thư – Tây Vực truyền” rằng nước Tinh Tuyệt cách Trường An khoảng 8820 dặm (4410km), dân số 480 hộ, 3360 người… Nhưng Huyền Trang trên đường lấy kinh về phương Đông, nước Tinh Tuyệt đã biến thành đổ nát. Hơn mười năm trước, nhà khảo cổ Stein là người phát hiện nơi đây sớm nhất.” Đi vào một căn phòng đổ nát, Tần Bắc Dương nhìn thấy công văn mộc giản 1200 năm trước, vẫn được niêm phong hoàn hảo, phòng để đồ vẫn chất đống thóc, vẫn mang màu vàng kim óng ánh. Mở một căn bếp cổ xưa, anh nhìn thấy thịt dê và củ cải khô, dường như vẫn nóng hổi ăn được, giống thịt voi ma mút một vạn năm trước… Thời gian ngừng chảy ở mảnh đất sa mạc khô cằn này, tất cả mọi người dường như hễ rời khỏi thì sẽ tức khắc bốc hơi, biến thành âm hồn và ảo ảnh, lẳng lặng nhìn những kẻ xâm phạm. Không thể nghi ngờ, nước Tinh Tuyệt từng có nền văn minh phi phàm, đội khảo cổ phát hiện rất nhiều đồ gốm, đồ gỗ, đồ sơn mài, gương đồng, tiền cổ. Thậm chí còn có kẹp bắt chuột và bàn là ủi giày… Bọn họ dọn ra hàng trăm hàng ngàn mộc giản, trừ thể chữ Lệ còn có rất nhiều văn tự như quỷ vẽ bùa. “Văn tự Kharosthi.” Vương Gia Duy nhận ra. Loại văn tự này bắt nguồn từ nền văn minh Gandhara, Ấn Độ cổ, hưng thịnh khi người Đại Nguyệt Thị (Greater Yuezhi) thành lập nên đế quốc Kushan. Đời Hán Tây Vực, văn tự Kharosthi chủ yếu để viết kinh Phật, công văn chính quyền, khế ước dân gian. Ven di chỉ có ngôi mộ lớn, hàng năm trong bão cát, đất bồi bong ra phần lớn, lộ ra lối vào mộ. Nhưng ở trung tâm sa mạc này, trộm mộ khó mà tới được, ngược lại hình thành lớp bảo vệ thiên nhiên. Đội khảo cổ mệt nhọc cả ngày, quyết định nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại khai quật cổ mộ.