← Quay lại trang sách

Chương 86-3 Thành cổ Tinh Tuyệt (3)

Nửa đêm, lá phổi Tần Bắc Dương lại lần nữa bỏng cháy, tế bào ung thư tựa như đang mở tiệc, làm anh đau tới nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu…Anh lặng lẽ chui ra khỏi lều, Cửu Sắc theo sát chủ nhân, dưới ánh trăng cổ thành Tinh Tuyệt, họ chui vào cửa hang cổ mộ. Đây là phương pháp sống sót duy nhất. Tần Bắc Dương tiện tay lấy cái xẻng, đào đất cát cứng rắn, giống như thợ mỏ đào vàng, tự nhiên lại nhớ tới lão Kim, cảm thấy ông ta cũng không tồi, thật đáng tiếc, tại sao lại là một trong số thích khách? Vào huyệt mộ, thế giới âm u lạnh buốt dần dần bao trùm lên lồng ngực nóng bỏng, diệt tế bào ung thư chí mạng. Anh hít sâu, cho dù xung quanh đều là cát vàng, phải lấy khăn che miệng mũi, nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, thị giác, thính giác, khứu giác… ngũ giác đều trở nên nhạy bén. Cửu Sắc không mọc sừng hươu trắng tuyết, cũng không mọc giáp đồng, nó không cảm nhận được sự tồn tại của thú trấn mộ. Ở sa mạc xa xăm này, tỉ lệ thú trấn mộ xuất hiện không cao. Tần Bắc Dương vào mộ thất hình chữ nhật, nhìn thấy một chiếc quan tài gỗ. Bên trên trùm thảm lông, bên ngoài có khung gỗ, giống cái quách ở triều Hán, ở giữa bỏ thêm cỏ hắc mạch và cành thánh liễu. Đã cuối thu, đại mạc rất rét lạnh, nhưng trong mộ thất lại rất ấm áp, có thể thoải mái qua một đêm. “Chủ nhân ngôi mộ trên cao, vãn bối Tần Bắc Dương, mắc bệnh khó chữa, thuốc thang không có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào cổ mộ để giữ mạng. Đêm nay đến nay mượn bảo địa của ngài ở tạm, xin đắc tội!” Tần Bắc Dương quỳ lạy thông báo, miễn cho chủ nhân ngôi mộ báo mộng tìm anh phiền phức. Thảm lông phía trên quan tài không tồi, anh liền kéo xuống trải xuống đất, nằm bên cạnh quan tài, lại che cỏ hắc mạch dày lên trên, giống như cùng đắp chăn ngủ với chủ nhân ngôi mộ. Đột nhiên, nắp quan tài rơi xuống, suýt thì đập lên người Tần Bắc Dương. Lần này Tây hành vạn dặm, nhìn thấy quá nhiều chuyện kỳ dị trong cổ mộ, anh đã rèn luyện ra gan lớn, nhảy chồm lên, rút ra Đường đao và thập tự cung. Cửu Sắc biến thân thành trấn mộ thú ấu kỳ lân, phun quả cầu lửa, chiếu sáng hai thây khô trong quan tài. Trải qua ngàn năm không thối rữa, chỉ thấy bắp thịt khô héo. Xác ướp trong sa mạc không hề hiếm thấy, đây là ngôi mộ hợp táng, một đôi nam nữ, nằm cạnh nhau, đầu lót gối gấm, trên người đắp chăn gấm, toàn thân bị hai tầng gấm bọc, trên mặt che gấm. Cổ nữ chủ nhân đeo ngọc, dưới chân nam chủ nhân có hai chiếc cung nỏ. Không gian trong quan tài tương đối lớn, mặt bên hai thi thể lần lượt có hai cái giá áo, treo váy dài gấm vóc tơ lụa. Quả cầu lưu ly thong thả ổn định di chuyển phía trên thây khô, soi rọi một hộp trang điểm to, có thể thấy đồ dùng phụ nữ như gương đồng, lược, lược bí, túi thơm… Đây là một đôi vợ chồng quý tộc, thậm chí có thể là Quốc vương và Vương hậu Tinh Tuyệt. Tần Bắc Dương chú ý tới trên cánh tay xác ướp được buộc gấm vóc, mặc dù không to, nhưng thấy rõ mấy chữ Hán – “Năm sao mọc lên ở phương Đông, lợi cho Trung Hoa.” Đây là một tấm bảo vệ tay bằng gấm, trên nền xanh dệt hoa văn kiểu Hán với bốn màu trắng, đỏ, vàng, xanh lục, hoạ tiết mây trôi, chim thú, trừ tà và hoa văn hình tròn đỏ trắng đại diện cho mặt trăng mặt trời, giống vật bồi táng của chư hầu quốc thích trong nước. Anh không dám chạm vào chủ nhân ngôi mộ, cũng không phải vì sợ cương thi hoặc quỷ bám vào người. Mặc kệ là kẻ trộm mộ hay đội khảo cổ, bất kỳ ai xông vào cổ mộ cũng đều chưa nhận được sự đồng ý của người kế thừa hoặc chủ nhân ngôi mộ, mà cũng tuyệt đối không được cho phép. Nhất định phải giữ lòng kính sợ, không phải hễ là đội khảo cổ thì có thể tùy ý làm bậy, cướp lấy đồ cổ, phá hoại vong linh nghỉ ngơi. Tần Bắc Dương không có mong muốn gì nhiều, anh chỉ muốn sống. Anh nằm trở về bên cạnh quan tài, lót thảm lông, đắp cỏ hắc mạch. Ngày tốt cảnh đẹp, nhanh chóng chìm vào giấc mơ, hồi lâu không say giấc nồng như vậy. Chỉ có trong cổ mộ, anh mới giống như đang ở nhà, ngủ giấc yên ổn, dường như trở lại trong tã lót, trong nôi, thậm chí là vòng tay của người mẹ chưa từng gặp mặt… Ba ngày sau, đội thám hiểm khảo cổ đi tới ba trát (“chợ” trong tiếng Duy Ngô Nhĩ), nơi đây có hàng ngàn hộ nông dân du mục, rất ít giao du với ngoại giới. Mọi người mua thêm lạc đà và đồ ăn, còn phải thuê nông dân đồng hành. Cửu Sắc ngửi được mùi người Nga Trắng, Tần Bắc Dương lao vào bãi Gobi, nhìn về núi tuyết nguy nga xa xa, đó chính là núi Côn Luân kéo dài ngàn dặm. Dân bản xứ nói, vài ngày trước có một nhóm người Nga Trắng tới nơi đây, trong đó có người phụ nữ bị trói trên lưng ngựa. Bọn họ cướp sạch thôn làng, cướp đi rất nhiều bánh Naan (bánh mì nướng lò của Duy Ngô Nhĩ) và dê rừng, chạy về phía núi Côn Luân. “Ivanov đi đào thú trấn mộ đấy.” Tần Bắc Dương cưỡi trên hãn huyết mã “U Thần”, định phi về núi tuyết rậm rạp, Lý Hưng Thịnh ghìm lại đầu người: “Núi Côn Luân có độ cao trung bình 7000m, còn nguy hiểm hơn sa mạc Taklamakan, cậu thật sự muốn lên núi ư?” “Núi Côn Luân chính là thánh sơn của người Trung Hoa, quyết không thể bị cường đạo Nga Trắng bôi nhọ.” “Văn minh Trung Hoa đến từ đâu? Cậu có thể xác định rõ không?” Quý công tử Lý Hưng Thịnh ung dung vuốt ve con ngựa của Tần Bắc Dương: “Như con hãn huyết mã này, đâu phải xuất xứ từ Trung Hoa? Nếu không Hán Vũ Đế cần gì phải lao sư viễn chinh nước Đại Uyển?” Vương Gia Duy thêm một câu: “Từ cổ chí kim, núi Côn Luân đều là nơi văn minh giao thoa.” Tần Bắc Dương nhớ tới khi cha anh còn sống từng nói – khởi nguyên của tộc mộ tượng họ Tần có thể ngược dòng tới một nhánh bộ lạc Quỷ Nhung ở phía Tây thuộc thời kỳ nhà Ân vô cùng xa xôi. Lý Hưng Thịnh loay hoay móc ra gấm vóc từ di chỉ cổ thành Tinh Tuyệt: “Văn tự Trung Hoa có lịch sử khoảng 3000 năm, so với Ai Cập cổ và Babylon lạc hậu hơn 2000 năm. Nhà lịch sử học Lacouperie cho rằng, đời Thương xuất hiện đồ đồng vĩ đại và văn minh xe ngựa đều có liên quan tới Ai Cập cổ và văn minh Sumer. Hơn 3000 năm trước, một bộ lạc dùng xe ngựa và đồ đồng xuất phát từ lưu vực sông Lưỡng Hà, trèo đèo lội suối mà đến, có thể đã chinh phục Trung Hoa, hoặc có thể bị nhà Ân đánh bại, trở thành tù binh và nô lệ, lại truyền bá văn minh tới phương Đông.” “Cái này hình như đã vượt qua phạm trù lý luận vật lý chuyên nghiệp của anh rồi.” “Bản chất nhà vật lý học vốn chính là mạo hiểm, khai phá lĩnh vực mới mà người xưa chưa từng đặt chân đến, giống như thuyết tương đối của Einstein.” Giáo sư Vương Gia Duy phụ hoạ: “Đây chính là thuyết văn minh Trung Hoa tới từ phương Tây, rất nhiều học giả Nhật Bản đều ủng hộ quan điểm này, gần đây khá thịnh hành trong giới học thuật nước ta.” “Trung Hoa sinh ra từ vũ trụ, khuếch bát duyên, dòng dõi tới từ đỉnh Côn Luân, núi non gấm vóc cuồn cuộn, công lao từ vua Nghiêu tới vạn năm.” Tần Bắc Dương cao giọng hát quốc ca thời Viên Thế Khải, cuối cùng nhấn mạnh một câu: “Dòng dõi tới từ đỉnh Côn Luân.” “Dân tộc Trung Hoa khởi nguồn từ núi Côn Luân.” Giáo sư Vương vỗ tay anh: “Không tồi, các sách cổ như “Sơn Hải Kinh”, “Mục thiên tử truyện” đều ghi chép như vậy. Côn Luân từ Sơn Đông tới Thanh Hải, từ phía Tây tới cao nguyên Pamir, đi tiếp theo hướng tây là cao nguyên Iran, đây chính là bằng chứng cho cách nói văn minh nước ta tới từ phương Tây” Lý Hưng Thịnh bổ sung: “Tôi thậm chí cho rằng, thú trấn mộ không phải bắt nguồn ở nước ta, mà đến từ lưu vực Lưỡng Hà. Có phải thú trấn mộ, hoặc là người tạo nên thú trấn mộ mang văn minh tới cho Trung Hoa?” “Xin lỗi, tôi là truyền nhân tộc mộ tượng họ Tần đấy.” Tần Bắc Dương hào phóng thừa nhận, lại xem thường nhìn Lý Hưng Thịnh: “Tôi không tin thú trấn mộ là hàng ngoại. Các vị Giáo sư và Tiến sỹ, các vị cứ tiếp tục tán gẫu đi, tôi phải đuổi lên núi Côn Luân bắt kẻ ác.” Tần Bắc Dương lại siết chặt dây cương giục ngựa, U Thần phi về đồi núi Gobi, thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc xông lên đầu tiên. “Bắc Dương!” Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La gào lên, từ Khố Luân tới núi Altai tới hồ Issyk Kul, một đường này tiểu Quận vương đều làm bạn với anh, nhưng anh ta cũng không có dũng khí lên núi. Nhìn bóng lưng Tần Bắc Dương dần xa, tiểu Quận vương bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ cần trong lòng cậu ta hạ quyết định, nhất định sẽ quyết tâm tới cùng.” Nhà đại thám hiểm Sven Hedin im lặng từ đầu tới giờ tột nhiên tuôn ra câu tiếng Đức: “Đáng thương người trẻ tuổi, cậu ta sẽ chết trên núi Côn Luân.” “Không, cậu ta sẽ sống sót.” Lý Hưng Thịnh đã tính một quẻ cho Tần Bắc Dương: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?” “Đi con đường mà hai mươi năm trước tôi đã đặt chân, đi về hướng Đông, vượt qua sa mạc tới La Bố Bạc, thành cổ Lâu Lan.