← Quay lại trang sách

Chương 87-1 Nữ thần Côn Luân (1)

Năm Dân quốc thứ chín, năm 1920, tháng 10Trước núi Côn Luân, trời cao xanh thẳm thổi qua vài đám mây trắng biến ảo hình xương cốt. Tần Bắc Dương không quay đầu lại, thúc ngựa chạy liên tục. Núi tuyết, vó ngựa tuyệt trần. Không trung bay lên bông tuyết, tiến vào lòng chảo sâu hoắm, hai bên đều là vách núi đá. Cửu Sắc ngửi thấy mùi Nga Trắng, ven đường có phân ngựa và dấu vết đống lửa, Ivanov và Tạp Giai đã ở ngay phía trước. Anh sợ tế bào ung thư trong lồng ngực lại bùng cháy, định tìm cổ mộ trên núi Côn Luân, cho dù chỉ là đi vào hít mấy hơi thở – đã là khởi nguyên của nền văn minh Trung Hoa, chắc hẳn cổ mộ cũng phải phù hợp. Địa thế cao dần, lạnh như trời đông giá rét. May mà ở chợ Duy Ngô Nhĩ, anh đã mua áo da và áo dài. Vượt qua sườn dốc phía bắc núi Côn Luân, khu vực rộng rãi không người, sống nhiều bò Tây Tạng hoang dã, la hoang và linh dương – da bán cho Ấn Độ và Kashmir phải được số vàng tương đương với trọng lượng. Nơi đây có hai hồ nước trên núi cao, mười mấy ngọn núi lửa như cái dùi, trải rộng dung nham từ thượng cổ, tục xưng “bãi đá đen”. Không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, dường như trở lại miệng núi lửa trong lăng mộ Viking Bắc Cực. Tần Bắc Dương dắt U Thần và Cửu Sắc nằm sấp bên rìa núi lửa sắc nhọn. Đáy hố toàn động dung nham, nham thạch màu đỏ và đen núi lửa, như địa ngục trồi lên mặt đất, làm anh nhớ lại giếng khoan địa ngục ở bán đảo Guoládat Bắc Cực. Khắp nơi là xương cốt động vật cỡ lớn, một ít phân sói mới mẻ làm hãn huyết mã càng căng thẳng. Đi lên theo lòng sông, độ cao gần 5000m, cứ đi vài bước lại thêm khó thở, đau đầu muốn nứt, U Thần bị ép chậm lại bước chân. Dọc theo đường núi gập ghềnh, anh phát hiện có dấu vết con người xây dựng, còn cả dấu vó ngựa hỗn loạn. Anh nhìn thấy một dòng suối màu đỏ… Tần Bắc Dương xoay người xuống ngựa, dùng đầu ngón tay dính nước suối đưa lên miệng, toàn mùi máu tươi. Đây là một quặng núi, khe hở tảng đá có khoáng thạch nguyên bản long lanh trong suốt, tục xưng “đá núi”. Năm đó ở Lũng Tây đường, Đức Thắng môn, ông chủ Lý Bác Thông là người chơi ngọc hoà điền cao cấp, nắm rõ kỹ xảo như trong lòng bàn tay, Tần Bắc Dương cũng học trộm một tí. “Ngọc xuất xứ từ Côn Luân”, ngay từ Thương Chu, ngọc hoà điền đã đi tới Trung Nguyên. Cổ nhân thường đào được đá ngọc ở lòng sông Qaraqash và sông Karakash, chính là đá cuội hình thành vì nhận được áp lực nước sông cọ rửa hàng vạn năm. Miếng huyết ngọc ấm trên ngực Tần Bắc Dương, trừ một tầng máu tươi cũng có lớp da màu nâu. Sản lượng đá ngọc có hạn, giống như vàng cát mà con người đào được. Chỉ có thể đào ngọc từ trong núi, mỹ ngọc giấu ở núi sâu, không tới nơi tuyệt hiểm, sẽ không tìm được dương chi bạch ngọc cao cấp. Trong lều chất đống đá núi vừa được khai thác, đa phần là ngọc màu xanh nhạt hoặc xanh trắng, có ít là bạch ngọc màu trắng sữa trong suốt, không biết trị giá bao nhiêu đồng tiền, thậm chí bao nhiêu vàng? Nghe nói trong cung đình Bắc Kinh có rất nhiều ngọc hoà điền, thậm chí ngọc tỷ của hoàng đế đều là khoáng thạch nguyên sinh đến từ núi Côn Luân. Tần Bắc Dương không hề quan tâm ngọc thạch, trong mắt anh chỉ là thi thể trải rộng cả mỏ quặng. Ít nhất có năm, sáu mươi người chết, ngổn ngang, nhiều là nông dân ở ốc đảo dưới chân núi, cũng có thợ mỏ người Hán và người dân tộc Hồi tới từ ngàn dặm xa xôi. Bọn họ bị súng trường bắn chết, máu tươi vừa đông lại, khớp xương vẫn hơi động đậy. Cuộc đồ sát xảy ra vào một, hai tiếng trước. Anh nhặt được mấy vỏ đạn, đạn Nga sản xuất, không thể nghi ngờ do đám cường đạo Ivanov gây ra. Không trung bay lượn vô số chim kền kền, chờ đợi hưởng thụ bữa ăn thịt người. Chúng nhìn thấy Tần Bắc Dương lẻ loi, chỉ có một chó một ngựa bên cạnh, liền không kiêng nể mà lao xuống, mổ con mắt, miệng mũi và nội tạng người chết… “Súc sinh!” Tần Bắc Dương rút thập tự cung, nheo mắt bắn một mũi tên, xuyên thấu qua cổ họng một con kền kền. Động vật ăn thịt thối tức khắc giải tán, không trung tán loạn lông vũ đen sẫm tanh hôi. Anh không kiêng kị người chết, kéo thợ mỏ vào hầm mai táng, miễn cho bị súc sinh quấy rầy. Anh quỳ xuống khấu đầu, thề báo thù thay họ, nhảy lên hãn huyết mã, giục Cửu Sắc bám theo. Dọc theo lòng sông nước trắng, vượt qua sườn dốc càng cao, tuyết đọng càng sâu. Tần Bắc Dương mang đầy đủ bánh Naan, học cách uống tuyết ở Siberia, nhiệt độ này không làm gì nổi anh, chỉ là phản ứng cao nguyên làm anh đau đầu. Xuống sườn dốc đứng, U Thần cũng phải cẩn thận hết sức, một khi vó ngựa trượt sẽ đồng quy vu tận cùng chủ nhân. Tần Bắc Dương không phát hiện cổ mộ, lại thấy một pháo đài cổ đổ nát, không hiểu cổ nhân làm thế nào sinh tồn được. Anh nhớ tới hai năm trước, giấc mơ mùa xuân – trường học Thiên quốc mây trắng lượn lờ, Phương Tử, Trung Sơn, Mặt Quỷ, Mạnh Bà… Anh từng cho rằng đó là núi Côn Luân? Nhưng bây giờ lại cảm thấy không chính xác, nơi này hoặc khô cằn hoang vu, hoặc băng tuyết trắng trời, căn bản không có nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên gì cả. Sách cổ toàn viết lừa người? Hoàng hôn, tầm nhìn rõ hơn, hãn huyết mã giẫm lên tuyết đọng, đi tới miệng núi Khắc Lý Nhã – nơi giao thông trọng yếu giữa Tân Cương và Tây Tạng. Năm Khang Hi, Đại hãn Chuẩn Cát Nhĩ Sách Vọng A Lạp Bố Thản phái một đội kỵ binh viễn chinh chiếm đánh Lhasa, có thể so với Hannibal vượt qua dãy Alps, còn dẫn tới hành động vĩ đại là Thập Tứ a ca Dận Trinh và Nhạc Chung Kỳ thu hồi Tây Tạng. Đây là khe núi bằng phẳng rộng rãi rậm rạp ao hồ, phản ứng cao nguyên thoáng giảm bớt. Tần Bắc Dương nhìn về nơi cao, núi Côn Luân quanh co trên cao nguyên Pamir, qua miệng núi Khắc Lý Nhã chính là giữa núi Côn Luân. Còn có một ngọn núi Nữ Thần cao tới trời cao, trong bóng trời chiều quang mang vạn trượng. Núi Nữ Thần, Côn Luân. Màn đêm bao phủ khu vực hoang mạc luôn luôn vắng bóng người, phía trước vẳng tiếng sói hú chói tai đáng sợ. Mặt trăng lên, Tần Bắc Dương và U Thần, Cửu Sắc như một chiếc thuyền con bị vứt vào đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể lập úp vào đáy biển. Đi theo âm thanh, dưới núi Nữ Thần, một đám sói hoang vây quanh một người đàn ông. Chúng không hề nóng lòng ăn thịt loài người, mà muốn đùa giỡn, đợi hắn ta sức cùng lực kiệt lại nhào lên cắn đứt cổ họng. Tần Bắc Dương giơ cung bắn chết một con sói. Đám còn lại quay đầu định lao tới thì Cửu Sắc đã biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun ngọn lửa lưu ly, thiêu sạch sẽ bầy sói. Những con còn lại ngơ ngác, cho rằng Cửu Sắc là mãnh thú lợi hại hơn, liền kẹp chặt đuôi bỏ chạy. Tần Bắc Dương Tần Bắc Dương vọt tới trước mặt kẻ đó, lấy đuốc soi sáng gương mặt đối phương, mới phát hiện là tên người Nga Trắng Ivanov. Cả người Thượng tá toát mùi tanh hôi, tóc rối như rơm, quân trang đầy vết rách, thấm máu tươi ra ngoài. Ánh mắt hắn đực ra, như bị ngớ ngẩn, có lẽ gặp phải việc cực kỳ đáng sợ nào đó chứ không phải chỉ đơn giản bị sói bao vây. Tần Bắc Dương tóm lấy cổ áo Thượng tá, đổ cho hắn ta một hớp nước, ép hỏi: “Tạp Giai đâu?” Ivanov thở dốc kịch liệt, hoàn hồn, đứt quãng trả lời: “Tạp Giai… Tạp Giai… Cô ấy bị bắt rồi.” “Ai bắt?” “Ma quỷ.” Núi Côn Luân thổi tới làn gió kỳ lạ, từ đơn tiếng Nga này làm lạnh sống lưng. Trên lý thuyết, trải qua nhiều kỳ ngộ như vậy, từ thú trấn mộ tới cương thi, “ma quỷ” căn bản không kỳ lạ. Nhưng đây là núi Côn Luân, là tuyệt cảnh trong nhân sinh, là nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết… cũng có thể, ở đây thần tiên chính là ma quỷ. “Đưa tôi đi xem ma quỷ.” Tần Bắc Dương buộc Ivanov lên lưng hãn huyết mã: “Những thợ mỏ đó bị các người giết?” “Phải.” Thượng tá thẳng thắn thừa nhận, dường như giết người là chuyện cơm bữa: “Nghe nói trên núi có đá quý giá trị liên thành. Nhưng đá quý đối với tôi là hồng ngọc, ngọc lục bảo hoặc kim cương. Mà ngọc hoà điền trong mắt người Trung các vị chỉ là một ít đá đẹp, trong mắt người Nga không đáng một đồng. Cấp dưới của tôi rất tức giận, tiện tay giết sạch thợ mỏ.” Tần Bắc Dương cho hắn một cái bạt tai. Ivanov chống cự: “Cậu giết tôi đi, tôi không muốn lên núi! Đế quốc Nga xong đời, 500 tấn vàng cũng xong đời, Tạp Giai cũng không thể sống sót.” Nhớ hồi đầu, xuất phát Tây chinh từ Cáp Nhĩ Tân, vị Thượng tá Nga Trắng này còn hăng hái, hiện giờ lại người không giống người quỷ không giống quỷ. “Dẫn đường cho tôi, bằng không tôi có một trăm phương pháp hành hạ ông tới chết!” Không ngờ, Tần Bắc Dương đe doạ lại có tác dụng, Ivanov bị buộc trên lưng ngựa tuân lệnh, dẫn đường lên núi Nữ Thần, Côn Luân.