← Quay lại trang sách

Chương 87-2 Nữ thần Côn Luân (2)

Trên núi có ma quỷThú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc vẫn dẫn đầu như cũ, Tần Bắc Dương nắm U Thần đi lên, có một thềm đá nhỏ như do con người tạo nên. Ivanov rên rỉ, trước khi tìm được Tạp Giai, tốt nhất hắn ta đừng có tắt thở. Vòng qua dốc núi quanh năm tuyết đọng, chính xác là đóng băng vạn dặm, may mà ánh trăng sáng rỡ, lại có quả cầu lửu lưu ly chiếu sáng, bằng không mò mẫm lên núi chẳng khác nào tự sát. Giữa sườn núi có mảnh đất bằng lộ thiên dường như xuất hiện ngang trời. Tần Bắc Dương ẩn nấp sau tảng đá, phía trước nhô lên vô số đá nhân tạo, như tế đàn, xung quanh cắm rất nhiều đuốc. Bên cạnh tế đàn bao quanh mười mấy bóng lưng đen tuyền, cao lớn hơn người bình thường, mặc áo khoác lông xù, vai rộng lưng còng. Cánh tay trông rợn cả người. Khi bọn họ quay sang, lộ ra gương mặt lông xù, đó là “ma quỷ” mà Ivanov đã nói – anh có thể nói đó là người, cũng có thể nói đó là vượn, càng giống ma quỷ. Tần Bắc Dương đột nhiên thở dồn dập, anh nhìn thấy những “ma quỷ” đó phải cao ít nhất hơn 2m, đầu lại nhỏ hơn người thường, đỉnh đầu hơi nhọn, lông màu nâu rậm rạp, không mặc bất kỳ quần áo nào, trên người là làn da bẩm sinh, hơn nữa toả mùi tanh nồng. Băng tuyết trắng trời đáng lẽ phải sạch sẽ mát mẻ, không ngờ, anh bị mùi gần như xác chết làm phát nôn. “Ma quỷ” tụ tập trên tế đàn, trong tay cầm mấy cái chân và tay người trắng nõn – có cái còn mặc giầy, hiển nhiên là cấp dưới Nga Trắng của Ivanov. Ánh trăng và ánh lửa soi rọi máu tươi và tàn chi trên tế đàn, những tên cướp chồng chất tội ác Nga Trắng này đã bị ma quỷ phân thây, đốt lửa nướng, mùi tanh hôi và mùi thịt đồng thời bay vào lỗi mũi Tần Bắc Dương, một lần nữa làm dạ dày anh sôi trào cuồn cuộn. Thần tiên trên núi Côn Luân trong truyền thuyết chính là nhóm dã thú ăn thịt người này? Đột nhiên, trong đầu Tần Bắc Dương thoáng qua một danh từ – người tuyết Himalaya. Núi Nữ Thần nằm ở phía Tây dãy Côn Luân, biên giới Tân Cương và Tây Tạng, sát bên dãy núi Himalaya. Một năm trước, Tần Bắc Dương bị nhốt ở biển băng Bắc Cực, mọi người trò chuyện về các chuyện kỳ lạ, Lý Hưng Thịnh từng nói về người tuyết Himalaya – sinh vật thần bí nào đó ở giữa loài người và loài vượn, ẩn trong vùng núi Himalaya, Quốc vương Nepal và Ấn Độ thuộc địa Anh từng nhiều lần phái người bám theo nhưng chưa từng bắt được vật thật. Hình dạng của những ma quỷ trước mắt này hoàn toàn tương đồng với miêu tả về người tuyết của Lý Hưng Thịnh – bọn họ biết dùng lửa, ít nhất không phải hoàn toàn là dã thú, mà đã tiến hoá đến mức nào đó. Lúc học ở kinh đô Nhật, Tần Bắc Dương từng nghe nói châu Âu phát hiện ra người Neanderthal thời Kỷ băng hà, hình ảnh trái ngược hoàn toàn với loài người hiện đại, bị đào thải khỏi tổ tiên trí tuệ của chúng ta, cái đó gọi là chọn lọc tự nhiên. Người tuyết Himalaya có phải là người Neanderthal cuối cùng còn sót lại? Bỗng nhiên, tế đàn có thêm một người sống. Người sống đang liều mạng vùng vẫy, khóc thét, hét lên, cầu khẩn, đó là giọng phụ nữ, hơn nữa bằng tiếng Nga. Catherine Andreevna Wolfna. Tần Bắc Dương đọc thầm tên đầy đủ của cô. Quần áo cô đã bị lột sạch, thân thể trần trụi trên tế đàn, ánh trăng chiếu sáng cơ thể ngọc ngà, thân thể 29 tuổi còn chưa bị béo phì mập mạp như nhiều phụ nữ Nga, vẫn duy trì đường nét uyển chuyển. Nhưng trên người cô chỗ xanh chỗ tím, tình nguyện chết ngay tại chỗ cũng không muốn chịu đựng mùi thối của ma quỷ. Người tuyết định coi người phụ nữ này như bữa tối thịnh soạn nhất. Đúng lúc Tần Bắc Dương móc ra thập tự cung, chuẩn bị để Cửu Sắc phun lửa lưu ly, tế đàn xuất hiện người phụ nữ thứ hai. Dưới tế đàn, phá vỡ tuyết đọng dày đặc, một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi xông ra, đồng dạng khoả thân, không hề sợ rét lạnh. Nửa thân dưới của cô ta không phải người. Tần Bắc Dương nhìn thấy cô ta có hai chân và vuốt của báo tuyết, sau mông mọc cái đuôi báo, bộ tóc dài màu nâu đeo một miếng ngọc hoà điền được chạm trổ, sách cổ xưng là ngọc thắng(1). Nếu cô ta không lên tiếng, quả là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành tuyệt thế. Nhưng cô ta vừa mở miệng lại lộ ra hàng răng nanh hổ, trông đáng sợ, tiếng rít cơ hồ phá thủng màng nhĩ con người. Anh dám đánh cuộc, tối nay cả núi Côn Luân đều có thể nghe thấy tiếng kêu này. “Cọp mẹ” trong tiếng Trung có khi bắt nguồn từ vị trên núi Côn Luân này chăng? Trải qua chuyến du lịch ngầm dưới Bắc Cực, từng trông thấy Đại thần Odin và viện bảo tàng thần thú, Tần Bắc Dương đã chứng kiến quái vật nửa người nửa thú nên không thấy kỳ lạ nữa, hoặc giả cấp bậc của anh đã được nâng lên. Tạp Giai trên tế đàn đã sợ ngất đi. Người tuyết Himalaya không ồn ào, bọn họ kính hiến người đẹp Nga Trắng trần truồng cho người phụ nữ nửa người nửa thú. Mặc dù là quái vật, nhưng gương mặt người phụ nữ đầy khí chất, hơn nữa mang tướng mạo người Trung. Tần Bắc Dương kiềm chế kích động muốn ra tay, anh có dự cảm: nửa người nửa thú kia không phải kẻ xấu. Quả nhiên, “nửa người nửa thú” không làm tổn thương Tạp Giai, mà là ôm vào lòng, giống người mẹ ôm con gái, người chị ôm em gái, dường như muốn dùng nhiệt độ cơ thể xua tan rét lạnh cho cô. Vẻ mặt quái vật, trong nháy mắt toát vẻ hiền từ và thần thánh, lại có phong phạm bậc mẫu nghi thiên hạ. Nhìn lại đêm băng tuyết trên núi Côn Luân, Tần Bắc Dương chợt nhớ tới một đoạn trong “Sơn Hải Kinh”. “Tây hải chi nam, lưu sa chi tân, xích thủy chi hậu, hắc thủy chi tiền, hữu đại sơn, danh viết Côn Luân chi khâu. Hữu Thần, nhân diện hổ thân, hữu văn hữu vĩ, giai bạch, xử chi. Kỳ hạ hữu nhược thủy chi uyên hoàn chi, kỳ ngoại hữu viêm hỏa chi sơn, đầu vật triếp nhiên. Hữu nhân đái thắng, hổ xỉ, hữu báo vĩ, huyệt xử, danh viết tây vương mẫu. Thử sơn vạn vật tận hữu.” Đầu chim rìu, răng hổ, đuôi báo, cư trú trong sơn động… Tây Vương Mẫu. Đây chính là Tây Vương Mẫu trong thần thoại, Đạo gia xưng là Bạch Ngọc Quy Đài Cửu Linh Thái Chân Kim Mẫu Nguyên Quân, gọi tắt Vương Mẫu, Kim Mẫu, dân chúng thường gọi là – Tây Thiên Vương Mẫu nương nương. Ghi chép sớm nhất về Tây Vương Mẫu trong sách cổ Trung Hoa chính là quái vật nửa người nửa thú trước mặt này, ở tại vùng cát lún nước đen trước núi Côn Luân. “Trang Tử” từng nói về Tây Vương Mẫu – “Mạc tri kỳ thủy, mạc tri kỳ chung” (không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết kết thúc ở đâu). Tới thời Hán, Tây Vương Mẫu mới từ quái thú biến thành một vị nữ thần hoàng gia ung dung sang quý, tướng mạo đoan trang. “Bác Vật Chí” ghi rằng: Trong đêm Thất tịch, Tây Vương Mẫu tới thăm Hán Vũ Đế, mang theo bảy miếng đào tiên cùng ăn với hoàng đế. Hơn 2000 năm sau, giữa trời sao trong trẻo núi Côn Luân, Tần Bắc Dương nhìn thấy ba con chim nhỏ, lông vũ màu xanh lam lục sáng, bay tới trên vai Tây Vương Mẫu nửa người nửa thú, mỗi con ngậm một quả đào – mỗi quả đào đều vừa to vừa nặng hơn bản thân con chim. Hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương? Bên cạnh tế đàn, người tuyết Himalaya quỳ khúm núm, có lẽ thật sự là Tôn Ngộ Không? Hai câu cuối cùng trong “Vô đề: Gặp nhau khó, chia ly càng khó” của Lý Thương Ẩn” là: “Bồng Lai vốn ít nẻo sang. Chim xanh hãy giúp chỉ đàng ta đi.”. Con chim xanh dưới ngòi bút của Lý Nghĩa Sơn chính là ba con chim nhỏ ngậm đào tiên tới cho Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu bỏ bàn đào xuống, ánh mắt dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhét đào vào miệng Tạp Giai. Mới đầu cô ta còn không biết làm thế nào, nhưng có lẽ bụng đói kêu vang, đào tiên lại cực kỳ thơm ngon, không nhịn được bèn cắn một miếng. Nhìn thấy Wolfna ăn đào trong lòng Tây Vương Mẫu, Tần Bắc Dương bỗng nổi da gà. Tây Vương Mẫu nửa người nửa thú rốt cuộc muốn làm gì? Tần Bắc Dương chợt nhớ tới “giấc mộng” trước kia. Hai năm trước, bản thân mất tích tròn 100 ngày, ở trường học Thiên quốc mây trôi lượn lờ, đêm trước khi tốt nghiệp, anh gặp bảy vị thị nữ dưới trướng Tây Vương Mẫu: Đổng Song Thành, Vương Tử Đăng, Quách Mật Hương, Kỷ Duy Dung, Hứa Phi Quỳnh, Cổ Lăng Hoa, Đoạn An Hương… Tạp Giai định biến thành vị thị nữ thứ tám chăng? __________ Chú thích: (1) Là từ gọi vật trang trí trên tóc bằng ngọc.