← Quay lại trang sách

Chương 87-3 Nữ thần Côn Luân (3)

Bỗng nhiên, Tây Vương Mẫu biến đổi sắc mặt, đôi mắt loè ra ánh sáng xanh dã thú, nhìn về hướng Tần Bắc Dương, vươn ngón tay vuốt báo dài, hú lênNgười tuyết Himalaya gào thét lao về phía Tần Bắc Dương, tay chân cùng sử dụng chạy trên mặt đất, còn chưa học xong cách đứng thẳng đi lại, vẫy xương đùi binh lính Nga Trắng, coi như công cụ chiến đấu của người nguyên thủy. Sau tảng đá, Ivanov bị trói trên lưng ngựa than khóc: “Chúng ta sắp bị ăn thịt mất rồi.” Tần Bắc Dương dặn dò hãn huyết mã chở Nga Trắng rút lui trước. Anh bình tĩnh kéo thập tự cung, một mũi tên bắn trúng đầu người tuyết. Cửu Sắc phun ra mấy quả cầu lửa lưu ly, đốt người tuyết thành tro bụi. Mấy kẻ vọt tới bên cạnh, lấy xương cốt gõ vào vỏ ngoài thú trấn mộ, lại vô dụng như gãi ngứa. Tần Bắc Dương đổi thanh Đường đao ba thước, vô thức bắt chước động tác vượn người, nhảy lên nhảy xuống, tung bay trái phải, tránh né người tuyết tấn công hung hãn. Thú trấn mộ ấu kỳ lân mọc ra sừng hươu sắc bén, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, vô số nhánh sừng hươu đâm vào ngực người tuyết. Trong chốc lát, toàn bộ người tuyết bị tiêu diệt. Trên đài cao núi Côn Luân ngổn ngang thi thể người tuyết Himalaya, ánh trăng rọi lên nền tuyết đỏ, giống người Neanderthal cuối cùng trên trái đất đã diệt vong? Tần Bắc Dương vung Đường đao đi về phía Tây Vương Mẫu. Người đẹp nửa người nửa thú vô cùng tức giận, lộ răng hổ, lại rít gào thêm lần núi, đỉnh núi có những quả cầu tuyết lăn xuống, ba con chim xanh sợ hãi chạy mất. Đột nhiên, trong ánh mắt Tây Vương Mẫu thoáng qua nét sợ hãi. Cô ta sợ loài người. Thiên địch của thần thú chính là loài người. Tây Vương Mẫu ôm lấy Tạp Giai khoả thân, hoảng sợ chạy tới rìa đài cao, đi thêm một bước chính là vực sâu vạn trượng. Cô ta muốn thả Tạp Giai xuống cho chết, hay là cùng chết? Tần Bắc Dương tức khắc dừng lại, dặn Cửu Sắc không được manh động. Quả nhiên, Tây Vương Mẫu giơ Tạp Giai lên trên đỉnh đầu. Người đẹp tóc vàng Nga Trắng lơ lửng giữa trời đêm hỗn loạn, thân thể trắng bóc mê người, là tế phẩm tốt nhất hiến cho núi Côn Luân… Đột nhiên, Tần Bắc Dương quỳ xuống trước mặt Tây Vương Mẫu, dập đầu ba cái, trên trán toàn là tuyết, cao giọng: “Tây Vương Mẫu nương nương ở trên! Xin nhận vãn sinh Tần Bắc Dương một lạy! Vãn sinh dung túng thú trấn mộ tàn sát người tuyết, nghiệp chướng nặng nề, mong được đổi tính mạng mình để cô gái này được bình an.” Tần Bắc Dương nhìn Tạp Giai run rẩy trong gió lạnh, lòng đã quyết, chỉ thấy ánh mắt Tây Vương Mẫu hoang mang, hàm ý: Ngươi yêu nàng ư? Gió tuyết thổi tới, dường như lướt qua một đôi mắt lưu ly… Nhớ nhung trong lòng, lòng chợt xúc động, thiên ngôn vạn ngữ đều bị Tần Bắc Dương hoá thành bài bi tráng: “Ai rằng vàng ngọc duyên ưa, ta quên cây đá thề xưa được nào. Trơ trơ rừng tuyết trên cao, ngoài đời rừng vắng khuây sao được nàng. Cuộc đời ngán nỗi tang thương, đẹp không hoàn đẹp lời càng đúng thay. Dù cho án đặt ngang mày, cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.” Trên núi Côn Luân, thong thả vang vọng bài khúc “Ngộ chung thân” trong “Hồng Lâu Mộng”. Tây Vương Mẫu tu tiên mấy ngàn năm ở đây đương nhiên chưa từng đọc qua câu chuyện của Tào Tuyết Cần, Nga Trắng Tạp Giai càng sẽ không hiểu rõ – “kim ngọc lương duyên”, “trơ trơ rừng tuyết trên cao” đều là chỉ Giả Bảo Ngọc và Tiết Bảo Trâm; “lời thề trước đá”, “ngoài đời rừng vắng khuây sao được nàng” chính là chỉ Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc. Gió tuyết ngừng thổi, Tây Vương Mẫu lặng yên đặt Tạp Giai xuống. Trên má người đẹp 3000 năm chảy hai hàng nước mắt. Cô ta ngẩng đầu, tóc rối tung bay, hú dài một tiếng, cất âm thanh êm tai, như người phụ nữ tuổi 30, êm dịu uyển chuyển, du dương dịu dàng: “Bạch vân tại thiên, sơn lăng tự xuất. Đạo lý du viễn, sơn xuyên gian chi. Tương tử vô tử, thượng năng phục lai.” (Tạm dịch: “Mây trắng trên trời, núi non tự ra. Đạo xa xăm, núi sông ở giữa. Muốn chết không chết, còn có thể trở lại” Đây là bài thơ “Bạch vân dao” trong “Mục thiên tử truyền”, Chu Mục vương đến núi Côn Luân gặp Tây Vương Mẫu, ngài thiết đãi ông ta ở Dao Trì, trước khi chia tay ngài làm bài thơ này chúc phúc ông ta) Tây Vương Mẫu nửa người nửa thú quả nhiên có thể nói ngôn ngữ nhân loại. Ngôn ngữ thời đại Tây Chu, Hoa Hạ, người Trung Hoa thế kỷ 20 căn bản nghe không hiểu. Ngay sau đó, vẻ mặt Tây Vương Mẫu dịu dàng như nước, mặc kệ Tạp Giai nằm trên tuyết, nhẫn tâm nhảy xuống vách núi Côn Luân cao vạn trượng. Trăng sáng giữa đêm, người đẹp nửa người trên là người, nửa thân dưới là thú, mang theo cái đuôi báo dài, đầu tóc rối như sao băng cháy bùng… Tây Vương Mẫu 3000 năm trước, không những không rơi xuống vực sâu mà ngược lại còn bay theo gió. Ba con chim xanh như những con bướm bay múa làm bạn bên cạnh chủ nhân. Trên đám mây, ngôi sao rực rỡ, lờ mờ phân biệt bóng dáng bảy vị thị nữ, ngọc bội leng keng, tiếng nhạc trời du dương, tiếng đàn sắt, tiếng khèn, thật sự là thế giới thần tiên. Thú trấn mộ nhỏ Cửu Sắc cũng quỳ gối xuống đất, đưa mắt nhìn Tây Vương Mẫu biến mất. Tần Bắc Dương lau mắt, không biết có phải ảo cảnh vì cực quang? Hay là do bản thân nhập vai quá sâu, hoàn toàn đắm chìm trong thần thoại thượng cổ? Tây Vương Mẫu biến mất, hoàn toàn lên tiên cảnh trên trời ư? Hay đi rồi sẽ quay lại, trở lại núi Côn Luân? Anh nhớ tới tên gọi của ngọn núi này – núi Nữ Thần, tên như ý nghĩa, chính là đỉnh núi của Tây Vương Mẫu chăng? Tần Bắc Dương vọt tới vách núi, ôm lấy Tạp Giai trắng bóc khoả thân, cởi áo khoác da, cởi áo dài gói cô ta lại như gói bánh chưng. Cửu Sắc phun lửa chiếu sáng, Tần Bắc Dương giẫm qua thi thể người tuyết đầy đất, ôm Tạp Giai xuống đài cao. Hãn huyết mã U Thần vẫn đang chờ, anh mở trói cho Ivanov, dìu Tạp Giai lên lưng ngựa, đi xuống bậc thềm sườn dốc. Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng súng nổ. Đạn sượt qua tai. Vì nhường đường cho hãn huyết mã, Tần Bắc Dương đứng trên rìa bậc thang. Lúc lắc mình tránh né, chân cũng giẫm vào khoảng không – anh còn không quen thả tay tóm dây cương, hai chân không thuộc về bản thân nữa, rơi xuống vách núi Côn Luân… Tần Bắc Dương đã quên đây là lần thứ mấy ngã xuống từ trên cao rồi? Kẻ bắn lén chính là Ivanov được anh cứu từ miệng sói. Không kịp nghĩ chuyện nông dân và con rắn, Tần Bắc Dương mất trọng tâm nhanh chóng kéo thập tự cung, bắn một mũi tên về phía trên vách núi, xé gió bắn thẳng vào ngực người đàn ông Nga Trắng. Ivanov kêu thảm thiết, cũng rơi xuống vách núi… Tần Bắc Dương tiếp tục rơi… Núi Nữ Thần, đầu tiên là một tiếng súng, kế tiếp là tiếng kêu thảm thiết, tuyết đọng vạn năm trên núi Côn Luân bởi vậy bị chấn động, lập tức tạo thành tuyết lở. Tuyết đọng trên núi cân bằng giữa sức mạnh và trọng lực, loài người hoạt động sẽ phá vỡ cân bằng, thậm chí chỉ một tiếng quát tháo bất thình lình. Tuyết lở như đất đá trôi, thế rào rạt, thú trấn mộ cũng không ngoại lệ. Cửu Sắc mắt thấy sắp bị tuyết chôn vùi, lại nhớ nhung chủ nhân rơi xuống vách núi, bèn tung người nhảy, cho dù lao xuống địa ngục cũng muốn đồng sinh cộng tử. Hãn huyết mã cũng hí vang, qua chuyến mạo hiểm trên sa mạc Tarim, nó nhận định Tần Bắc Dương là chủ nhân của mình, chở theo Tạp Giai run rẩy, cũng nhảy xuống vực sâu Côn Luân. Vó ngựa cuối cùng vừa rời gót, đại tuyết lở tới vách núi, phá hủy hết thảy sinh mệnh hoặc phi sinh mệnh… Tuyết lở ngọn Nữ Thần núi Côn Luân, Tần Bắc Dương rơi xuống khe núi đầu tiên. Anh nghĩ bản thân sẽ chạm đầu xuống trước hay chạm mông xuống trước? Bất kể loại nào kết quả đều là chết, khác nhau ở chỗ óc văng tung toé hay gãy xương sống mà thôi. Rơi tự do suốt 1 phút 19 giây, thứ Tần Bắc Dương va chạm không phải mặt đất, mà là mặt nước. Cùng với bọt nước tung bay là dòng nước áp lực nặng nề, rơi vào đầm sâu không đáy, nhanh chóng khiến đầu óc anh tỉnh táo. Anh di chuyển tay chân theo bản năng, xuyên qua dòng xoáy nước, đột nhiên trồi lên mặt nước, thở dốc. Ngay sau đó, Cửu Sắc, U Thần và Tạp Giai cũng rơi xuống nước, liên tiếp phát ra tiếng vang. Tần Bắc Dương hít một hơi sâu, lại lặn xuống. Vốn tưởng hồ sâu núi tuyết sẽ lạnh buốt, không ngờ càng lặn xuống càng ấm áp. Đầm nước trong suốt, ánh trăng thăm thẳm, thấy rõ mái tóc dài phấp phới. Hãn huyết mã cũng đang bơi. Trong đầm nước xanh lam, bốn vó đung đưa, giống mã đạp phi yến, lại như thiên mã hành không. Phải rồi, ngựa bẩm sinh biết bơi, cho dù là hãn huyết mã sinh ra ở sa mạc. U Thần nghển đầu ra khỏi mặt nước, cùng chủ nhân đưa Tạp Giai lên bờ. Cửu Sắc cũng lên bờ. Vốn nó đã chìm xuống dưới đáy, nhưng nó phun lửa dưới nước, vận dụng kỹ năng của thú trấn mộ ác long Đông Hải, xuyên qua làn nước sâu, bốn chân giẫm đạp, bò từng bước lên bờ. Tạp Giai vẫn hôn mê, áp lực khi va chạm mặt nước làm cô ta sặc nước, mặt tái nhợt, hô hấp và tim đập gần như biến mất…