Chương 88-1 Hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương (1)
“Katya!”Bên cạnh đầm nước sâu dưới đỉnh Nữ Thần, Tần Bắc Dương tháo thanh Đường đao và cây cung thập tự xuống, làm hô hấp nhân tạo cho cô ta một cách vụng về. Anh ra sức ấn lồng ngực Katya, bóp lấy mũi cô ta, miệng đối miệng thổi ngạt. Anh cố gắng không tiếp xúc với môi cô ta, nhưng khoảng cách quá gần, không thể nào tránh được việc đụng phải. Cứu mạng người vẫn quan trọng hơn, còn lo gì được đến chuyện phòng bị giữa nam với nữ? Cuối cùng anh đã giúp cô ta sặc được một ngụm nước to từ phổi ra ngoài. Katya hít sâu, tiếp đó ho sặc sụa, bò rạp trên mặt đất nôn khan. Tựa như người vừa mới chết, tứ chi cô ta dang ra, nằm ngửa. Tần Bắc Dương cũng mệt lử, anh nằm sóng đôi cạnh cô ta, nhìn lên bầu trời sao của núi Côn Luân. Cảm ơn trời đất, trận tuyết lở long trời ở đỉnh Nữ Thần phần lớn đều đổ xuống vách đá bên kia. Tuyết đọng ở bên này rất ít, bọn họ không bị chôn vùi. Trên đầu không ngừng truyền đến tiếng ầm ầm, tựa như trời long đất lở… Từ đầu đến cuối, Cửu Sắc vẫn giữ nguyên trạng thái ấu kỳ lân, trên đầu là cặp sừng hươu trắng muốt, nó nhả ra quả cầu lửu lưu ly, chiếu sáng cả khe núi hẹp dài và sâu này, dưới đáy khe núi có một đầm nước trong vắt. Trên vùng núi tuyết lạnh lẽo thế này, vì sao nước không đóng băng? Bởi vì đáy nước ấm áp, chắc chắn có suối nước nóng tuôn ra, đủ để dòng nước quanh năm không đóng băng. Đột nhiên Katya đè lên người Tần Bắc Dương, nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “Vừa nãy anh hôn tôi đúng không?” “Tôi… tôi đâu có” “Đừng gạt người nữa!” Người đẹp Nga trắng lại càng dũng mãnh hơn, cô ta cho Tần Bắc Dương một cái bạt tai, anh đành ngoan ngoãn thừa nhận: “Tôi chỉ vì muốn cứu cô thôi” “Cảm ơn anh” “Cô lạc mất từ chỗ tôi, tôi phải đích thân cứu cô về chứ” Lời nói này đã khiến ngọn lửa bùng cháy trong lòng Katya, cô ta như một con báo mẹ hung dữ, điên cuồng hôn lên đôi môi anh, khiến người ta không thể phản kháng lại. Cậu trai Trung Quốc hai mươi tuổi đành bó tay chịu trói trước người phụ nữ hai mươi chín tuổi người Nga. “Tần, lúc nãy anh nói cái gì với con quái vật đó vậy? Nói cái gì rồi nó mới thả tôi ra?” “Lời tôi nói có nghĩa là… tôi yêu em” Thật ra câu mà anh nói với Tây Vương Mẫu “Trơ trơ người tuyết trên cao. Ngoài đời, đường vắng khuây sao được nàng(1)” Suy cho cùng chính là anh không yêu cô gái này, nhưng yêu cô gái kia. Nhưng đối với Katya mà nói, rốt cuộc đó là cô gái nào cũng không quan trọng. Nam tước Wolf trước khi mất tại Paris đã từng nhờ Tần Bắc Dương, nếu gặp được người vợ Katya của mình thì giúp anh ta nói một câu “Anh yêu em” Lúc đó, Tần Bắc Dương thề sẽ giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện này, nhưng đến khi gặp Katya thật, anh lại ngại không thốt nên lời. Thừa dịp này, cuối cùng anh đã thực hiện được lời hứa của mình, Wolf, anh hãy yên nghỉ trên trời đi! “Ялюблютебя …” Vừa trải qua một lần thập tử nhất sinh, Katya lặp đi lặp lại câu tiếng Nga “tôi yêu em”. Cô ta chưa từng có cảm giác này với chồng mình. Sau này, cô ta làm tình nhân của Thượng tướng Hải quân Kolchak, Thượng tá người Nga trắng Ivanov, lại càng không thể tính là “yêu”, chỉ là để sống tiếp thôi. Vào giờ phút này, người Trung Quốc tên là Tần Bắc Dương trước mặt này lần đầu tiên khiến cô ta cảm thấy điều gì đây? Cô ta cởi bỏ áo da và áo dài đã ướt sũng, để lộ ra cơ thể trắng muốt, và cả những vết thương đỏ thắm. Bên bờ dòng suối nước nóng không quá lạnh, cô ta nhanh chóng lột đống quần áo ướt sũng của Tần Bắc Dương, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, cơ bắp được rèn luyện nên qua bao năm làm nghề thợ thủ công, còn cả viên ngọc ấm trên ngực đang giữ nhiệt độ cơ thể cho Tần Bắc Dương. Cô ta dùng bầu ngực như hai con chim bồ câu trắng của mình áp sát ngực anh, hôn lên môi, cổ, tai, vai, xương quai xanh một cách mãnh liệt… Bất cứ người đàn ông bằng xương bằng thịt bình thường nào gặp phải tình huống thế này mà có thể không động lòng chứ? Huống hồ là chàng trai thể lực cường tráng hai mươi tuổi? Vào lúc Tần Bắc Dương không thể kiềm chế, sắp thất thủ, đột nhiên anh hét lớn, quay người vùi đầu xuống tuyết tựa như một con đà điểu, từ chối Katya. Một tấm lòng thuần khiết, sự dịu dàng của mỹ nhân đều biến thành tâm địa đen tối. Katya vô cùng thất vọng và có cảm giác thất bại, cô ta vẫn nằm rạp trên lưng anh, cắn tai anh: “Tôi không đẹp sao?” “Cô đẹp như thiên thần vậy” “Vậy anh chỉ thích đàn ông thôi à?” Nghe thấy câu này, Tần Bắc Dương liên tục lắc đầu: “Không, tôi thích các cô gái” “Anh là đạo sĩ tôn thờ chủ nghĩa khổ hạnh sao?” “Không, tôi không có tôn giáo tín ngưỡng” Katya đã không còn gì để đoán nữa: “Anh có vợ rồi sao?” Câu hỏi lần này khiến Tần Bắc Dương im lặng một lúc: “Ừm, cô ấy tên là Anna… Anna trong “Anna Karenina”” “Tôi không quan tâm” Người phụ nữ Nga tính tình hào sảng đương nhiên là vậy, nhưng Tần Bắc Dương lại lắc đầu: “Nhưng tôi bận lòng!” Cuối cùng Katya đã mất hứng, giống như trước mặt mình vừa dựng lên một bức tường băng. Cô ta rời khỏi cơ thể Tần Bắc Dương, lùi về góc bên dưới vách núi. ____________ Chú thích: (1) Trích trong bài thơ “Chung Thân Ngộ” (“Lỡ nhau suốt đời” – nhóm Vũ Bội Hoàng dịch)