← Quay lại trang sách

Chương 88-2 Hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương (2)

Anh và cô ta đều đã không còn gì trên người, quần áo đã ướt hết cả không thể mặc được. Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc lại gần Katya, sức nóng của thú trấn mộ có thể giúp cô ta xua đi cái lạnh. Hãn huyết mã U Thần cũng tiến đến, nằm cạnh Cửu Sắc và Katya, trong miệng phả ra từng đợt hơi nóngAnh để mình trần bước đến cạnh đầm nước, giống như Adam ở vườn Địa đàng, cúi người uống một ngụm nước đầm, ngạc nhiên vì nước ở đây mát lạnh ngọt ngào, như là một loại rượu ngon, lẽ nào đây là “Dao trì” trong truyền thuyết của Vương Mẫu nương nương? Ánh trăng trút xuống đáy khe núi, ở bên bờ đối diện suối nước nóng Dao trì là hai cái cây đại thụ đứng sừng sững. Tần Bắc Dương dặn Cửu Sắc phun ra quả cầu lửu lưu ly, bay lắc lư qua Dao trì, chiếu sáng một cây đào, một cây hòe. Anh vượt qua bờ Dao trì, bước đến dưới hai cái cây kì lạ. Trước tiên nhìn cây đào, cái cây này rất lớn, rễ cắm sâu, đứng sừng sững trong núi tuyết Côn Luân, cành lá tươi tốt, cây trái sum sê. Khắp cây là những quả bàn đào trắng hồng, nhìn mà khiến người ta thèm nhỏ dãi. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với quy luật tự nhiên và kiến thức khoa học, nơi này làm sao có thể mọc ra quả đào được chứ? Cũng có thể là do dưới lòng đất có dòng nước nóng chảy ngầm? Khiến cho cả khe núi này luôn giữ được nhiệt độ của mùa xuân? Nhưng làm gì có ai từng nhìn thấy quả đào trong băng tuyết? Đây không phải là lê đông lạnh và hồng đông lạnh của người phương Bắc vào mùa đông. Anh lại nhìn cây hòe già đó, dưới đất rễ cây đan vào nhau chằng chịt, thân cây to đến mức mấy người cũng ôm không xuể, vỏ cây loang lổ, vậy mà lá cây lại xanh mướt, tựa như cây tiên bốn mùa không tàn lụi vậy? Tần Bắc Dương nhớ lại bàn đào của Vương Mẫu nương nương trong “Tây Du Ký”: “Có ba nghìn sáu trăm cây. Một nghìn hai trăm cây phía trước, ít hoa, quả nhỏ, ba nghìn năm mới chín một lần, người ăn vào sẽ thành tiên, thân thể khỏe mạnh nhẹ nhàng. Một nghìn hai trăm cây ở giữa, hoa tầng tầng lớp lớp, quả có vị ngọt, sáu nghìn năm mới chín một lần, người ăn vào đắc đạo phi thăng, trường sinh bất lão. Một nghìn hai trăm cây phía sau, quả vân tím, hạt màu vàng nhạt, chín nghìn năm mới chín một lần, người ăn vào sẽ thọ ngang trời đất, nhật nguyệt” Trên đài cao của đỉnh Nữ Thần, ba quả bàn đào mà ba con chim xanh ngậm đến chắc hẳn là từ cây đào tiên này. Nếu Tây Vương Mẫu đã thăng thiên thì Tần Bắc Dương cũng làm Tôn hầu tử một lần, anh trần như nhộng chạy về phía bờ đối diện của Dao trì, đưa Katya, Cửu Sắc và U Thần qua. Anh giơ thanh Đường đao hoàn thủ lên, chặt mấy cành cây to của cây hòe xuống, chất đống thành củi đốt lên sưởi ấm, tiện thể đem hong khô đống quần áo bị ướt. Tần Bắc Dương lại trèo lên cây đào như một con khỉ, hái xuống hơn mười quả bàn đào tươi roi rói, thử trước xem có ăn được hay không. Vừa vào miệng đã tan ngay, đúng là loại quả mà thần tiên ăn, không từ ngữ nào mô tả được vị ngon của nó, xen lẫn cả vị của hoa quả, rau củ, đậu, ngũ cốc, thậm chí cả mùi tanh, tuyệt đối là một bữa tiệc trên đầu lưỡi. Một quả bàn đào ăn xong, toàn thân nóng bừng bừng từng đợt, không biết là đã sinh ra bao nhiêu calories theo cách nói của người phương Tây. Katya ngồi dưới cây đào, trước mặt chỉ có một người đàn ông là Tần Bắc Dương, cô ta cũng không cần kiêng dè hai con thú là Cửu Sắc và U Thần, cứ để mình trần như nhộng tựa như quay về thời kỳ người nguyên thủy vây quanh đống lửa vậy. Cô ta ăn một quả bàn đào lớn, cảm thấy ăn xong thứ này bằng với lượng thức ăn của cả một ngày. Tần Bắc Dương cũng đang trần như nhộng, bởi vì ăn bàn đào mà không còn cảm thấy lạnh nữa. Đôi nam nữ tựa vào cây đào nghìn năm, ngẩng đầu nhìn lên cây đào tiên dưới ánh sáng của bầu trời sao trên đầu, còn cả cây hòe già với các chạc cây to lớn – có lẽ chúng đã sống ba nghìn năm rồi. Anh phát hiện dưới gốc cây hòe có một tấm bia đá loang lổ, thấp thoáng khắc năm ký tự kỳ lạ, hình như là kim văn của Tây Chu? Nhìn kĩ một lúc lâu mới lờ mờ đọc được: “Núi Tây Vương Mẫu.” Phát hiện này khiến người ta thấy hưng phấn, Tần Bắc Dương nhớ lại “Mục Thiên Tử Truyện”: Thiên tử thứ năm của Tây Chu, Chu Mục Vương đã từng đi vạn dặm về phía Tây, đến núi Côn Luân gặp Tây Vương Mẫu, dâng lên gấm vóc, ngọc khuê, ngọc bích. Tây Vương Mẫu bưng ra các món ngon và rượu nho, khiến người ta say mê, vui vẻ đến quên lối về. Chu Mục Vương và Tây Vương Mẫu trong “Mục Thiên Tử Truyện” giống như vua Solomon và nữ vương Sheba trong “Cựu Ước Toàn Thư”. Khi Chu Thiên Tử muốn quay trở lại đất nước ở phía Đông, Tây Vương Mẫu đã tổ chức một yến tiệc tạm biệt vô cùng long trọng, khiêu vũ hát ca. “Mây trắng khoan thai lượn quanh sườn núi. Đường đạo còn dài, sông nước trập trùng. Mong người còn sống, còn quay trở lại, có như vậy hai ta mới lại trùng phùng” Đây là bài ca dao mà khi nãy Tây Vương Mẫu nước mắt rơi lã chã, dùng Tần âm vận để hát lên trên đỉnh Nữ Thần. Tây Vương Mẫu nửa người nửa thú không chỉ hát vì Tần Bắc Dương và Katya, mà cũng hát vì tình yêu của mình và Chu Mục Vương. Sau lần từ biệt ở núi Côn Luân, Tây Vương Mẫu và Chu Mục Vương hẹn ba năm sau đoàn tụ. Trước khi đi, Chu Mục Vương tự tay trồng một cây hòe xuống, và để lại mấy chữ lớn “Núi Tây Vương Mẫu”. Đáng tiếc, đàn ông không thể tin được, điểm này từ xưa đến nay không có gì thay đổi, họ luôn để lại một người phụ nữ ai oán đợi chờ đằng đẵng. Thiên tử một đi không trở lại, chỉ để lại mỹ nhân trên núi Côn Luân, nhìn ngóng về phương Đông, ngày đêm mong nhớ. Ước hẹn ba năm lại đợi đến ba nghìn năm. Cuối cùng đỉnh Nữ Thần cũng ngẩng đầu tuyết phủ trắng đỉnh núi. Không hề kém so với: “Trơ trơ người tuyết trên cao. Ngoài đời, đường vắng khuây sao được nàng”. Tần Bắc Dương lại quỳ xuống một lần nữa, nhìn xa xăm về đỉnh của khe núi sâu, đêm trăng sáng, núi Côn Luân, không biết là cảm kích Tây Vương Mẫu trả lại Katya cho mình, hay là nhớ đến một người khác ở cách đây vạn dặm? “Hình như có một người?” Katya đứng lên, vươn thẳng cơ thể nhẵn mịn như Venus của đảo Milos, chỉ về phía khe đá bên cạnh Dao trì, ở đó có giấu một tảng băng lớn hoàn chỉnh. Là người sống hay người chết?