← Quay lại trang sách

Chương 89-1 Người nhân tạo của Yển Sư (1)

Trên núi Côn Luân, dưới đỉnh Nữ Thần, tại Dao trì Tây Vương Mẫu trong khe núiĐống lửa nhóm từ cành cây hòe đã hong khô quần áo bị ướt. Tần Bắc Dương để lại áo dài và áo da cho Katya, mình thì chỉ mặc gile và quần. Mặc lên quần áo của nhân loại là đã thoát ra khỏi thế giới áo quần không có che thân của loài thú, với Katya, Tần Bắc Dương lại trở thành người quân tử không phải thứ hợp lễ nghĩa thì sẽ không nhìn. Tần Bắc Dương bước về phía tảng băng giữa khe đá, Cửu Sắc phun ra quả cầu lửa lưu ly chiếu sáng: bên trong tảng băng có một người. Một người đàn ông. Người này mặc áo thô rộng thùng thình, eo thắt đai, mái tóc đen dài xõa xuống vai, trên trán có một dải băng cột tóc màu đỏ, chân trần. Anh ta rất cao lớn, thân thể cường tráng, vào thời xưa có thể được gọi là người khổng lồ. Anh ta và Tần Bắc Dương tuổi tác tương đương, có một khuôn mặt của người phương Đông, đường nét lập thể nhưng không cứng nhắc, ngũ quan ngay ngắn, xương quai xanh rất rõ ràng. Môi vẫn còn giữ được màu sắc của máu, nhìn không giống một người chết. Tần Bắc Dương nhớ đến đại thần Odin trong cỗ quan tài băng, người cổ xưa được táng trong băng tại hầm băng voi ma mút ở bên ngoài Hưng An Lĩnh. Người băng thời tiền sử sao? Không, nhìn cách ăn mặc của người này là lúc đã bước vào văn minh đồng xanh, đa phần là cùng một thời đại với Tây Vương Mẫu và Chu Mục Vương ba nghìn năm trước. “Anh ta thật đẹp” Không biết từ bao giờ, Katya đã bước đến sau lưng anh. Cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong tảng băng – bất luận dùng tiêu chuẩn của dân tộc nào hay thời đại nào thì người này cũng khiến người ta vui mắt, nhưng lại là một vẻ đẹp không hề ma mị. Anh ta có một khí chất khó có thể dùng lời lẽ để diễn tả, tựa như không phải thứ mà con người có thể sở hữu. Mỹ nhân người Nga Trắng không kiềm chế được, đặt lòng bàn tay lên mặt tảng băng, đặt lên môi của người băng. Lòng bàn tay cô ta truyền ra sức nóng của phụ nữ, truyền ra dục vọng chưa được thỏa mãn của người phụ nữ. Sức nóng dần dần thấm vào tảng băng, cũng thấm vào môi của người đàn ông trong tảng băng, còn cả trái tim nữa. Trên tảng băng xuất hiện vết nứt đầu tiên. Tần Bắc Dương chau mày, khi tảng băng xuất hiện mấy chục vết nứt, tựa như men rạn của gốm sứ bắt nguồn từ thời Tống, đường nét sáng lóa, tiếp theo là có nguy cơ nứt vỡ. Anh kéo chặt tay Katya lui về phía sau. Người đàn ông trong băng mở mắt ra. Cửu Sắc cảnh giác giương đôi sừng hươu lên, cả tảng băng vỡ tan, các mảnh băng cứng bay sượt qua tai Tần Bắc Dương. Người đàn ông trong tảng băng từ từ nhấc tay lên, chân trái bước lên một bước, giẫm chân lên tuyết. Anh ta nhìn Tần Bắc Dương và Katya, con ngươi đen nhánh có chút nghi hoặc, khẽ nghiêng cổ, dò xét đôi nam nữ “tương lai” này. Không giống như những thi biến bình thường, động tác hoặc là cứng nhắc chậm chạp, hoặc là thô bạo hung dữ, động tác của anh ta khá nhanh nhẹn linh hoạt, hai cánh tay liên tục đổi những tư thế kì lạ, hai chân cũng di chuyển không ngừng, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, không thể đoán biết được. Linh động nhất là hai mắt, dường như chúng biết nói, khiến người ta nhớ đến đôi mắt của A U. Tất cả các biểu hiện đều chỉ ra rằng anh ta không phải là một thi thể không có linh hồn. Một cây hòe, một cây đào, tuổi đời của cây phải đến ba nghìn năm. Người đàn ông bị nhốt trong tảng băng có lẽ cũng cùng tuổi với hai cây đại thụ này. Katya sợ hãi trốn sau lưng Tần Bắc Dương, lại thò đầu ra nhìn đôi mắt của người băng. Đột nhiên người băng hé mở đôi môi đỏ, khoan thai hát một bài hát: “Vũ Vương tiên tổ vĩ đại của ta, công lao vĩ đại của người chưa ai vượt qua nổi! Công đức của Văn Vương cũng rất cao, đã khai sáng ra cơ nghiệp triều Chu. Tiên tổ Vũ Vương kế nghiệp nghe theo mệnh trời đánh bại Thương Vương, thiên hạ thái bình, đặt nền móng cho công lao vĩ đại bất hủ của người!” Vẫn là khẩu âm của Tây Vương Mẫu, người thường không thể hiểu được, may mà Tần Bắc Dương có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài “Kinh Thi”, lập tức liên hệ ngay với câu thơ trong “Chu Tụng – Vũ” – hơn ba nghìn năm trước, ca tụng là vũ nhạc khi Chu Vũ Vương phạt Trụ khắc Thương. Tần Bắc Dương nắm tay Katya, lùi về phía đống lửa dưới cây đào, dặn Cửu Sắc đừng nóng vội, yên lặng quan sát người băng múa hát, tựa như bên tai là một ban nhạc gồm chuông nhạc đồng xanh đang biểu diễn. “Anh ta giống như một hoàng tử băng” Katya dùng thói quen của người Nga để mô tả anh ta. Người băng mặc dù mang tướng mạo của người Hán nhưng động tác lại có sức mạnh của người Hồ, anh ta đóng vai Chu Vũ Vương, Bắc Độ Mạnh Tân, tụ họp tám trăm chư hầu, thảo phạt Thương Trụ Vương, lại biến thành Khương Thái công, tấn công Triều Ca, thay đổi triều đại. Đoạn thứ ba, khải hoàn về Cảo Kinh. Đoạn thứ tư, bình định loạn Vũ Canh phương Đông. Đoạn thứ năm, vũ giả một người đóng hai vai, Chu Công trấn thủ phương Đông, Triệu Công trấn thủ phương Tây. Đoạn cuối cùng, thiên hạ an lạc, chư hầu thái bình. Khúc ca của người băng vừa dứt, anh ta nhảy đến trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm vào mắt Katya. Mắt anh ta dường như có một loại phép thuật khiến phụ nữ chìm đắm say mê, đàn ông xấu hổ không còn mặt mũi. Anh ta vươn tay ra. Cô ta do dự vài giây rồi cũng giơ tay ra. Mười ngón tay của anh ta mềm mại mà linh hoạt, nhưng lại băng giá như người chết. Anh ta đưa Katya cùng khiêu vũ, trong người tựa như có dây cót, làm ra các động tác rất khó, nâng cô ta lên cao, như múa ballet trên băng tung bạn nhảy nữ lên không xoay 360 độ rồi đỡ xuống. Tần Bắc Dương không biết làm sao, thậm chí ghen ghét đố kỵ. Mới lúc trước, Katya vẫn còn quấn lấy mình, suýt thì đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, vậy mà giờ lại bị người đàn ông từ hơn ba nghìn năm trước làm mê mệt? Tuyết lại rơi, ánh sáng đan xen. Mỹ nam người băng đặt cô ta xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân người Nga Trắng. Một tiếng súng vang lên. Viên đạn của thế kỷ hai mươi, viên đạn do Nga chế tạo cùng với lực chấn động lớn xuyên vào thái dương người băng. Không có máu tươi bắn tung tóe, cũng không có óc tràn ra tứ phía, nhưng cái đầu đã bị bắn vỡ – cái đầu hơn ba nghìn năm trước giờ chỉ còn lại phần cổ trơ trọi. Cách cái đầu bể một centimet, Katya kinh hãi hét lớn lên, ôm đầu ngã xuống. Tần Bắc Dương rút thanh Đường đao ra, xông đến cạnh cô ta để bảo vệ. Cửu Sắc cũng theo sát chủ nhân, giương cặp sừng hươu trắng như tuyết. Từ giữa những tảng đá cạnh Dao trì, một người đàn ông loạng choạng bước ra, trên ngực cắm một mũi tên, mắt trợn lên trên khuôn mặt tựa như ma quỷ – Thượng tá Nga trắng Ivanov. Ông ta vẫn còn sống. Ivanov không chết. Vài tiếng trước, ông ta đánh lén Tần Bắc Dương trên đỉnh Nữ Thần, nhưng bị một mũi tên bắn trúng ngực. Chỉ đáng tiếc là mũi tên đó của Tần Bắc Dương được bắn ra lúc anh đang rơi xuống, nỏ hết đà, không thể xuyên qua trái tim Thượng tá mà chỉ dừng lại giữa xương sườn và màng ngực. Người đàn ông Nga Trắng cũng rơi xuống vách núi, nhưng không rơi vào trong Dao trì mà rơi vào ụ tuyết giữa sườn núi. Tuyết ở đó đã tích tụ mấy chục nghìn năm, chưa từng tan, ông ta may mắn giữ được mạng sống. Nhưng ông ta không dám rút mũi tên trước ngực ra, sợ máu sẽ chảy ồ ạt ra mà chết trong chốc lát, chỉ có thể băng bó đơn giản quanh vết thương. Với thể chất của dân tộc chiến đấu, ông ta cứ để mũi tên cắm ở ngực, leo xuống khỏi vách đá, vượt qua con đường mòn, khó nhọc xuống đến tận đáy khe núi sâu. Khi ông ta lén lút lần mò đến Dao trì thì phát hiện một người đàn ông Trung Quốc cao to tuấn tú, trên người mặc bộ quần áo không biết từ bao nhiêu năm trước, đang ôm lấy Katya nhảy múa, thậm chí còn hôn lên môi cô ta. Mấy tháng trước, Katya vẫn còn chung chăn gối với Ivanov, từ trước đến nay, bất cứ động vật giống đực nào cũng đều có tính chiếm hữu với giống cái, hoặc phải giết chết con vật cùng giới tính đang muốn cạnh tranh quyền giao phối với mình. Trong giày của ông ta có giấu một khẩu súng ngắn ổ xoay, ông ta ngắm vào đầu người băng, bắn một phát chính xác bể đầu. Thật khó tin, trong đầu người băng không hề có máu, óc bị bắn vỡ vụn cũng chỉ là mảnh gỗ. Trên mặt đất có da mặt bị xé rách, nhưng không phải là da người, cũng không phải da dã thú, mà là hỗn hợp do da thuộc, keo dính, sơn sống, tấm trúc, chu sa tạo thành. Anh ta không phải là người, cũng không phải thi thể, mà chỉ là một người máy. Đúng vào lúc ông ta đang kinh sợ, Cửu Sắc lại sắp phun ra một quả cầu lửa lưu ly thiêu chết Ivanov đáng ghét. Vậy nhưng ánh mặt trời chiếu xuyên qua lỗ hổng bên khe núi, vừa đúng lúc rọi nghiêng lên cặp sừng hươu của con thú trấn mộ nhỏ. Đêm tuyết dài đằng đẵng đã qua đi, sau bình minh, trời đã sáng rõ. Cặp sừng của Cửu Sắc trong nháy mắt thu gọn lại, đồng xanh chuyển thành lông trắng, nó lập tức biến lại thành một con chó săn, không còn là thú trấn mộ ấu kỳ lân nữa, quả cầu lửa lưu ly cũng không cách nào phun ra được. Ngực Ivanov vẫn còn cắm mũi tên, đó là món quà Tần Bắc Dương tặng cho ông ta, ông ta phải đáp lễ lại Tần Bắc Dương. Người Nga Trắng nổ phát súng thứ hai. Viên đạn xuyên qua không khí lạnh lẽo, bắn vào vùng bụng Tần Bắc Dương…