Chương 89-2 Người nhân tạo của Yển Sư (2)
“Tần!”Katya hét lên một tiếng chói tai. Tần Bắc Dương giống như bị người ta đấm mạnh một cú, xé rách bắp thịt và bụng. Anh không phát ra tiếng hét nào, chỉ khẽ rên rỉ khi trúng phát súng, khom người khuỵu xuống đất, vùng bụng bên cạnh bắt đầu chảy máu. Đời này, anh vẫn chưa từng bị thương bởi súng. Khi còn theo Hồng quân chiến đấu ở Siberia, một lần bị sóng xung kích làm chấn thương sọ não, một lần bị dao găm và lưỡi lê đâm bị thương ở tay. Tân binh sợ pháo, lão binh sợ súng, lần này thật sự muốn lấy cái mạng lão binh này rồi. Ivanov một tay ôm mũi tên trên ngực, một tay cầm súng ngắn ổ xoay, sắp lấy mạng của Tần Bắc Dương. Cửu Sắc muốn bảo vệ chủ, nhưng dưới ánh sáng ban ngày, nó chỉ là một con “chó săn” có tiếng không có miếng, vừa không có hàm răng sắc nhọn của chó, vừa không có móng vuốt đoạt mạng. Gã Thượng tá Nga Trắng này trời sinh thần lực, năm đó đã từng là tay đấu quyền Anh số một trong quân đội Nga. Hãn huyết mã cũng đến hỗ trợ, hai vó sau của nó cũng có chút uy hiếp. Nhưng khi Ivanov giơ súng muốn bắn chết U Thần, Tần Bắc Dương kìm nén cơn đau ở bụng, bay người nhào lên người ông ta. Thanh Đường đao đã rơi qua một bên, cây cung thập tự vẫn còn sau lưng, hai người lăn lộn giáp lá cà trên mặt đất. Tay của gã người Nga Trắng đâm về phía vết thương trên bụng của Tần Bắc Dương, dường như muốn lôi ruột của anh ra. Tần Bắc Dương tóm lấy mũi tên trên ngực Ivanov, muốn cắm sâu thêm chút nữa, tốt nhất là xuyên qua tim. Mắt thấy hai người đàn ông này sắp cùng liều chết với nhau, Tần Bắc Dương bị đè dưới đất, nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên. Tiếp đó là chất lỏng tanh hôi phun lên mặt anh, tựa như dùng máu tươi và óc rửa mặt. Ivanov nằm đè lên người anh, mũi tên bị gãy ngay trước ngực Tần Bắc Dương. Người đàn ông Nga to như con gấu Bắc Cực suýt ép anh ngạt thở. May mà Katya lật thi thể ông ta qua một bên, trong tay là tảng đá dính đầy óc. Katya đã tự tay giết chết Ivanov, giết chết người tình cũ ba tháng trước. Chỉ có cô ta mới có thể giết “người đàn ông bất tử” này. Nhìn máu tươi trong tuyết, hộp sọ bị vỡ của người đàn ông Nga Trắng, Katya quỳ trên mặt đất òa khóc, lúc này mới giống một cô gái yếu đuối… Một tháng trước, cô ta bị Ivanov lôi đi, tay Thượng tá nghi ngờ cô ta và Tần Bắc Dương cặp kè với nhau, bèn ban cô ta cho đám binh lính Nga Trắng thuộc hạ của mình. Trong ba mươi ngày như địa ngục, ban ngày sống đầu đường xó chợ, ban đêm bị luân phiên cưỡng bức trong lều. Những vết thương trên người cô ta thực ra không phải do người tuyết ở Himalaya gây ra mà là kết quả bạo hành đêm đêm của đám binh lính Nga Trắng. Cô ta hận chúng, hận Ivanov, cô ta thề sẽ giết chết lão. Tần Bắc Dương bịt vết thương đang chảy máu ở bụng, yếu ớt nói một câu: “Cảm ơn cô! Katya” Anh bò đến bên cạnh người băng bị bắn vỡ đầu – không có dây cót và lò xo, da thịt, cơ bắp, xương cốt đều tạo thành từ các loại nguyên liệu nguyên thủy. Bao gồm cả gan, mật, tim, phổi, lá lách, thận, ruột, dạ dày, tất cả đều được chế tạo thủ công. Sau lưng có cơ quan, có thể dễ dàng mở thân thể ra, giống như pháp y giải phẫu vậy. Đây không phải… đây không phải là… người nhân tạo của Yển Sư sao? “Liệt Tử – Thang Vấn” có ghi lại rằng: Chu U Vương đi về phía Tây đến núi Côn Luân, trên đường trở về Trung Nguyên đã gặp thợ thủ công Yển Sư, người này hiến lên một thiếu niên hát hay múa giỏi, còn đầu mày cuối mắt với thị thiếp của vua, bắt mất hồn các cô nương. Chu U Vương ghen tức, muốn giết Yển Sư ngay tại chỗ. Người thợ thủ công này lập tức giải phẫu người giả, kết quả phát hiện “Tất cả đều ghép từ da thuộc, gỗ, keo dính, sơn, trắng, đen, đỏ, xanh mà thành. Đoán rằng từ gan, mật, tim, phổi, lá lách, thận, dạ dày, ruột bên trong cho đến gân cốt, khớp, da lông, răng tóc bên ngoài đều là đồ giả” Người nhân tạo mà Yển Sư chế tạo chỉ cần phá hỏng trái tim thì sẽ không còn nói được nữa; phá hỏng gan sẽ trở thành kẻ mù; phá hỏng thận sẽ không thể đi lại, khéo léo tuyệt vời. Cuối cùng, Lỗ Ban – người chế tạo thang mây, Mặc Địch – người chế tạo ra mộc diên (diều gỗ), hai vị tổ sư gia của thợ thủ công nghe nói kĩ thuật chế tạo người của Yển Sư, tự cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn, không còn dám tự khen mình nữa, khiêm tốn tiếp tục dùng compa và thước thẳng làm việc. Trong thời gian một năm bị nhốt dưới địa cung lúc còn nhỏ, Tần Bắc Dương đã đọc câu chuyện này rồi, nhưng anh không nghĩ trên đời này có người nhân tạo của Yển Sư, đó cũng chỉ là thần thoại giống như Tây Vương Mẫu thôi. Đến nay, Tây Vương Mẫu nửa người nửa thú đã không còn là thần thoại, người nhân tạo của Yển Sư cũng không phải là thần thoại, chúng đều ở trên núi Côn Luân, dưới đỉnh Nữ Thần. Yển Sư chính là người thợ thủ công vĩ đại đầu tiên của Trung Quốc, thậm chí toàn nhân loại, ông ta tạo ra một người nhân tạo tinh xảo tuyệt diệu như vậy, còn hơn cả nhà khoa học quái dị “Frankenstein” dưới ngòi bút của Mary Shelley. Kĩ thuật điêu luyện của người nhân tạo của Yển Sư tuy khác mà lại giống với kỹ thuật thú trấn mộ của gia tộc thợ mộ. Tần Bắc Dương nằm cạnh Dao trì, ngẩng lên nhìn phía trên thâm cốc, băng tuyết trên ngọn Nữ Thần của núi Côn Luân. Anh sờ đầu ngón tay của người nhân tạo của Yển Sư, ngoại trừ sự lạnh lẽo của nó ra thì không khác gì người sống. Có lẽ tổ tiên của gia tộc thợ mộ họ Tần đã từng đi theo đội quân viễn chinh của Chu Mục Vương, cũng đã đến ngọn Nữ Thần núi Côn Luân này, tìm kiếm người thợ giỏi bậc nhất thiên hạ. Thậm chí đã từng bái làm đồ đệ của Yển Sư, từ đó lấy kỹ thuật chế tạo người nhân tạo tuyệt diệu này vận dụng lên thú trấn mộ thời kỳ đầu. Nói như vậy thì Yển Sư cũng là một trong những tổ sư gia của gia tộc thợ mộ. Còn về việc kĩ thuật của Yển Sư là do ai truyền lại, là người hay là quỷ, hay là thiên ngoại phi tiên? Điều này có lẽ chỉ có thú trấn mộ mới biết được. Lần này leo lên núi Côn Luân, lại rơi xuống khe núi Dao trì, trải qua nguy hiểm nhưng thu hoạch bội thu. Chỉ tiếc là bụng Tần Bắc Dương trúng đạn, máu cứ chảy mãi, sắp sửa đi đời… Katya không nói hai lời, một lần nữa lột quần áo anh ra, để lộ ra vết thương ở bụng. “Tần, bắt buộc phải lấy đạn ra, nếu không tử thần sẽ nhanh chóng đến mang anh đi mất” “Trên núi Côn Luân không có bác sĩ, cô cứ mặc kệ tôi, mau cưỡi lên U Thần, đem theo Cửu Sắc rời khỏi nơi này đi, cứ để tôi chết một mình ở đây” Cửu Sắc bước tới dùng đầu đẩy anh, ý bảo cậu hãy kiên cường lên, không được từ bỏ hy vọng sống tiếp. “Tôi sẽ giúp anh làm phẫu thuật ngoại khoa, anh đừng quên tôi đã từng làm y tá ở Saint Petersburg, thường tham gia vào các cuộc phẫu thuật ngoại khoa” “Không cần đâu” Tần Bắc Dương cũng có chút kiến thức y học, anh biết rõ sự khác biệt một trời một vực của y tá và bác sĩ, giống như sự khác biệt của Cửu Sắc và chó săn vậy. “Hãy tin tôi” Katya lục ra một con dao nhỏ trên người thi thể, còn cả Vodka trong một bình sắt tây, cộng thêm hai cuộn vải xô, “Tôi và Ivanov lúc từ Siberia đến Trung Quốc đã gặp phải cướp, bụng ông ta trúng một phát đạn. Ở trên vùng đất hoang, ông ta hướng dẫn tôi dùng dao moi viên đạn ra, nếu không ông ta đã sớm toi đời rồi. Ông ta là một kẻ liều mạng, lúc nào trên người cũng mang những thứ này” Tần Bắc Dương đánh liều, dù sao cũng chết, không chết vì viên đạn này thì cũng sẽ chết vì tế bào ung thư phổi. Anh uống một ngụm Vodka lớn, thứ rượu mạnh sáu mươi độ vừa khử trùng lại khiến người ta say rượu, có thể dùng để thay thế thuốc tê. Katya hơ con dao nhỏ trên lửa, lại đổ thêm nửa bình Vodka. Rồi cô ta bảo anh cắn một cành cây to, để tránh đau quá mà cắn đứt lưỡi. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Katya túa đầy mồ hôi trán, dùng con dao nhỏ rạch vết thương của Tần Bắc Dương ra, máu tươi chảy ra ồ ạt… Con dao nhỏ nóng bỏng của Katya ngoáy đi ngoáy lại giữa phần thịt và ruột của anh, Vodka không có tác dụng gì mấy, anh đau đến mức suýt ngất đi, lúc này anh mới nhớ ra điển cố Hoa Đà nạo xương chữa trị vết thương cho Quan Vũ trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Thần y không phải đã phát minh ra Ma Phí Tán sao? Sao không cho Quan nhị gia dùng? Cành cây trong miệng đã bị cắn đứt, hai bàn tay run rẩy cắm vào đám bùn dưới tuyết… Lần đầu làm phẫu thuật ngoại khoa của Tần Bắc Dương không có bác sĩ, cũng không có thuốc tê, chỉ có y tá Katya. Mặc dù không phải vết thương chí mạng nhưng viên đạn nằm rất sâu, muốn lấy ra không dễ dàng gì. Cảnh tượng bi thảm này, thú trấn mộ Cửu Sắc không dám nhìn, nó vùi đầu vào tuyết mà nức nở, thật đúng là đa sầu đa cảm. Ngược lại, hãn huyết mã U Thần lại tò mò sán cái đầu ngựa lại gần, muốn chia sẻ khó khăn với chủ nhân. Đổi lại là người phụ nữ bình thường khác chắc hẳn đã sớm ngất xỉu rồi. Duy chỉ có Katya vẫn giữ chặt con dao nhỏ, không hề hoảng loạn, nếu không chỉ đưa dao lệch một chút thôi sẽ cắt đứt mạch máu hoặc cơ quan, Tần Bắc Dương sẽ mất mạng ngay lập tức… Cuối cùng, con dao nhỏ đã lấy được đầu đạn ra, một tiếng lanh lảnh rơi trên đá. Tần Bắc Dương dù có là một người kiên cường rắn rỏi cũng ngất xỉu rồi. Vùng bụng trào máu ra, Katya dùng nước suối Dao trì rửa vết thương cho anh. Thứ nước trong vắt hàng vạn năm này không có chút ô nhiễm, lại giàu khoáng chất của suối nước nóng, rất có ích với việc dưỡng thương. Cô ta dùng vải xô băng bó vết thương lại, đây mới là nghề chính của y tá. Tần Bắc Dương mê man suốt ba ngày ba đêm dưới hai gốc cây đại thụ.