Chương 91-3 Lời nguyền của Inka (3)
Đêm hôm ấy, Lý Hưng Thịnh và Inka đến bụi lau xem hoa lau bị gió thổi bay lên trời. Không khí lặng yên như tờ, nước gợn u hoài, dường như họ trở lại 2000 năm trước, thời điểm những người kỳ lạ đến quốc gia Lâu Lan cổ đại“Inka, tôi hỏi cô một câu nhé, vì sao cô nói tiếng Hán?” “Mẹ tôi là người La Bố nhưng cha tôi thì không” Cô nhặt một viên đá ném xuống hồ La Bố, nó nhảy trên mặt nước đến lần thứ tám thì chìm nghỉm. “Ông ấy là người Hán?” “Không, ông ấy người châu Âu” Mặt nước hồ La Bố phản chiếu sao Bắc Đẩu trên trời. Ngôi sao sáng nhất trên mặt nước chính là đôi mắt Inka. Lý Hưng Thịnh nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, “Người châu Âu? Nước nào?” “Không biết” Inka không nắm rõ các quốc gia phương Tây, chỉ biết là “châu Âu” trong tiếng Hán. “Vậy cô có thể tả ông ấy không?” “Tôi chưa từng thấy ông ấy. Khi tôi chưa ra đời, ông ấy đã đi rồi. Mẹ tôi nói cha tôi có mũi cao, hốc mắt sâu, gương mặt tái… Không giống người Hán, cũng khác với người Kashmỉ, người Hotan, người Yeer” Bỗng nhiên Lý Hưng Thịnh nhớ đến một người, “Cô có biết mình sinh năm bao nhiêu không?” “Nghe nói là năm Canh Tý của người Hán” “Tháng nào? Cuối năm?” “Cuối năm,” Inka lập tức cảm thấy gì đó, “Anh biết cha tôi?” Lý Hưng Thịnh trầm mặc hồi lâu mới nói một cái tên – Sven Hedin. Năm Quang Tự thứ 26, năm Công nguyên 1900, năm Canh Tý của người Trung Quốc, Liên quân tám nước đánh vào thành Bắc Kinh, Sven Hedin lại đến hồ La Bố, phát hiện ra thành cổ Lâu Lan. Mùa xuân năm ấy, người châu Âu đến hồ La Bố – chỉ có một người – ấy là nhà thám hiểm người Thụy Điển này. Hai mươi năm trước, Sven Hedin tròn 35 tuổi, là người đàn ông hấp dẫn nhất năm. Khi đến Lâu Lan thám hiểm, đương nhiên ông ta cũng sẽ hấp dẫn các cô gái Lâu Lan hai nghìn năm sau. “Tôi không biết” Lý Hưng Thịnh nói láo. Chuyện sống chết của đội thám hiểm chưa biết rõ, ai chắc đời này liệu có gặp lại? Thiếu nữ Inka lai hai dòng máu hóa ra lại là con gái của Sven Hedin. Người cô chảy một nửa dòng máu người Lâu Lan, một nửa dòng máu người Bắc Âu. Huyết thống Tocharian của người Lâu Lan, huyết thống Germanic của người Bắc Âu, còn có huyết thống của người Đột Quyết, người Khương, Mông Cổ, thậm chí cả Hán, tổng hòa tạo nên gương mặt gần như hoàn hảo của Inka. Nhưng nhìn chung, dòng máu Ấn – Aryan chiếm ưu thế. Mấy ngày trước, ảo ảnh xuất hiện trên sa mạc, hình ảnh cô lơ lửng trên bàu trời khiến Lý Hưng Thịnh hết lòng nhớ thương. Hóa ra là ông trời có mắt, để anh được gặp con gái của Sven Hedin. Inka nói, cha cô đến từ một phía khác của sa mạc, chỉ ở lại hồ La Bố vài tháng. Khi ông đi chẳng nói một lời, mẹ cô mới biết mình có thai. Mùa đông năm Canh Tý, Inka ra đời. năm bảy tuổi, cô theo mẹ ra sa mạc, đến trấn Nhược Khương. Phu nhân Huyện thái gia không có con, mở lòng nhận hai mẹ con, dạy cô bé xinh đẹp này học chữ. Inka rất thông minh, học hết “Tam tự kinh”, “Thiên tự văn”, “Bách gia tính”, “Đệ tử quy”, thậm chí còn biết viết thứ chữ Khải đầy ý nghĩa… Năm năm trước, mẹ cô ốm chết, Huyện thái gia đổi người. Inka cô độc mai táng mẹ linh đình, sau đó theo đội lạc đà trở về nhà cũ ở hồ La Bố. “Hai mươi năm trước, mẹ tôi cứu cha tôi trong sa mạc. Hai mươi năm sau, tôi cũng cứu một người đàn ông trong sa mạc…” Ánh mắt Inka sáng người rực rỡ, “May cho tôi, người đàn ông này không xấu không béo không già càng không hư, mà là người đàn ông thông minh trẻ tuổi lương thiện” Đối với người La Bố, đây là phương thức thể hiện quá đầy đủ. Lý Hưng Thịnh đương nhiên biết, ngẩng đầu nhìn sao trời, “Cô thấy ba tam giác lớn mùa đông vừa rồi không?” “Sao?” “Sao ấy, nhìn trong mùa đông rất rõ ràng. Cô nhìn chòm Orion có bốn sao lớn, Đại Khuyển ở chòm Thiên Lang, Tiểu Khuyển ở Nam hệ Tam tinh” Nhìn theo ngón tay của Lý Hưng Thịnh, Inka mỉm cười, “Ồ, hóa ra những ngôi sao tôi hay nhìn này đều có tên” Anh nắm bàn tay của cô gái con lai, thẳng hàng với ánh mắt của cô, tay kẻ vạch bảy ngôi sao ở chòm Orion, theo chiều kim đồng hồ, lần lượt chỉ sao Thiên Lang; ba sao nam hà, ba sao bắc hà của chòm Song Tử, hai sao năm bánh xe của chòm Xà Phu, sao lớn của chòm Kim ngưu, cuối cùng quay lại điểm ban đầu, vẽ thành hình lục giác lớn. Lý Hưng Thịnh như trở lại đài thiên văn Cambridge, “Ở giữa có ba ngôi sao, chính là thắt lưng của Orion. Cô nhìn xem, từ vành đai thứ hai đến đầu Orion, kéo dài ra phải tám, chín lần khoảng cách…” “Tôi thấy rồi! Có ngôi sao rất sáng!” “Đó chính là sao Bắc Cực!” Lý Hưng Thịnh nhớ đến biển băng ở Bắc Cực, hòn đảo biệt lập trên đó. Anh đứng sau Inka, kề sát lưng thiếu nữ, nắm chặt bàn tay của cô. Mái tóc đen huyền có mùi như long tiên hương mệ người, tay kia anh ôm hông cô. Hông cô rất nhỏ, nhưng lại cứng cỏi mạnh mẽ, thậm chí nóng hổi. Cô quay đầu nhìn, ánh mắt mê người. Mùa đông hồ La Bố lạnh lẽo vô cùng, hai cơ thể áp sát vào nhau, truyền hơi ấm cơ thể. Lý Hưng Thịnh nhắm mắt lại, hồi tưởng kiếp trước của mình, cắn tai của Inka, khe khẽ nói, “Inka… Inka… Inka…” “Nếu có thể vẫn được như vậy thì tốt rồi” Trong bóng đêm, cô gọi tên anh, mang theo phong vị hoang dã của cánh đồng, tựa như con sói cái độc hành muốn nuốt chửng con đực. Lý Hưng Thịnh không còn lý trí, nằm xuống thảm cỏ bên bờ sông. Đêm dài dần trôi. Linh hồn bị thân xác chi phối, lý trí bị dục vọng phá hủy, chỉ còn bộ phận nguyên thủy nhất của cơ thể đang cọ xát vào nhau… Lý Hưng Thịnh nằm mơ. Anh mơ thấy rồng thần to lớn khổng lồ ấn náu dưới cái hồ, lẳng lặng lộ ra đuôi và mắt, rình mò thời gian vui thú ngắn ngủi của cặp đôi, cho đến tận khi dục vọng nguyên thủy ùa ra theo gợn sóng ao hồ kết thúc, rồng thần lại lặn xuống lớp bùn lầy hai nghìn năm trước… Bình minh sắp đến. Lý Hưng Thịnh ôm Inka cùng nhau nhìn đêm tối thức tỉnh trên ốc đảo. “Inka, xin lỗi” “Đừng nói như vậy. Ngay từ khi mới nhìn thấy anh, em đã biết anh là của em” Nếu như hồ La Bố chính là vườn địa đàng, Inka đúng là Eva, nhưng Lý Hưng Thịnh không phải Adam.