Chương 91-4 Lời nguyền của Inka (4)
Trời đã sáng, trong làng nhộn nhịp rối loạn, người La Bố đi ra ngoài. Dường như có chuyện gì lớn xảy ra?Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Inka mặc quần áo, chải tóc kỹ càng, nắm tay Lý Hưng Thịnh. Cô không hề ngại công khai mối quan hệ của hai người, còn muốn tuyên bố chủ quyền của mình với các cô gái khác. Lý Hưng Thịnh nhìn mười con lạc đà tiến vào làng, những người ngồi trên lưng lạc đà có vẻ rất mệt mỏi. Người cầm đầu đúng là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, tiếp theo là Giáo sư ban Lịch sử Bắc Đại Vương Gia Duy, đi cuối cùng là nhà thám hiểm người Thụy Điển Sven Hadin. Trong đám người, Inka chăm chú nhìn “người châu Âu” trên lạc đà – người đàn ông tuổi trên 50, rất giống người cha mà mẹ cô miêu tả. Năm đó, cha cô rời hồ La Bố, để lại một bức ảnh. Mẹ cô luôn mang theo người, sau đó truyền lại cho con gái. Inka sẽ không bao giờ quên gương mặt này, dù cho hai mươi năm trôi qua. Thật ra, Lý Hưng Thịnh rất muốn nhảy vào đội khảo cổ thám hiểm, nhưng anh lại đứng bên người Inka, e thẹn cúi đầu. Trong thoáng chốc, đôi mắt sắc bén như diều hầu bắt mồi của tiểu Quận vương đã phát hiện ra, “Lý Hưng Thịnh!” Không còn chỗ trốn rồi, Sven Hadin cũng đã thấy anh. Lý Hưng Thịnh lúng túng đến trước lạc đà, giả như hưng phấn, ôm tiểu Quận vương và Giáo sư Vương. Đội khảo cổ thám hiểm lạc trong sa mạc, đi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng đến hồ La Bố. Không cần đợi, không cần chọn, Lý Hưng Thịnh dắt lạc đà đi, coi như chưa từng quen Inka. Đột nhiên, Inka chạy lên kéo ống quần anh, “Anh phải đi?” “Xin lỗi, đây chính là việc của anh” Lý Hưng Thịnh vội vàng vùi mình vào bướu lạc đà, nói bằng giọng lí nhí như muỗi kêu, “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không ra khỏi hồ La Bố, nhưng anh sai rồi” Đại Thi nhân Nguyên Chẩn thời Đường đã viết trong “Oanh Oanh truyện” một câu như sau, “Thuy loạn chi, chung khí chi”(1). Từ xưa tới nay, chuyện như vậy xảy ra vô số, có điều Lý Hưng Thịnh và Inka vừa bắt đầu đã kết thúc, có phần hơi vội vã. Tiểu Quận vương nhận ra Inka, “Ô! Đây chẳng phải cô gái trong ảo ảnh sao?” Sven Hadin cũng nhìn thấy cô. Mặt trời vừa ló rạng, tỏa sáng tầng tầng ánh vàng trên gương mặt lai hai dòng máu. Hình như hơi quen, như một người từ hai mươi năm trước… Sven Hadin thảng thốt, không dám nhìn tiếp gương mặt của Inka. Đội khảo cổ và lạc đà tiếp nước xong, ông ta lập tức ra lệnh tiến vào sa mạc, tìm kiếm thành cổ Lâu Lan. Mọi người từ biệt hồ La Bố sóng gợn lăn tăn. Sven Hadin đi tuốt đằng trước, Lý Hưng Thịnh theo sát phía sau. Hai người đều cúi đầu, dường như có thể tan biến trong ánh mặt trời bất cứ lúc nào. Inka chèo thuyền độc mộc, đi đến cuối hồ, nhìn bóng đội lạc đà nhòa đi phía xa… Nơi đó có hai người đàn ông, một người cha cô khổ sở đợi chờ hai mươi năm, còn có một người đàn ông cô vừa giao phó cuộc đời mình. Thật đáng tiếc, bọn họ cùng một loại người. Lý Hưng Thịnh không hề biết, Inka một lòng tìm cha không phải để tìm lại tình thương khuyết thiếu của người cha, mà là muốn giết ông. Mẹ cô hận ông – người đàn ông đến từ châu Âu ấy. Ông ta thề chót lưỡi đầu môi, lừa dối rời bỏ mẹ, khiến mẹ con họ phải sống lang bạt kỳ hồ. Từ nhỏ, cô đã mơ thấy mình giết cha, báo thù cho mẹ mình. Thuyền độc mộc dừng ở bãi nước cạn mọc đầu cỏ lau. Inka nhóm chân, hướng về hướng đội lạc đà biến mất, cất cao một bài hát. Đây là bài hát của giáo hội của mẹ cô. Có người nói, bài hát này đã lưu truyền trong hồ La Bố 2000 năm, là bài hát của nữ vương cuối cùng của Lâu Lan trước khi chết. Mẹ nói, bài hát này bình thường không được hát vì khi nó được cất lên, lạc đà sẽ mất phương hướng, tiến vào thế giới bên kia. Cha, cha hãy gặp quỷ đi! Honey, anh cũng gặp quỷ đi! Inka vui sướng tràn trề cất lời hát, như hoa lau sa mạc bay lượn giữa mùa đông, chim nhạn bay về phía nam rơi xuống, cá dưới hồ La Bố nhảy khỏi mặt nước, ngựa tung bốn vó chạy như điên, quỷ hồn trong mộ khóc rưng rức… Một giọt nước mắt trào ra khóe mắt cô, hưng chỉ một giọt. Đây là lời nguyền của Lâu Lan, cũng là lời nguyền của Inka. Một dặm ngoài xa, Lý Hưng Thịnh ngồi trên lưng lạc đà, nghe thấy bài hát Lâu Lan cổ du dương trong không trung. Anh ta không hiểu lời hát, hình như là ngôn ngữ Tocharian, Inka à? Không ngờ cô gái nhỏ bé ấy lại có nội lực mạnh mẽ như vậy, cuồng phong cuồn cuộn từ tây sang đông, cuốn lên toàn bộ hồ La Bố. Bài hát cổ Lâu Lan rung động tâm can, thê lương bi tráng. Khóe mắt Lý Hưng Thịnh chẳng biết ướt tự lúc nào, chẳng rõ do hổ thẹn hay do bị khí tức nào đó cảm hóa. Lạc đà không chịu nghe lời, toàn bộ quỵ xuống trong sa mạc, ngửa mặt nhìn mặt trời rền rĩ, giống như đang đệm nhạc cho bài hát của Inka. Một khúc nhạc kết thúc. Phu lạc đà sợ hãi, nói một khi bài hát này cất lên, chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra, đề nghị đội khảo cổ lập tức vòng lại hồ La Bố. Sven Hadin giận tím mặt, ép buộc mọi người tiếp tục tiến lên, đêm nay nghỉ ở thành Lâu Lan cổ. Thật ra ông ta không muốn gặp người ở đó chính là vì không dám nhìn mặt Inka. Người Thụy Điển nói bằng cả tiếng Đức và tiếng Anh, “Hai mươi năm trước, ngày 28 tháng 3 năm 1900, tôi thăm dò ở hồ La Bố, có người dẫn đường là người địa phương tên A Nhĩ Địch Khắc. Người đó muốn tìm cái cuốc bị mất, men theo ánh trăng lại phát hiện ra tháp Phật và phế tích – chính là Lâu Lan” Giáo sư Vương Gia Duy nói một câu chân thành, “Đôi khi khảo cổ cũng phải có may mắn” “A Nhĩ Địch Khắc quên mất chuyện may mắn đến nhường nào này! Bằng không, tôi không bao giờ phải quay lại thành phố cổ này, một khám phá quan trọng đã mang lại ánh sáng mới cho lịch sử cổ đại ở Trung Á, có thể chưa hoàn thành cho đến nay” Sven Hadin vừa nói vừa hồi tưởng lại, “Trong thành Lâu Lan, tôi tìm được cơ man là vàng bạc châu báu, tiền ngũ thù thời Hán, hàng dệt tơ Hán Tấn, đồ thủy tinh, khí giới, công cụ bằng đồng, gương đồng, đồ trang sức, các tác phẩm phong cách Gandhara. Có cả thẻ tre Hán Tấn, công văn giấy…” “Thưa ngài Hadin, sau khi ngài đi không lâu, Stein Inya cũng đến Lâu Lan, cũng khám phá ra được rất nhiều bảo vật và văn thư” Tiểu Quận vương bổ sung một câu, ám chỉ rằng mấy người đều là lũ cá mè một lứa. “Lâu Lan có rất nhiều bí mật và châu báu, dù cho quay lại mười lần cũng không đào hết được” Nhà thám hiểm Thụy Điển nghe không hiểu ý vương tử Mông Cổ, “Chúng tôi muốn phát triển tinh thần mạo hiểm, dũng cảm, không sợ hãi của người châu Âu. Tiến lên!” Đội lạc đà lại đi xuyên qua một cánh đồng hoang vu, quanh quẩn mãi vẫn là ban ngày, không thấy bóng thành cổ Lâu Lan. Sven Hadin liên tục kiểm tra bản đồ, hốt hoảng nhận ra họ đã đi qua “đại nhĩ đóa” hai vòng. Lạc đường? Nỗi hoảng sợ lan ra toàn đội thám hiểm. Nhóm phu lạc đà nhao nhao châu đầu ghé tai – lạc đà là động vật hiểu tính người. Bài hát cổ Lâu Lan có lẽ đã thôi miên lạc đà, khiến chúng mất phương hướng, thậm chí còn cố ý đi lạc. Mặt trời ngả về Tây, từ một đầm muối trắng lớn dần dần xuất hiện một mảng rừng vàng ruộm. “Lại là địa hình nhã đan?” Lý Hưng Thịnh lẩm bẩm. “Nhã đan” là từ bản địa của Tân Cương, nghĩa là đồi vách đứng. Khi nhà thám hiểm châu Âu đến hồ Lã Bố, ông đưa cụm từ này mang đi khắp thế giới. Tiểu Quận vương có đôi mắt ưng của người Mông Cổ, giơ kính viễn vọng, vặn xa ra, “Trời đâu, là một thành phố!” Thành thị trong hồ La Bố? Một ki lô mét phía ngoài vùng hoang dã, một tường thành nguy nga sừng sững, các tòa tháp Phật cao lớn lộn xộn, lầu các… Không phải địa hình nhã đan tự nhiên, mà là một di chỉ thành cổ. Nhưng hai mươi năm trước, khi Sven Hadin phát hiện ra di chỉ thành cổ Lâu Lan, nơi đó chỉ là một vùng phế tích, không phải tường thành hoàn chỉnh. Nhà thám hiểm Thụy Điển huýt sáo hai cái, tựa như đã được vận mệnh ưu ái lần hai. Phát hiện chấn động thế giới đã gần kể, tựa như thành cổ Petra trên sa mạc Jordan. Ông ta lệnh cho lạc đà tiến nhanh, đến thẳng cửa thành. Chỉ có điều, nơi này không phải thành cổ, mà là một thành thị đang sống. Tường thành đắp đấp, có vách đất ngăn tầng rõ ràng. Kết cấu gỗ hình thức theo triều Hán, hai bên có khuyết kiểu Hán đồ sộ. Tháp Phật lại theo phong cách Tây Vực, trên cửa khắc hoa văn Đà La, là thành thị điển hình của con đường tơ lụa. Sven Hadin đẩy gọng kính, khói đen bay ra từ trong thành. “Đừng vào” Tiểu Quận vương cảnh báo bằng tiếng Anh. Lạc đà bên dưới run rẩy. Người Thụy Điển rút roi, cuồng bạo quát, “Vào thành!” __________ Chú thích: (1) Chơi xong rồi bỏ, ý chỉ hành vi của đàn ông với phụ nữ.