← Quay lại trang sách

Chương 92-1 Thành cổ Lâu Lan (1)

Tần Bắc Dương, Katya, Cửu Sắc, U Thần vừa đi qua phía nam của con đường Tơ lụa, xuôi sông Qiemo thì phát hiện ra một cái hồ mênh mông, còn có người ngồi trên thuyền độc mộc bắt cáMột đội lạc đà vừa rời đi, hướng về phía đại mạc, nhìn bóng lưng thì có lẽ là đội khảo cổ thám hiểm. Tần Bắc Dương muốn lên ngựa đuổi theo thì bài hát cổ Lâu Lan vang lên bên tai. Là một bài hát động lòng người con gái, như khóc như kể, phảng phất như tạc một hang động trong lòng người. “Thật dễ nghe,” Katya cũng nhảy lên lưng ngựa. Gió Bắc thổi mái tóc vàng bay tán loạn, áp vào làn da trắng như tuyết, “Tựa như dân ca của người Di gan” Hãn huyết mã tựa như không nghe lời, lao về đại mạc như điên. Tần Bắc Dương chứng kiên cô gái Lâu Lan ngồi trên thuyền độc mộc – nhìn như mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt lai hai dòng máu. Cô gái tên Inka. Cô đứng hát vang trong gió, gương mặt trắng bệch, nước mắt đã hong khô… Hồ La Bố trong sa mạc, vảy rồng như gợn sóng nước, cái đuôi dài đảo qua… Sa mạc mịt mùng, cả đường chỉ toàn địa hình nhã đan, những ụ đất bị phong hóa vô hồn trơ trọi, có cái giống gò núi, có cái giống đồ cổ, có cái lại giống phong hỏa đài… Nhã đan, đắp nặn từ gió, khắc rõ hình dạng và tôn nghiêm của từng cơn gió qua. Đi qua Thổ Ngần, bọn họ vào trong chính giữa hồ La Bố, nơi 1500 năm trước là đáy hồ. Khắp nơi phủ đầy muối, lộ ra màu nâu xám ghê sợ, bên dưới là tầng đất xám xanh dày vài thước, xuống chút nữa là muối trắng tinh và nước mặn. Tần Bắc Dương nhắm hai mắt lại, tưởng tượng mình đang ở thế giới dưới đáy nước của Lâu Lan thời Hán, cá tôm tung tăng bốn phía, chim lội lao xuống nước vồ cá, xác chết hiện lên dưới nước bùn… Bên kia con đường khô ráo của sông Khổng Tước, không có một bóng chim nào. Cúi đầu nhìn xuống đất, không một ngọn cỏ. Đây mới thực sự là hồ La Bố, vùng đất chết. Thế ngoại đào nguyên của người La Bố thật ra chỉ là hơi tàn của hồ La Bố trong nhìn năm sau, thậm chí là hồi quang phản chiếu. Chưa đến nửa thế kỷ nữa, nó cũng sẽ biến thành cánh đồng hoang vu. Tần Bắc Dương thấy di chỉ Lâu Lan. Phế tích thành cổ thực sự, tàn tích tháp Phật cao ngất ngưởng. Những đống đổ nát điêu tàn trên mặt đất. Nơi đây gió Đông Bắc thổi quanh năm, các tấm kim loại của thành cổ bị cắt nhỏ thành từng khối. Katya xuống ngựa, xoa tay lên những vách tường còn sót lại. Cô ta hét lên một tiếng. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc xông sang, chỉ thấy một huyệt mộ mở một nửa, bên trong có một xác ướp đen thẫm, gương mặt dữ tợn được bảo tồn hoàn hảo. Có lẽ đó là xác ướp người Lâu Lan cổ, đang phơi ra dưới ánh mặt trời. Điều này khiến Tần Bắc Dương thấy hy vọng – mấy ngày nay ngực anh đã bắt đầu cháy bỏng đau đớn, bệnh ung thư phổi đã quay trở lại nên cần phải đi tìm mộ cổ kéo dài sinh mệnh. Anh bò lên tòa tháp Phật cao nhất, nhìn bao quát thành cổ Lâu Lan, cảm thấy kỳ lạ, dường như không trọn vẹn. Có người nói, vẻ đẹp khuyết thiếu mới là vẻ đẹp vĩnh cửu. Lâu Lan không trọn vẹn, thế nên – Lâu Lan là vĩnh cửu. Nhưng điều khiến Tần Bắc Dương thấy khó hiểu, ấy là sáng sớm nay, rõ ràng đội khảo cổ của Sven Hadin đi trước, thành cổ Lâu Lan cũng là nơi nhà thám hiểm Thụy Điển phát hiện ra hai mươi năm trước, sao giờ không thấy bóng dáng họ? Lẽ nào đội khảo cổ lạc đường? Tần Bắc Dương leo lên đỉnh tháp Phật ở phía Bắc, phát hiện ra hướng chính Nam có một màn khói đen khác thường che phủ. Bên màn khói đen đó có một chấm nhỏ… Chính là đoàn đội lạc đà thám hiểm. Tần Bắc Dương leo xuống tháp Phật, ngồi trên lưng ngựa cùng Katya, dẫn Cửu Sắc lao về phía khói đen. Một lát sau, hãn huyết mã và ngựa nước Nga chạy lên lại không nhìn thấy khói đen đâu nữa, chỉ thấy một tòa thành cổ nguy nga mới xuất hiện. Nếu như thành cổ Lâu Lan vừa rồi là xác chết nghìn năm, thì tòa thành này chính là một cái xác mới ra lò, sắp biến thành cương thi. Tần Bắc Dương thấy toàn là người thời Hán và Lâu Lan. Ở cửa thành có mười ba con lạc đà, mỗi người đàn ông ngồi trên một con – đó chính là chấm đen mà Tần Bắc Dương nhìn thấy lúc ở đỉnh tháp Phật. Nhưng đó không phải là đội khảo cổ, cũng không phải phu lạc đà hay đội vũ trang, càng không phải Tiến sĩ Cambridge, Giáo sư Bắc đại và Nghị viên quốc hội. Trái lại, hoặc là trăm sông đổ về biển, chúng là trộm mộ. Tần Bắc Dương thấy Tiểu Mộc. Người đàn ông ngồi trên bướu lạc đà, đầu bọc khăn vải đen, da tay trắng trẻo mịn màng, mi thanh mục tú, như tiểu sinh chuyên ca hát. Ánh mắt kẻ đó khúm núm, tựa như cả thế giới này toàn kẻ hiểm ác vậy. Mặt trời chiều ngả về Tây, sáng rực như bánh nướng vừa ra lò, màu vàng phủ mùi thơm nức khắp nơi, đọng trên gương mặt người. Tiểu Mộc cũng thấy hai con ngựa chợt xuất hiện cùng Tần Bắc Dương ngồi trên lưng ngựa. Hai người bọn họ có đốt thành tro cũng nhận ra nhau, càng không nói đến Cửu Sắc. Ba năm trước, trong địa cung ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, thú trấn mộ từng đốt ngón tay của Tiểu Mộc thành tro bụi. Ba năm sau, nó càng mong ngóng đốt toàn thân Tiểu Mộc thành tro. Đốt thành tro, ngay cả cặn cũng không còn sót lại. Tiểu Mộc run rẩy nhìn đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc, cứ như nghe được suy nghĩ của “chó săn”. Tần Bắc Dương vẫn nhớ lời A U dặn – dù Tiểu Mộc nói gì cũng không được tin. Vì thế, anh rút cung tên sau lưng ra. “Vào thành!” Tiểu Mộc ra lệnh, dẫn theo đội trộm mộ cưỡi lạc đà vào thành. Hắn không còn lựa chọn nào khác, phải tranh thủ trời chưa tối, thú trấn mộ không thể phun cầu lửa lưu ly chết người. Mặc dù đang trong hình dạng chó săn, Cửu Sắc vẫn theo đuổi không rời, xông vào trong thành. “Cửu Sắc! Quay lại!” Tần Bắc Dương hét lên nhưng vô ích, đành phải thúc ngựa chạy theo, cùng U Thần vào thành cổ. Katya nước Nga cũng giục ngựa phi vào. Đi qua cửa thành, ngọn gió lạnh lẽo xộc tới mang theo mùi tanh nồng nặc. Tiếng khóc la ồn ào vang lên bên tai Tần Bắc Dương, khiến anh nhớ đến những âm thanh địa ngục sâu thẳm của Kola. Huyết ngọc ấm trên ngực nóng hừng hực. Tần Bắc Dương rất muốn quay ngựa, lập tức rời khỏi tòa thành cổ này. Kinh nghiệm nhiều năm thăm dò mộ cổ cho thấy nơi này có vấn đề, chắc chắn không nên vào, nhưng anh không thể bỏ mặc Cửu Sắc được. Không kịp nữa. Katya nghe tiếng cửa đóng chát chúa. Cô ta quay lại đập cửa chính, nhưng sau cánh cửa đồng sắt, không ai mở được “Chúng ta bị nhốt rồi!” Tần Bắc Dương hét lớn một tiếng, hãn huyết mã đen nhánh giơ móng vuốt thật cao, hí liên hồi. Điều đáng sợ nhất không phải là cửa đóng, mà là không thấy lối ra nào ở cổng thành. Nói là cửa thành, chi bằng nói đường hầm. Anh châm lửa, phóng ngựa về phía trước, đi liên tục mãi mà không có đường ra, cứ như đi trong cống ngầm ở Paris vậy. Không, đây rõ ràng là hầm mộ! Lồng ngực rát bỏng của Tần Bắc Dương bỗng dưng mát dịu lại. Tế bào ung thư như bị ngâm vào nước, lửa bị dập tắt, anh lại thấy tràn trề sức khỏe, tỉnh táo… Đây là cảm giác mỗi khi tiến vào mộ cổ của Tần Bắc Dương, hoàn toàn trái ngược với người bình thường. Anh thấy Cửu Sắc. Thú trấn mộ đã biến thân, cặp sừng hươu vươn dài trong bóng tối, vảy đồng xanh, cầu lửa lưu ly soi sáng con đường. Cũng may là mộ đạo này đồ sộ, đừng nói là hai người ngựa đi song song, cả đội lạc đà hay đội xe ngựa cũng không gặp vấn đề. Tần Bắc Dương và Katya xuống ngựa, dắt dây cương đi. Đã đi qua nhiều mộ cổ, người đẹp Nga Trắng cũng can đảm hơn nhiều. Bỗng nhiên cầu lửa lưu ly tắt ngấm.