← Quay lại trang sách

Chương 92-3 Thành cổ Lâu Lan (3)

Bỗng nhiên tất cả các ánh sáng trong thành cổ Lâu Lan… tắt vụtÁnh sáng từ một đầu khác, là Tiểu Mộc. Hắn ra lệnh cho nhóm trộm mộ xuống khỏi lạc đà. Từ cổ chí kim, chưa từng ai cưỡi lạc đà vào trong mộ – ngoại trừ thú trấn mộ lạc đà. Các tay chân của Tiểu Mộc đều còn trẻ, bé nhất khoảng mười lăm tuổi, còn chưa mọc ria, là do mẹ đứa bé tự giao vào tay Tiểu Mộc, hy vọng thằng bé có thể theo lão đại mà thăng quan phát tài, sau này về hưu cũng là một anh hùng trộm mộ đỉnh thiên lập địa, thắt lưng bạc tỉ. Hai tháng trước, Tiểu Mộc dẫn đồng bọn trẻ con đi trộm mộ ở Lạc Dương, trong ngôi mộ triều Đường ở Hàm Dương – Quan Trung, bọn họ phát hiện ra mộ của Thượng Quan Uyển Nhi và thú trấn mộ Quỷ Mẫu Thần. Đại hội luận võ của lũ trộm mộ, Tiểu Mộc thu hoạch lớn, toàn thắng, Lang ca chiến bại làm mồi cho thú trấn mộ. Sau khi qua Càn Lăng của Võ Tắc Thiên, bọn họ dẫn tài bảo trong mộ của Thượng Quan Uyển Nhi về Lạc Dương. Tiểu Mộc thành đại thủ lĩnh của đám trộm mộ trong thôn, một trong những thủ lĩnh vùng Trung Nguyên của một trong bảy phái trộm mộ lớn, dân gian gọi “Giang Bả Tử”. Tiểu Mộc trời sinh là trộm mộ, một ngày không trộm mộ lòng không yên, quyết định trộm một phen lớn nữa. Bây giờ nên đi đâu? Khi còn nhỏ, cha đã dạy hắn xem bói. Đây cũng là kỹ năng phụ của bọn trộm mộ, nhưng lại rất quan trọng đối với việc xác định phương vị mộ, xem khoảng cách cửa mộ, thậm chí ngày giờ tốt để ra tay cũng phải lưu ý. Trộm mộ không phải việc chân tay, là công việc cần kỹ thuật tốt, cần trên thông thiên văn dưới tường địa lý, phải là người phóng khoáng lạc quan, thậm chí là nhân tài từng trải mới có thể làm việc lớn này, bằng không chỉ là tên giặc cỏn con không đáng kể. Theo lời của người văn minh thế kỷ 20 thì, trộm mộ cũng phải học “Đức tiên sinh” và “Tái tiên sinh”. Tiểu Mộc tính một quẻ Chu Dịch, ra kết quả 5000 dặm về phía tây Lạc Dương. Không chỉ tính ra thời gian, địa điểm, may rủi, thậm chí còn tính ra tên người, vẻn vẹn hai chữ: Ban Siêu. Từ cổ thư lấy trong mộ, hắn tra được tên Ban Siêu – anh hùng xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao thời Đông Hán. Từ Lạc Dương đi năm nghìn dặm về phía Tây, nơi dừng chân đầu tiên chính là nước Thiện Thiện ở Lâu Lan. Lâu Lan. Khi còn trẻ, ông nội Tiểu Mộc từng theo đại quân Tây chinh tại Tả Tông Đường, ra Ngọc Môn quan, lén trộm mộ ở Tây Vực, suýt thì bỏ mạng ở nước cổ Lâu Lan. Đây là nơi định mệnh sắp xếp cho hắn. Tiểu Mộc tuyên bố kế hoạch mình, chiêu mộ những kẻ tự nguyện đến Lâu Lan cùng mình. Có người sợ đường xa nguy hiểm nên chùn bước, cũng có người ham muốn của cải vô tận trong truyền truyền thuyết, gào khóc muốn mạo hiểm cùng Tiểu Mộc. Cuối cùng, Tiểu Mộc gom được mười hai tên trộm mộ. Vì sao phải lấy người trẻ tuổi mới vào đời mà không lấy những kẻ lọc lõi? Bởi vì thanh niên đơn thuần, sẵn sàng liều mạng; mấy lão già toàn kẻ láu cá, hơn nữa tham lam ích kỷ, sẵn sàng làm những chuyện kinh sợ như bỏ đá xuống giếng. Nếu trong nhóm trộm mộ có kẻ nội gián như thế, họ sẽ dễ bị đồng quy vu tận. Chuyến đi này vạn dặm xa xôi, Tiểu Mộc biết chưa chắc còn sống nên để Hải nữ và hai đứa bé ở lại, thay mình thống lĩnh già trẻ thôn trộm mộ. Ngày trước khi đi, mẹ ruột tiễn biệt binh sĩ, vợ trẻ tiễn biệt chồng son, toàn thôn vang lên tiếng khóc. Hải nữ nước mắt ngắn dài, hai đứa bé họ Âu Dương ôm chân Tiểu Mộc khóc lóc “Cha! Cha ơi!” Tiểu Mộc hôn trán Hải nữ, “Tôi sẽ sống sót trở về” Dứt lời, hắn dẫn mười hai thanh niên cưỡi mười ba con la, giấu súng, cuốc chim, xẻng Lạc Dương rồi từ biệt thôn trộm mộ. Theo nghiên cứu của nhà địa lý học người Đức Ferdinand von Richthofen – Lạc Dương mới chính là khởi đầu của con đường tơ lụa, trải qua Tây An, thung lũng Lũng Tây Hà, hành lang Hà Tây, qua đèo Gia Dự Quan ở cực tây Trường Thành, rời khỏi phía tây Ngọc Môn quan, có hai con đường. Một con đường hướng về Tây Bắc, đi qua Kumul và Turpan, là con đường gần như duy nhất của triều Đường sau này. Một con đường khác đi dọc chân núi Tuyết Sơn về phía Bắc, cùng lối sông Sơ Lặc, hướng thẳng về đằng Tây, là con đường mà đoàn quân của Ban Siêu đi Lâu Lan năm đó. Tiểu Mộc và nhóm trộm mộ đi dọc con đường tơ lụa hai nghìn năm đến đây, không còn lựa chọn nào khác, đành phải đi qua sa mạc hoang vắng không người. Bọn họ đổi la thành lạc đà, chuẩn bị đủ nước ngọt và lương khô, bôn ba trong đầm muối của hồ La Bố tầm mười ngày thì thấy màn khói đen đằng xa. Tiểu Mộc nhớ đến lời cha: Hồ La Bố có khói đen giả, có mộ cổ. Hắn giục lạc đà đi hết tốc lực về phía trước. Đi tới gần, tất cả đều trợn tròn mắt. Chẳng ngờ đó là một thành thị mới tinh, dường như còn có một đoàn quân có thể chui ra khỏi cửa thành bất cứ lúc nào, dùng súng thật đạn thật bắt hết bọn họ. Khi Tiểu Mộc đang do dự, Tần Bắc Dương cưỡi hãn huyết mã đến gần, còn có một người phụ nữ Tây Dương xa lạ, và Cửu Sắc không xa lạ gì. Thiên địch và khắc tinh tới! Nhóm của Tiểu Mộc không còn lựa chọn khác, hoảng hốt trốn bừa vào trong thành.