Chương 93 Inka Lâu Lan
Lạc đà chạy trong đường hầm đã bao lâu? Dường như không có điểm cuối cùng. Đây là hầm mộ sao? Nhưng Tiểu Mộc đào bao nhiêu hầm mộ từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy lối đi trong mộ nào rộng rãi như vậy. Hắn thắp đuốc nhưng không chiếu sáng được tường, rơi vào thế giới đêm đen vô tận…Nhóm trộm mộ xuống lạc đà. Bốn phía chỉ có ánh sáng u ám, bên tai vang lên những âm thanh kỳ quái. “Yên nào” Tiểu Mộc bảo mọi người đừng nhao nhao lên, bình tĩnh để quan sát những thay đổi xung quanh. Âm thanh như sư già niệm kinh, nhưng tốc độ nhanh lại vang mạnh, còn có tiếng các nhạc cụ tấu nhạc. Xuất hiện bóng hình mười mấy vũ giả, ăn mặc trang phục Tây Vực cổ đại, đầu đội vũ da, chân đi giày da, tay chân thon dài, múa may quay cuồng trong tiếng nhạc đệm xưa cũ. Nhóm trộm mộ hốt hoảng túm tụm lại một chỗ, mỗi người lấy một vũ khí, từ súng lục ổ quay, súng tam nhãn đến lang nha bổng. Tiểu Mộc ra lệnh cấm bất cứ kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ. Người nào trái lệnh, giết không tha. Bọn họ rơi vào trong một vở kịch. Hai đứa bé đứng giữa các vũ giả. Một đứa bé trai, một đứa bé gái, cả hai đều ăn mặc thật xinh đẹp lộng lẫy. Những tiếng kêu vang lên bốn phía, có vẻ rất đông người xem. Người nhảy có thể là thày phù thủy hoặc pháp sư, lắc lư nhiệt tình theo điệu nhạc, lẩm bẩm chú ngữ xưa cũ. Lính của vu sư bắt hai đứa bé lại, giơ lên thật cao, ném vào vùng tăm tối. Trong thoáng chốc, ánh sáng lóe lên chói lòa. Tiểu Mộc thấy mặt nước bao la, sương khói bồng bềnh như biển rộng. Chim lội bay lượn trên trời, cỏ lau tươi tốt bên bờ nước, cát vàng trải dài xa xa. Đây mới là hồ La Bố hai nghìn năm trước. Hai đứa bé rơi vào trong nước. Mặt hồ cuồn cuộn sóng lớn, bão tố hình thành trong sa mạc. Sóng biển ngập trời cuộn thành hình con rồng to dài, đáy hồ phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ. Đáng sợ hơn là, Tiểu Mộc cảm thấy đây hình như là nghi thức hiến tế đồng nam đồng nữ ở Lâu Lan hai nghìn năm trước. Đồng nam đồng nữ hét toáng lên, tiếng thét như ngàn lưỡi dao đâm thủng màng nhĩ đám trộm mộ, có đứa còn bị chảy máu tai. Ánh sáng chợt tắt, âm nhạc chợt ngừng, hồ lớn hóa thành hoang mang, Lâu Lan hóa thành phế tích, tất cả như mộ phần tĩnh mịch. Sau một khắc tăm tối, ánh sáng lại xuất hiện. Tiểu Mộc dụi mắt, đối diện lại có người Tocharian mặc trang phục hiện đại, cũng cưỡi lạc đà. Người dẫn đầu là người phương Tây, đeo kính, mặc áo khoác da. Đó là Sven Hadin. Ngọn đèn lần lượt rọi sáng từng người, có tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, Giáo sư Bắc đại Vương Gia Duy, còn có cả Lý Hưng Thịnh. Một bên là trộm mộ Nam Lạc Dương, một bên là đội khảo cổ Trung – Thụy. Có lẽ đây là lần đầu tiên, trộm mộ gặp khảo cổ. Hai bên đều ngơ ngẩn, trong thế giới tối tăm, họ tưởng đối phương là ảo ảnh, hoặc ảo giác trong đầu mình? Cho đến khi lạc đà nghển cổ gọi nhau, hai bên mới nhận ra bọn họ đang trong cùng thời không. “Trộm mộ!” Lý Hưng Thịnh hét lên cảnh báo, nhanh chóng rút đồ từ bướu lạc đà. Tiếng súng bắn vang vọng trong mộ đạo, xoay tròn lao thẳng vào giữa trán Tiểu Mộc. Tiểu Mộc bất tử. Khi Lý Hưng Thịnh hét lên, Tiểu Mộc đã nằm sấp xuống đất. Tiếng súng nổ lộn xộn, nhóm trộm mộ cũng bắn bằng mọi vũ khí mình có trong tay. Người thứ nhất trúng đạn ngã xuống là hộ vệ của đội khảo cổ. Lối đi trống trải tối tăm, không có gì che chắn, họ chỉ có thể ngã nằm trên đất hoặc trốn sau lạc đà. Viên đạn bắn trúng bướu lạc đà. Những sinh vật đáng thương thốt lên rên rỉ, khổ sở chạy loạn xạ. Máu người, máu lạc đà bắn tung tóe, tiếng Bắc Kinh, Tân Cương, Hà Nam, Mông Cổ, Thụy Điển… vang lên chửi rủa không ngừng. Tiểu Mộc bị lạc đà nổi điên đạp trúng lưng, suýt thì gãy xương sườn. Hắn bò lồm cổm trên mặt đất đầy đuốc, thấy tình hình không ổn quanh mình toàn đám vắt mũi chưa sạch, không có kinh nghiệm đánh người. Kẻ đi theo cũng dốt, chưa gì đã trúng đạn ngã xuống đất. Có đứa oắt con bị bắn nát đầu, óc bắn vào mắt Tiểu Mộc. “Tách ra mà chạy!” Tiểu Mộc dùng tiếng lóng gọi, đám trộm mộ buông hết lạc đà, hốt hoảng chạy trốn vào chỗ sâu hơn trong địa cung. “Giặc cùng chớ đuổi!” Tiểu Quận vương hiểu rõ rằng giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Đội khảo cổ không phải cảnh sát, không nên rủ nhau cùng chết, đuổi giết tận cùng. Mọi người lại thắp đuốc. Mặt đất toàn xác người, người bị thương liên tục rên rỉ. Bọn họ cũng chỉ còn chưa đến mười người, lạc đà chết cũng đã chết, thương cũng đã thương, chạy cũng đã chạy. Vài phu lạc đà nhũn chân rồi. Hai tên trộm mộ bị bắt, thẩm vấn vài câu đã xác nhận rằng họ là đám trộm mộ do Tiểu Mộc dẫn theo từ Lạc Dương. Hai người này bị thương nặng, có lẽ không còn sống được bao lâu nên cho ở lại chờ chết. Lý Hưng Thịnh rút súng lục ổ quay, nổ hai phát súng vào thái dương bọn họ, chấm dứt nỗi đau chờ chết. “Hưng Thịnh!” Giáo sư Vương Gia Duy bò ra khỏi xác lạc đà, kính mắt đã vỡ vụn, trán còn đang chảy máu, “Đường đường là Tiến sĩ Cambridge, có cần phải tàn bạo như thế không?” “Không, vãn sinh là quân tử. Nếu cứ để họ nằm đây chờ chết mới là tàn bạo” Lý Hưng Thịnh lau vết máu trên mặt, nạp đạn cho súng, “Giáo sư, xin đừng lòng dạ đàn bà” Giáo sư Vương lui lại nửa bước, trốn sau học sinh tiểu Quận vương của mình. “Lý, cậu đã làm đúng” Sven Hadin cầm khẩu súng, vỗ lưng Lý Hưng Thịnh, quả là cá mè một lứa. “Thỏ chết, cáo từ bi. Chúng ta cũng sẽ có kết quả như bọn họ thôi” Lý Hưng Thịnh ngồi xuống đống xác người và lạc đà, cảm thấy nơi đây chính là địa cung, lại là cánh đồng bát ngát vô tận, tăm tối không thấy biên giới. Một giọng hát nữ vang lên bên tai, chính là bài hát Inka hát đưa tiễn khi bọn họ rời đi. Sven Hadin lộ vẻ sợ hãi. Lẽ nào hai mươi năm trước, ở hồ La Bố, ông ta từng nghe qua? Inka? Lý Hưng Thịnh gọi to tên cô, thậm chí quỳ xuống xin tha thứ. Anh ta đã hiểu vì sao lạc đà lạc đường, vì sao họ không tìm được thành cổ Lâu Lan? Bời vì… bài hát này là lời nguyền của người Lâu Lan, dẫn đội lạc đà vào địa ngục hồ La Bố. Vào thời điểm điên loạn, những bài hát cổ Lâu Lan vang lên càng rõ hơn, những tiếng thì thào của Inka kề sát tai mọi người. Ánh sáng lại lóe lên, như ánh sáng đuổi theo trong một vở kịch văn minh. Sân khấu của Shakespear hay Ibsen? “King Lear” hay “Doll’s House”? Anh ta thấy một gương mặt. Bốn phía sân khấu đều là xác chết mới sống mái, trộm mộ có, đội khảo cổ có, lạc đà có… Gương mặt đó thong dong hiện lên trong bầu không khí chết chóc, có đặc điểm của chủng tộc Ấn – Âu Tocharian, thiếu ngữ Lâu Lan cổ hai nghìn năm trước. Tóc như gỗ mun, da trắng như tuyết, hai mắt như sao sa, khiến người ta không thể bỏ chạy, chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Gương mặt của Inka. Tựa như họ vẫn còn đang ở lúc bình minh, dưới ánh sao của sao Bắc Cực và tam giác lớn, bên cạnh là gợn sóng hồ La Bố, cô là loài động vật hóa thành tinh linh, rúc vào lồng ngực Lý Hưng Thịnh, lấy ngón tay vẽ hình trái tim… Thiếu nữ trong hình ảnh hướng lên trời, mặc trường bào Tây Vực, tóc đính đá ngũ sắc, ngực đeo vòng cổ xương thú, chân dính đầy bùn đất. Cô giương cây cung trước ngực, rút mũi tên từ túi da, căng cung nhắm thẳng trán Lý Hưng Thịnh. Cô đang nhìn anh ta. Lý Hưng Thịnh hốt hoảng quỳ rạp xuống đất, đưa ba lô hành quân lên che, chỉ sợ bị mũi tên xuyên qua đầu. Nhưng mà Inka lại thay đổi hướng mũi tên. Trong hình ảnh, tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa màu đen xuất hiện. Một người đàn ông mặc quan phục triều Hán, hông đeo Hoàn thủ đao đột nhiên ngã khỏi lưng ngựa. Trán ông ta chảy máu, bên cạnh là hồ La Bố. Thủy triều xanh ngắt dâng lên, cỏ lau đong đưa theo gió, tầng tầng chim lội thảng thốt, ngay cả mặt trời cũng thấm đẫm hơi thở hai nghìn năm. Inka nâng đỡ người Hán ngã ngựa, nhìn gương mặt thư sinh đó. Cô băng bó vết thương cho người ta, lấy túi da cho người đó uống nước. Cô hỏi bằng giọng Lâu Lan cổ hai nghìn năm trước. Người đó nói bằng giọng Hán, “Đặc phái viên Đại Hán, Giả Tư Mã, Ban Siêu” Nghe thế, Lý Hưng Thịnh lẩm bẩm, “Ban Siêu!” Tiểu Quận vương kéo anh một cái, đề phòng bị Ban Siêu và Inka phát hiện ra. Không, người trong ánh sáng không thấy bọn họ. Lý Hưng Thịnh to gan bước đến trước Inka, nhìn cô lắc lư hai tay. Cô hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ lo “nước đổ đầu vịt” cùng người Hán từ phương xa đến. Đây không phải là chuyện thật, mà là ảo ảnh… giống như phim ảnh trên màn chiếu. Có điều, thời đó, điện ảnh mới có hai màu đen trắng, chưa có âm thanh, còn ở đây là phim có tiếng, có màu đầy đủ. Inka giống một minh tinh điện ảnh, diễn trên màn hình. Hay có lẽ, cô chính là người Lâu Lan cổ hai nghìn năm trước? Cô đỡ Ban Siêu người Hán, ông đưa cho cô một viên ngọc Hòa Điền, còn cô đưa lại cho ông đá ngũ sắc trên đầu. Ban Siêu cao giọng tụng niệm, “Lau lách bạc phơ, Chơ vơ sương móc. Y nhân dáng ngọc, Lênh đênh bể nào. Ngược dòng xoáy nước, Léo lắt đường dài. Xuôi dòng hầu gặp, Giữa lòng xa xôi” (1) Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, giáo sư Vương đương nhiên biết đây là bài “Kiêm gia” từ “Kinh Thi Tần Phong”. Người đẹp Inka ở hồ La Bố như giai nhân một cõi, cũng như cảnh đẹp ảo ảnh, khiến đại anh hủng Ban Siêu lưu luyến nhớ thương… Nhưng đây chỉ là khởi đầu của câu chuyện xưa… _____________ Chú thích: (1) Bài thơ Kiêm gia 1 của Khổng Tử. Bản dịch Trần Vũ Thảo Linh trên thiviennet.