Chương 94-1 Thần long xuất thế (1)
Hai nghìn năm sau, phim lại chiếu cảnh khác. Hoa bỉ ngạn ở hồ La Bố, bụi lau sậy xanh, Tần Bắc Dương cũng đang quan sátThiếu nữ trong màn ảnh có phần quen quen, chẳng phải là cô gái hát bài hát cổ Lâu Lan trên thuyền độc mộc sao? Anh cũng nhận ra người đàn ông tộc Hán cưỡi ngựa. Tần Bắc Dương lần theo Ban Siêu, từ thành Lâu Lan, cung điện Thiện Thiện Vương, sâu trong con đường tơ lụa. Anh dẫn hãn huyết mã U Thần, thú trấn mộ Cửu Sắc, còn có người đẹp Nga Katya chạy như điên trong mộ đạo vô biên vô tận, chạy thẳng đến đầm nước chim hạc trắng sải cánh bay. Inka đeo cung tên rời đi, mặt nước từ từ sôi trào, một bóng đen lớn lộ ra dưới nước… Anh tiến từng bước lại gần, không phân biệt được cảnh thật và cảnh ảo, muốn chạm tay vào dòng nước xanh thì ảo ảnh lay động rồi biến mất. Kết thúc, tan cuộc, đèn sáng. Tần Bắc Dương đứng đối diện Lý Hưng Thịnh, vẫn đang nửa ngồi, đặt tay xuống đất, sắp chạm đầu nhau. Lý Hưng Thịnh ngã ngồi xuống đất, có thấy rõ mặt Tần Bắc Dương không nhỉ? Hay toàn ảo giác? Đằng sau còn có Katya, Cửu Sắc và U Thần. “Bắc Dương” Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi thét lên kinh hãi, xuyên qua lớp màn ngăn cảnh vô hình, túm lấy tay Tần Bắc Dương. Nóng! Sống! Người thật! Không phải ảo ảnh. Xa cách nhau gần hai tháng như vài chục năm, hai người bọn họ ôm chặt nhau, ngửi mùi mồ hôi thum thủm của người kia. Giáo sư Vương Gia Duy cũng bước đến ôm. Nói thật, không ai nghĩ còn có thể được gặp lại Tần Bắc Dương. Tiểu Quận vương hỏi thăm Katya. Quả phụ Nga Trắng đã học được vài câu tiếng Trung đơn giản, “Tôi còn sống!” Chỉ có Sven Hadin cau mày, “Họ vào bằng cách nào?” “Đừng lo thưa ngài Hadin, anh ấy không đến phá đội khảo cổ, anh ấy vào mộ cổ để tự cứu mạng mình” Lý Hưng Thịnh vẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng quan sát Tần Bắc Dương và Katya, còn có cả thú trấn mộ Cửu Sắc. Có người thốt lên, “Đó là thứ gì?” Mọi người men theo tiếng nói, giơ đuốc soi, bước qua xác lạc đà và xác người, nhìn thấy hai cánh cổng mộ lớn. Trên cửa khắc hai người khoác giáp trụ, tay phải cầm gậy quý, tay trái giơ cao một thứ giống như bảo tháp Thiên Vương. “Đây chẳng phải là cha của Tam thái tử Na Tra đang nâng tháp Thiên Vương sao?” Tiểu Quận vương lên tiếng hỏi, bị Giáo sư Vương gõ đầu, bất chấp danh tiếng chư hầu và chức vụ Nghị viên Quốc hội của anh ta. “Thế mà gọi là học sinh của tôi! Thiên Vương nâng tháp là cách dân chúng gọi, quý danh là Tì Sa Môn Thiên Vương” Tần Bắc Dương đã từng học tiếng Nhật, hiện lên trong đầu cỡ chữ “Bì” trong cuộc chiến Xuyên Trung đảo. “Tì Sa Môn Thiên Vương, cũng là vị thiên vương phương Bắc lừng danh hiểu nhiều biết rộng, là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Phật giáo. Tì Sa Môn Thiên Vương là thần Hộ pháp, thần Tri thức, cũng là thần Tài” Giáo sư Vương là cư sĩ Bích Vân Tự ở Bắc Kinh, đương nhiên tinh thông Phật hiệu, “Tây Vực có rất nhiều quốc gia thờ phụng Tì Sa Môn Thiên Vương, ví dụ như Điền Vương sau này cũng tự xưng là Tì Sa Môn Thiên Vương” “Tôi nghĩ người Lâu Lan thờ phụng Tì Sa Môn Thiên Vương là để trấn rồng thần ở hồ La Bố” Lý Hưng Thịnh nói thêm, nhớ tới truyền thuyết Inka kể cho mình. “Đây chính là mộ cổ Lâu Lan mà tôi bỏ lỡ hai mươi năm về trước” Sven hadin lảo đảo đi đến trước cửa mộ, to gan chạm vào tảng đá trên cửa. Năm 1900, nhà thám hiểm Thụy Điển phát hiện ra thành cổ Lâu Lan nhưng lại không tìm được mộ cổ Lâu Lan trong thuyền thuyết, nuối tiếc mãi khôn nguôi. Hai mươi năm sau, ông ta lại bước lên con đường tơ lụa, trở về hồ La Bố, mục tiêu chính là mộ cổ ở nơi này. Sven Hadin ra lệnh động thủ. Tần Bắc Dương vốn định ngăn cản nhưng tiểu Quận vương giữ tay lại, “Bắc Dương, chúng tôi không phải trộm mộ, chúng tôi làm khảo cổ học” Giáo sư Vương thuần thục mở đỉnh môn thạch, đẩy cánh cửa ra. Ánh lửa chợt sáng chợt tắt, soi ra con đường mộ thực thụ. Sven Hadin, Vương Gia Duy, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Tần Bắc Dương – năm người xông vào trong mộ, để lại ngựa và Katya bên ngoài. Chỉ có Cửu Sắc theo sát chủ nhân, một tấc không rời, sừng hươu trắng muốt trên đỉnh đầu, cầu lửa lưu ly phun khỏi miệng. Nhà thám hiểm Thụy Điển rất e dè với thú trấn mộ, Tần Bắc Dương im lặng không nói gì, tiểu Quận vương lấy le bằng tiếng Anh, “Đây chính là thú trấn mộ của Trung Quốc, thiên biến vạn huyễn, uy lực vô song” “Những năm gần đây, tôi có nghe về “thể cơ giới của linh hồn”, cũng nghe nói quân đội Pháp từng cho tu sửa thú trấn mộ của Trung Quốc, còn gây ra tai nạn ở cung điện Versailles ngày họp Hội nghị Hòa bình Paris” Sven Hadin ngồi xổm xuống nhìn Cửu Sắc, “Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ sẽ được tận mắt thấy thú trấn mộ còn sống” Bọn họ tiến vào một gian mộ thất rộng rãi. Cầu lửa lưu ly soi sáng trần nhà, toàn những gợn sóng màu xanh được vẽ bằng màu khoáng. Mọi người nghển cổ nhìn, thấy toàn những hình ảnh đồng cỏ, nguồn nước, chim lộ, cá tôm… trong gợn sóng đó. “Hồ La Bố lớn đã mất” Lý Hưng Thịnh nhận ra, “Vì sao phải vẽ trên mộ thất? Là vì ở thời cổ đại, đó chính là chi cuối cùng của hồ lớn” Anh ta nói một lần nữa bằng tiếng Đức, Sven Hadin ngẩng đầu nhìn rồi đáp bằng tiếng Đức, “Đúng thế, hồ La Bố tồn tại bây giờ thật bé nhỏ so với hai nghìn năm trước” Trong mộ chất đầy vật bồi táng. Đầu tiên là tơ lụa. Đội khảo cổ không dám thắp lửa mà chỉ dùng đèn bão soi, nhận ra gấm sáng Trường Nhạc của Đại Minh, gấm Tử Tôn Duyên Nhiên Ích Thọ, gấm Vô Cực thường thấy trong mộ các triều Hán… Thời gian hai nghìn năm ngưng đọng trong bức tranh tường. Có bức tranh vẽ cảnh thê lương bi tráng thời Hán trên đá, cũng có phong cách nguyên thủy của bản địa Tây Vực, có cả nghệ thuật Gandhara sau khi Alexander Đại đế Đông chinh Hy Lạp. Tần Bắc Dương còn phát hiện ra chi tiết trên tranh tường. Ban đầu là một con rắn giao phối với một con gà, vi phạm quy tắc tự nhiên, cảnh tượng cụ thể không thể diễn tả. Tiếp theo là cảnh bão tuyết, có lẽ tháng Giêng. Bức thứ hai, không biết là rắn hay gà nhưng đã sinh một hàng trứng, dẫn tới trời mưa bão sấm chớp. Đống trứng này lại không thối, được vùi sâu trong cát, cát biến thành hình rắn cuộn tròn. Ở bức thứ ba, nhiều năm trôi qua, chỗ cát vàng bọc trứng biến thành tảng đá, phi thăng lên trời cao. Vỏ trứng vỡ vụn dưới ánh trăng, biến thành một hàng dài, rơi vào hồ La Bố lớn trong sa mạc… “Đây chính là rồng thần mà Inka nhắc đến?” Lý Hưng Thịnh và Tần Bắc Dương đứng song song nhìn bức tranh trước mặt. Rồng, từ ngàn năm trước, bắt đầu từ Ngọc Long núi Hồng Sơn, không chỉ là đồ đằng của người Hán ở Hoa Hạ, mà cũng tồn tại trong tín ngưỡng của rất nhiều dân tộc khác. Ngọn đèn bão dần chiếu sáng toàn bộ mộ. Tiểu Quận vương thốt lên kinh hãi, “Một chiếc thuyền!” Mọi người xúm lại nhìn tấm ván gỗ dài, đầu đuôi nhô cao, vẽ hoa văn rồng nhiều màu sắc, chẳng phải là thuyền độc mộc Lâu Lan sao? “Không, đây là quan tài gỗ chạm khắc hình thuyền” Tần Bắc Dương nhớ đến chiếc quan tài tạc hình tàu hải tặc trên miệng núi lửa chỗ mộ người Viking, khi bọn họ mắc kẹt ở Bắc Cực. Sven Hadin cầm cuốc khảo cổ, định mở nắp thuyền Lâu Lan thì chân bị kéo, ngã lăn ra như chó gặm xương. Lý Hưng Thịnh vội vàng đỡ ông ta lên, phát hiện ra thứ làm ông ta bị ngã là một con rắn to. Không, to hơn mãng xà nhiều, thân to như thùng nước, vảy đen cứng chắc, quấn quanh quan tài gỗ hình thuyền từng vòng từng vòng như đinh ốc. Ánh lửa chiếu xuống khiến người ta sợ hãi. Tần Bắc Dương vội bước lên, ngửi thấy một mùi hôi tanh. Lớp vảy cử động lên xuống, tựa như thứ đó hô hấp qua da. Mọi người hốt hoảng lùi lại. Đó là một vật sống.