← Quay lại trang sách

Chương 94-2 Thần long xuất thế (2)

Rồng?Nhưng nó không động đậy được, chỉ có thể lật vảy, cơ thể to dài không thể nhúc nhích… Bởi vì không có nước, nó bị giam cầm ở đây, cũng có thể đã bị giam cầm hai nghìn năm rồi, giống như La Bố Bạc khô cằn. Lý Hưng Thịnh lại nhớ đến rồng thần Lâu Lan mà Inka nói, anh ta quỳ xuống đất, trước mặt con rồng đã khô héo hai nghìn năm này. Rồng thần sắp chết rồi. “Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Nước không cứ gì sâu, có rồng ở tất thiêng” Tiểu Quận vương thốt lên một câu, “Thưa các ngài! Dân tộc Trung Hoa chúng ta đều là truyền nhân của rồng, sao có thể thấy rồng thần chết khát được? Chi bằng cho nó một chút nước, xem có thể cứu sống nó được không?” Lý Hưng Thịnh kịp thời phiên dịch, nhà thám hiểm Thụy Điển gật đầu nói: “Đúng, người Bắc Âu chúng tôi cũng tin vào rồng. Cho dù rồng có là hóa thân của cái ác, nhưng nếu có thể cứu sống được con rồng này, cho giới khoa học thấy, vậy thì đây sẽ là một phát hiện lớn khai thiên lập địa từ lúc có “Kinh Thánh” đến nay” Trong chốc lát, trong đầu Sven Hedin thoáng hiện lên giải Nobel đến từ tổ quốc mình. Ông ta mở túi nước trên người mình, tưới nước lên vảy rồng không chút do dự. Giống như nhỏ nước xuống sa mạc dưới ánh nắng chói chang, lập tức bốc khói xanh lên. Ông ta lại thô bạo cướp túi nước của Lý Hưng Thịnh và tiểu Quận vương, phải biết rằng đây là báu vật vô giá khi đi trong sa mạc, vậy mà lại bị ông ta dùng một cách phung phí trên người con rồng đang hấp hối này. Chỉ cần có thể cứu sống một con rồng thần, cho dù phái lạc đà đến La Bố Bạc mua nước cũng không tiếc gì. Nước, cội nguồn của sự sống, nó từ từ thấm vào vảy và bắp thịt của con rồng thần. Tần số rung của vảy rồng nhanh hơn, thân thể con rồng nhấp nhô kịch liệt, tỏa ra một loại nhiệt lượng nào đó… Tần Bắc Dương hơi nghi ngờ, nếu trên đời này thực sự tồn tại loại sinh vật như rồng, vậy thì nó cũng thuộc loài bò sát giống rắn. Loài bò sát, lưỡng cư và loài cá đều là động vật máu lạnh, không có thân nhiệt cố định, bắt buộc phải theo đổi theo môi trường. Mà trong địa cung lạnh lẽo u ám này, vì sao rồng thần có thể tỏa nhiệt chứ? Trừ khi nó có linh thạch của thú trấn mộ? Nhiệt lượng truyền khắp địa cung, từng vòng sáng màu đỏ sáng lên dưới chân. Miếng ngọc ấm Hòa Điền trên ngực Tần Bắc Dương cũng nóng lên, sừng hươu của Cửu Sắc bắt đầu phát triển, anh trợn to mắt hét lớn: “Tất cả lùi về phía sau!” Đầm La Bố Bạc trên đầu gợn sóng nước, tựa như quay về lòng hồ hai nghìn năm trước, ánh mặt trời xuyên qua vạn dặm cát vàng, chiếu thẳng xuống phía dưới mặt nước tăm tối. Từng đàn cá bơi lội tung tăng, các loại thủy quái hình dạng kì quái xuất hiện, các loại động vật có vú dưới nước như hải cẩu Baikal… “Cửu Sắc cũng đi đi” Tần Bắc Dương lại gọi một tiếng, con thú trấn mộ nhỏ cướp đường chạy như điên. Mùi tanh hôi nồng nặc từ sau lưng xộc tới, cùng với tiếng gầm kinh thiên động địa, suýt nữa xé rách màng nhĩ. Thoát ra khỏi mộ đạo chật hẹp, luồng nhiệt cuồn cuộn trong địa cung tỏa ra. Tần Bắc Dương tóm lấy Katja và U Thần, trở tay rút thanh Đường đao ra. Rồng thần đã ra ngoài. Trước tiên là đôi mắt rồng, tựa như hai cái đèn pha, khiến cho tất cả mọi người không mở nổi mắt ra. Tiếp đến là cặp sừng hươu phân nhánh, sau đó là cái đầu rồng khổng lồ, nhưng chỉ có hai sợi râu rồng dài, càng giống râu cá nheo hơn. Đầu rồng bình thường sẽ giống hươu, bò hoặc ngựa, nhưng cái đầu rồng này lại giống đầu lươn hay đầu cá chạch hơn, vậy mà nó vẫn mọc ra hai chiếc sừng. Từ cổ đến sau lưng rồng thần mọc đầy bờm đỏ, vảy đều mọc ngược về phía trước – con rồng vảy ngược. Bốn cái chân rồng giống chân “con giao” trong truyền thuyết, vừa lớn vừa sắc bén. Từ nhiệt lượng tỏa ra từ trái tim nó, có thể thấy đây lại là một con thú trấn mộ. Thú trấn mộ rồng thần Lâu Lan. Nó đã ngủ say hai nghìn năm, cuối cùng lại được nước trong túi da của Sven Hedin đánh thức. Rồng thần bò quanh, có quỷ mới biết rốt cuộc nó dài bao nhiêu? Phần phía trước đã ra khỏi cửa mộ thất, phần phía sau vẫn còn ở trong mộ. Nó đang nhìn chằm chằm đám người khảo cổ hoặc trộm mộ đến từ thế kỉ hai mươi này. Rồng thần há to miệng lươn, phun ra từng quả cầu lửa lớn. Các thành viên đoàn khảo cổ chạy tứ tung bốn phía bị thiêu đốt thành mỡ người trong chốc lát. Sven Hedin gần như quỳ xuống: “Tôi đã tự tay thả Satan của địa ngục ra – Leviathan!” Tần Bắc Dương hiểu tiếng Đức của ông ta, nhưng không biết “Leviathan” nghĩa là gì? “Lợi Duy Thản! (1)” Lý Hưng Thịnh sát cạnh anh giải thích, “Quái thú biển thời “Kinh Thánh”, chương 41 “Sách Job” có nói: Leviathan là sinh vật khổng lồ, khi nó thức dậy từ biển cả, sóng biển cũng chảy ngược. Miệng nó phun lửa, khói bốc ra từ lỗ mũi, hàm răng sắc nhọn, vảy cứng như giáp, đây là động vật lạnh lùng vô tình, tìm kiếm con mồi trên biển cả” “Vì sao lại đến?” “Nghe nói, vào ngày thứ sáu của kỉ Sáng thế, Thượng Đế đã tạo ra hai con quái thú một đực một cái, con cái chính là Leviathan chiếm cứ biển cả, con đực là Behemoth của sa mạc Uy Chấn. Khi ngày tận thế đến, Leviathan và Behemoth sẽ trở thành tế phẩm dâng hiến cho người thánh thiện” Lý Hưng Thịnh lôi ra một quyển tốc kí, mượn ánh lửa để vẽ lại hình dáng loại sinh vật tiền sử này, “Nguyên hình của Leviathan, có nhà khoa học nói là khủng long biển, cũng có người nói là cá voi. Leviathan là đại từ của Satan, đại diện cho một trong bảy tội ác – “đố kị”” Cuộc tàn sát của Leviathan bắt đầu, thế giới đen tối dưới đầm La Bố Bạc trở thành một lò sát sinh, cho dù là người chết hay người sống cũng đều khó thoát khỏi vận mệnh bị nuốt sống, thậm chí cả xác lạc đà… Tất cả mọi người đều hy vọng đây chỉ là một ảo ảnh ánh sáng, một bộ phim kinh dị trắng đen không tiếng chứ không phải là một cuộc tàn sát chân thực. Duy chỉ có cặp sừng hươu trắng như tuyết của Cửu Sắc, tựa như rừng cây chọc trời tạo nên một cây dù bảo vệ, ngăn cản đòn tấn công của rồng thần. Tần Bắc Dương, Katja, hãn huyết mã U Thần, tiểu Quận vương, Giáo sư Vương Gia Duy, cuối cùng là Lý Hưng Thịnh khiêng theo Sven Hedin trốn vào trong, như vậy mới không trở thành bữa tối của rồng thần. Qua cặp sừng của Cửu Sắc và quả cầu lửa lưu ly, hai mắt của Lý Hưng Thịnh trở nên đỏ ngầu mà cháy bỏng, anh ta lắc đầu gào điên cuồng: “Đây không phải là Leviathan! Cũng không phải rồng thần! Nó là Thận Long!” Thận Long? “Mọi người có nhìn thấy bức bích họa trong địa cung không? Một con rắn to và một con chim trĩ giao phối với nhau, đẻ ra một quả trứng chôn vùi trong cát vàng. Quả trứng này ấp ra rồng, đó chính là Thận Long. Giống như rồng mà không phải rồng, chỉ có thể coi là loài khác của rồng, giống như rồng sinh chín con. Năng lực mạnh mẽ nhất của Thận Long không phải là làm mưa làm gió, nuốt người và súc vật, mà là tạo ra ảo ảnh” Giáo sư Vương Gia Duy phụ họa theo: “Thành ngữ về ảo ảnh vốn bắt nguồn từ Thận Long. Người xưa cho rằng khí mà Thận Long thở ra đã hình thành nên ảo ảnh” “Vậy thì còn đáng sợ hơn Leviathan một vạn lần!” Lý Hưng Thịnh nhắm mắt lại, trong đầu toàn là Inka mà anh ta đã thấy trong ảo ảnh. Thực ra, cô ta không phải là thiếu nữ Inka sống ở La Bố Bạc, mà là một thiếu nữ khác đã chết từ hai nghìn năm trước bên rìa đầm La Bố Bạc, chỉ là dung mạo tương tự Inka thôi. Thận Long ghi nhớ dung mạo thiếu nữ Lâu Lan triều Hán, mượn ánh sáng trong không trung để khúc xạ, chiếu ảo ảnh đến đầu bên kia của sa mạc. Ánh sáng vừa nãy xuất hiện trong thành quỷ Lâu Lan tựa như hình ảnh hai nghìn năm trước trên màn bạc – từ đôi đồng nam đồng nữ cúng tế cho rồng thần cho đến anh hùng Đại Hán Ban Siêu, tất cả đều là ảo ảnh do con Thận Long này tạo nên. Mặc dù nó ẩn nấp sâu trong địa cung, bởi vì thiếu nước, chết khát mà không động đậy được, nhưng nó có thể hít thở chậm chạp, ảnh hưởng đến cả thế giới dưới lòng đất này, thậm chí cả mặt đất La Bố Bạc. Còn thành phố mà bọn họ nhìn thấy, thành Lâu Lan gần như mới tinh, tựa như vừa từ triều Hán xuyên không đến, nó cũng không tồn tại, chỉ là một ảo ảnh trong không gian thôi. Còn ở trong tầm mắt nhìn về phía xa của Tần Bắc Dương thì đó chỉ là một đám khói mù màu đen thần bí. Đây mới là bản chất của tất cả ảo ảnh lộng lẫy, nó đến từ nơi sâu thẳm dưới lòng đất của hai nghìn năm trước – từ thú trấn mộ Thận Long Lâu Lan. Xung quanh cặp sừng hươu của Cửu Sắc xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, giống như hơn chục cái rạp chiếu phim, thế giới lớn của Thượng Hải. Thế sự xoay vần của Lâu Lan, biến động bất ngờ của Tây Vực, những cư dân đến đây sớm nhất đánh bắt cá trong đầm La Bố Bạc, làm ruộng trên mảnh đất màu mỡ, săn bắn ở Kỳ Liên Sơn, bôn ba trên con đường tơ lụa… Tất cả đều đã qua đi rồi! Ảo ảnh và khói đen dần dần bao vây những người còn sống sót. Đây là điều mà thú trấn mộ không thể chống cự lại được, bất cứ người hay vật thể nào một khi đã bị làn khói đen của Thận Long nuốt lấy thì sẽ biến thành ảo ảnh – không còn thực thể tồn tại nữa, chỉ có ghi chép lại về sáng tối, màu sắc và lời nói, từ ba chiều biến thành hai chiều… Sven Hedin làm dấu chữ thập, Giáo sư Vương Gia Duy niệm kinh Kim Cương, Lý Hưng Thịnh đọc thuộc lòng thuyết tương đối của Einstein. Katja vùi đầu vào lòng Tần Bắc Dương, không chút sợ hãi: “Chúng ta cùng chết!” ________ Chú thích: (1) Tên phiên âm tiếng Trung của Leviathan.