Chương 95-1 Long nữ Inka (1)
Tu La Tràng của rồng thần “Leviathan”Bỗng nhiên giọng của một cô gái khác vang lên, thốt ra ngôn ngữ của người Lâu Lan hai nghìn năm trước, làn khói đen của Thận Long nhanh chóng biến mất. Trong bóng tối, cô ta bước qua các thi thể đẫm máu, đi thẳng đến trước mặt Thận Long, dường như đang khẩn cầu sự tha thứ của rồng thần. “Inka!” Lý Hưng Thịnh không kiềm chế được mình, anh ta tin chắc cô gái kia không phải ảo ảnh mà là người bằng da bằng thịt. Mặc dù còn cách xa vài thước nhưng anh ta có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thậm chí là hơi thở của Inka. Cô ta không phải thiếu nữ Lâu Lan hai nghìn năm trước mà là Inka người La Bố của thế kỉ hai mươi. Cha đẻ của cô ta đang ở đây – chính là nhà đại thám hiểm người Thụy Điển bội tình bạc nghĩa. Sau lưng Inka là một người đàn ông trẻ tuổi da trắng, trên vai vác một binh khí rất kì lạ, vừa giống gậy lại vừa giống xẻng sắt. Đó là Tiểu Mộc – thủ lĩnh của đám trộm mộ, giờ đã trở thành tư lệnh lẻ loi, đám hậu sinh của làng trộm mộ Lạc Dương đã bị thú trấn mộ Thận Long tiêu diệt. Chỉ mới lúc trước, khi Tiểu Mộc còn đang lang thang trong mộ đạo tối tăm, hắn đã đụng phải Inka đang cầm đuốc. Tiểu Mộc cho rằng thiếu nữ Lâu Lan trong ảo ảnh lại đến, giơ tay muốn sờ vào màn ảnh, hoặc đi xuyên qua thân thể ảo ảnh, kết quả lại sờ trúng ngực một cô gái thực sự, tiếp đó nhận được cái tát vang dội của Inka. Mặc dù hắn ta mang theo vũ khí xẻng Lạc Dương để phòng thân và đào mộ, nhưng lại hoàn toàn bị cô ta làm cho ngơ ngẩn, quỳ xuống đất dập đầu xin tha. Hắn ta cho rằng mình đã gặp phải Nữ vương Lâu Lan sống lại. Cô gái dùng tiếng Hán khẩu âm Tây Bắc nói: “Đưa tôi đi, tôi muốn đi tìm một người, tôi đã thấy mấy con lạc đà chạy tứ tán của bọn họ rồi” Nói xong, Inka rút một con dao ra, kề lên cổ tên trộm mộ. Tiểu Mộc sợ chết nhất. Hắn đưa Inka quay lại đường cũ, đến Tu La Tràng nơi con thú trấn mộ Thận Long đang tàn phá bừa bãi. Thực ra, Inka cũng là lần đầu tiên đến thành quỷ La Bố Bạc trong truyền thuyết. Từ nhỏ, mẹ đã nói, sâu trong sa mạc La Bố Bạc, một khi đã bốc lên khói đen thì tuyệt đối đừng lại gần, đó chính là rồng thần làm phép, nuốt gọn trời đất. Nếu có đội thương nhân cưỡi lạc đà nào đi ngang qua mà vào nhầm tòa thành quỷ đó thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở ra nữa. Sáng sớm nay, Inka đã hát bài hát cổ của Lâu Lan, sau giây phút vui vẻ ngắn ngủi, cô ta chèo con thuyền độc mộc trên hồ La Bố Bạc, nhìn bóng mình tan ra trong làn sóng nước, cô ta cắn tóc, nhớ đến đôi mắt của Lý Hưng Thịnh. Đôi mắt như câu đố vậy. Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Vô tình vô nghĩa đến vậy, chỉ mới qua một buổi bình minh đã chối bỏ lời thề. Nhưng anh ta nên đi vào chỗ chết sao? Trước khi anh ta chết, Inka muốn gặp lại anh ta một lần, hỏi rõ vì sao lại như vậy? Còn cả cha đẻ của cô ta nữa, người đàn ông được cả thế giới tôn kính, con gái còn chưa ra đời đã chạy trốn, cô cũng có vô số câu hỏi muốn ông ta trả lời. Rồi sau đó để ông ta chết. Để bọn họ chết hết. Inka đã thuyết phục bản thân như vậy, cô ta một mình cưỡi lạc đà đi sâu vào sa mạc La Bố Bạc, tìm cha và người yêu. Trước tiên cô ta đến thành cổ Lâu Lan, trèo lên tháp Phật, phát hiện làn khói đen đó. Đợi đến khi cô ta cưỡi lạc đà đến gần thì phát hiện một tòa thành trì mới tinh, đó chính là thành quỷ tựa như ảo ảnh. Inka xuống lạc đà, châm đuốc, to gan xông vào cổng thành… Ngôi mộ cổ Lâu Lan. Cô ta nhìn Sven Hedin, cũng nhìn Lý Hưng Thịnh, một người là người đàn ông đã cho mình sinh mạng, người còn lại cũng là người đàn ông cho mình sinh mạng – một loại hạt giống nào đó đã nảy sinh trong bụng, đêm qua dưới ánh trăng mùa đông, khoảnh khắc bên bờ hồ La Bố Bạc, trong lòng tự nhiên nảy sinh ra cảm giác này. Cô ta không muốn để bọn họ chết đi như vậy. Lần đầu tiên Inka đối mặt với rồng thần hai nghìn năm trong truyền thuyết, không ngờ đó lại là một con lươn khổng lồ, trên đầu mọc sừng rồng. Thận Long không dám động đến cô ta, ngược lại nó còn run rẩy, phập phồng… thậm chí còn biểu diễn lộn nhào trên không ba vòng rưỡi, giống như một đứa trẻ. Con thú trấn mộ Leviathan này tựa như hung thần ác độc, có thể nuốt cả trời đất vạn vật, vậy mà lại bò lổm ngổm dưới chân Inka, dùng mồm liếm giầy cô ta, như nô bộc đầu rạp xuống đất. Nhìn thấy màn này, Tần Bắc Dương nhìn Cửu Sắc, đột nhiên hiểu ra – thú trấn mộ Thận Long đã nhận Inka là chủ nhân. Vào thời Ban Siêu Đông Hán, bên rìa đầm La Bố Bạc đã từng có một thiếu nữ Lâu Lan dung mạo tương tự như Inka. Cô ta mới là chủ nhân thực sự của Thận Long, cho dù hai nghìn năm đã trôi qua, thú trấn mộ cũng không quên mặt chủ nhân. Giống như Cửu Sắc trong ngôi mộ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên, khi nó nhìn thấy Tần Bắc Dương lần đầu tiên, dù là đứa trẻ được sinh ra trên quan tài tiểu Hoàng tử vào năm Canh Tý, hay là ba năm trước tại “Núi Đạt Ma trên biển” ở Tô giới công cộng của Thượng Hải, bởi vì khuôn mặt này của mình, hoặc là một loại khí tức trong địa cung nào đó dính trên người mà anh đã trở thành chủ nhân của con thú trấn mộ ấu kỳ lân. Vậy là giữa thú trấn mộ Thận Long và Inka xuất hiện một đạo ánh sáng mơ hồ, tựa như một màn ảnh bạc với hai bên trong suốt.