Chương 95-2 Long nữ Inka (2)
Tất cả mọi người nấp sau sừng hươu của Cửu Sắc, một lần nữa nhìn thấy đầm La Bố Bạc khói sóng mênh mông…Bờ hồ sát với một vùng sa mạc lớn, có một cô bé Lâu Lan xinh đẹp, chân trần giẫm trên cát vàng. Cô bé ấy cũng tên là Inka. Trong tiếng Lâu Lan cổ, Inka nghĩa là con gái của rồng. Chúng ta tạm gọi cô bé là Inka Lâu Lan. Cô bé phát hiện ra mười mấy quả trứng to, gần như đã bị dã thú phá hoại, chỉ còn lại một quả trứng nguyên vẹn cuối cùng. Cô ôm về nhà giống như bảo bối, ngày nào cũng ôm trong lòng, như một con gà mẹ đang ấp trứng. Cuối cùng vỏ trứng nứt vỡ, một thứ kì quái bò ra. Nó có cái đầu lươn, mình rắn, bốn chân, còn có một cặp sừng. Nó dùng đôi mắt tò mò nhìn ngó thế giới lạ lẫm. Thứ nó nhìn thấy đầu tiên chính là cô bé Lâu Lan. Tất cả những động vật nhỏ đều sẽ coi sinh mạng đầu tiên mình nhìn thấy là mẹ của mình. Nó coi cô bé là mẹ. Nó bò vào lòng cô bé, quấn lấy cơ thể cô, chơi đùa nghịch ngợm. Nó lớn rất nhanh, trở thành hình dạng một con rắn lớn, trước tiên là ăn cá ăn tôm nhỏ, rồi bắt đầu ăn chuột và ếch, cho đến khi biến thành một con rồng. Inka Lâu Lan dần dần trưởng thành, từ một cô bé trở thành thiếu nữ hấp dẫn nhất của vùng đầm và sa mạc. Con rồng nhỏ cũng dần trở thành rồng lớn, cho đến khi thành rồng thần được Lâu Lan sùng bái. Rồng thần thường đưa Inka bơi lội trong hồ lớn, cô gái nhét râu rồng vào mũi mình, như vậy là có thể tự do hít thở dưới nước. Thỉnh thoảng vào lúc mưa to gió lớn, rồng thần xoay vòng bay ra khỏi mặt nước, cô gái thét lên vui vẻ tóm chặt hai cái sừng rồng, bay lên đám mây sấm chớp rền vang, cùng với con rồng nhỏ của cô cưỡi mây đạp gió, tựa như đôi tiên lữ… Rồng thần trở thành thú cưỡi của Inka, men theo đầm La Bố Bạc và sông Tarim, du ngoạn khắp ba mươi sáu nước Tây Vực. Họ bay lên Thiên Sơn và núi Côn Luân, đến Dao trì của Tây Vương Mẫu làm khách tắm rửa, ăn vụng bàn đào của Vương Mẫu nương nương. Mười năm, đầm La Bố Bạc không còn trận đại hồng thủy nào nữa, rồng thần cũng không gây hại cho con người, tuyến phía Nam của con đường tơ lụa thông suốt. Mỗi lần cúng tế đồng nam đồng nữ, rồng thần đều đưa bọn trẻ về nhà – đây đều là công lao cảm hóa của Inka Lâu Lan, cô gái hy vọng con rồng nhỏ của mình sẽ trở thành thần bảo vệ của nước Lâu Lan, không còn là thần phá hoại nữa. Năm Inka mười tám tuổi, tiết sứ Ban Siêu của triều Hán đi ngang qua Lâu Lan, hai người tình cờ quen nhau. Ban Siêu, đại anh hùng vứt bút tòng quân, người bảo vệ hòa bình của Tây Vực, người đại diện cho hoàng đế Đại Hán, danh tiếng vang vọng khắp Nam Bắc Thiên Sơn. Thiếu nữ xinh đẹp ngưỡng mộ anh hùng, tự nguyện hiến dâng tất cả cho hắn ta. Dung nhan của cô, tính cách của cô, ánh mắt của cô cũng chinh phục người hùng. Cô gái ngây thơ cho rằng người đàn ông vĩ đại này là món quà mà thần ban cho mình. Cô và hắn ta, còn cả con rồng nhỏ của cô nữa, cả ba có thể sống bên rìa đầm La Bố Bạc cả đời cả kiếp. Ban Siêu là người nơi khác, là anh hùng thiên phú, cuộc đời hắn ta đã định là phải phiêu bạt khắp nơi, không thể ở lại chốn nữ sắc nào. Hắn ta ra đi, đi về phía con đường vạn dặm tìm phong hầu, để lại Inka Lâu Lan bi thương. Còn để lại cả đứa trẻ trong bụng Inka Lâu Lan, giống như luân hồi mười tám năm trước. Inka – con gái của rồng, từ cái tên của cô gái cũng có thể thấy cô là con riêng của Thiện Thiện Vương Lâu Lan, là công chúa Lâu Lan còn sót lại ở bên bờ La Bố Bạc. Cô chưa từng gặp cha đẻ của mình, một mình lớn lên trong vùng đồng hoang của đầm La Bố Bạc, chỉ có người thân duy nhất là rồng thần bầu bạn. Mười tháng sau, cô sinh ra một cậu bé khỏe mạnh. Đứa bé này là hậu duệ của công chúa Lâu Lan và anh hùng Đại Hán, là kết hợp của hai dân tộc vĩ đại, sẽ là người bảo vệ con đường tơ lụa. Cả Lâu Lan đều lưu truyền câu chuyện này, vị trí sau này của Thiện Thiện Vương chắc chắn sẽ được đứa con của Ban Siêu và Inka kế thừa. Hoàng hậu sau khi nghe chuyện này, lòng như lửa đốt – Lâu Lan không phải là chưa từng có Nữ vương, cháu ngoại vẫn có thể kế thừa vương vị. Đứa trẻ này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ được sự ủng hộ của hoàng đế triều Hán và người bảo vệ Tây Vực – Ban Siêu. Toan tính trước sau, Hoàng hậu lén sai thích khách dìm chết đứa bé trai trong giếng nước cạnh hồ. Inka Lâu Lan hoàn toàn suy sụp, cô ôm đứa trẻ đã chết, đau lòng uống thuốc độc tự sát. Trước khi chết, cô hát một bài hát – đây là bài hát cổ của Lâu Lan đã lưu truyền hai nghìn năm, tất cả lạc đà đều lạc mất phương hướng trong giọng ca của cô, đến chim cũng rơi từ trên trời xuống. Khúc ca chấm dứt, người cũng ra đi, cô đọc ra tên vị thần linh cai quản sự sống chết của Lâu Lan, đặt một lời nguyền vĩnh hằng – vương quốc Lâu Lan sẽ biến mất trên thế giới, trở thành một tòa thành chết trên cánh đồng hoang. Leviathan, đại diện cho sự đố kị trong bảy tội ác. Cái chết của Inka Lâu Lan quả thực xuất phát từ sự đố kị của Hoàng hậu, sự đố kị với mẹ của Inka, sự đố kị với con trai của Inka, cũng là sự đố kị với chính Inka. Sau khi Inka Lâu Lan tự sát, La Bố Bạc mưa lớn suốt một tháng, ở vùng sa mạc Tây Vực khô cằn, đây là điều kì lạ chưa bao giờ thấy. Rồng thần đã nổi giận. Nó làm mưa làm gió trong đầm, phun ra làn khói đen, tạo ra vô số ảo ảnh khủng khiếp, biến người Lâu Lan thành các hình bóng, nuốt đồng ruộng thành trì vào bụng, cắt đứt con đường tơ lụa, thậm chí khiến lũ lụt tràn qua nghìn dặm sa mạc, mãi cho đến Đôn Hoàng của bốn quận Hà Tây. Thiện Thiện Vương quỳ xuống cầu xin rồng thần tha thứ, truy phong cho Inka là Nữ hoàng Lâu Lan, xây cho cô một vương lăng vĩ đại bên dưới đầm La Bố Bạc. Quốc vương thậm chí còn làm theo phong tục của người Hán, dùng kiểu mẫu của chư hầu vương để tạo một con thú trấn mộ cho Inka. Người thợ thủ công mà Thiện Thiện Vương thuê chính là một trong những người thợ mộ nhà họ Tần đi theo Ban Siêu viễn chinh Tây Vực. Vào ngày chế tạo thú trấn mộ, rồng thần đột nhiên bay ra khỏi đầm La Bố Bạc, phơi mình dưới mặt trời, tự nguyện vĩnh viễn canh giữ di thể của Inka. Người thợ thủ công họ Tần lấy rồng thần làm nguyên liệu, cộng thêm các nguyên liệu nhân tạo như đồng xanh, đá, tấm gỗ vv, bao gồm cả linh thạch thú trấn mộ từ Kỳ Liên Sơn, chế tạo thành một con thú trấn mộ Thận Long. Nó vừa có tất cả đặc trưng của thú trấn mộ, vừa có sức mạnh vô biên của thần thú Thận Long, bao gồm cả năng lực tạo ra ảo ảnh. Inka được hạ táng như Nữ vương của Lâu Lan, chôn sâu trong địa cung dưới lòng hồ, đồng thời cũng giam cầm thú trấn mộ Thận Long. Lời nguyền của cô vẫn hiệu nghiệm, mấy năm sau, dòng chảy của La Bố Bạc bị cắt đứt. Mọi người rối rít di chuyển đến ốc đảo khác, sau ba bốn trăm năm, cả cái hồ lớn đã hoàn toàn khô cạn, trở thành ruộng muối bụi bặm tung bay. Thành cổ Lâu Lan cũng trở thành một tòa thành chết trên cánh đồng hoang vu, giống như lời nguyền của Inka…