← Quay lại trang sách

Chương 95-3 Long nữ Inka (3)

Mãi cho đến thế kỉ hai mươiCách thời gian Lâu Lan bị hủy diệt, La Bố Bạc bị cạn khô đã một nghìn năm sáu trăm năm. Trong lăng mộ của Nữ vương Lâu Lan, Inka sinh năm 1900 không hề sợ hãi đưa mắt nhìn con rồng nhỏ mà kiếp trước mình đã cứu, nay là thú trấn mộ Thận Long. Ánh sáng giữa cô ta và Thận Long biến mất, giống như màn chào cảm ơn trên sân khấu kịch, màn chào cảm ơn của Lâu Lan. Thế giới trong làn khói đen này là biển cả tội lỗi do trái tim con người tạo ra. Sau khi La Bố Bạc khô cạn, phần mộ vốn ở dưới đáy hồ đã trở thành vùng đất ảo ảnh, oan nghiệt thị phi của thế gian nhiều lần trào dâng sóng gió của biển cả tội lỗi. Người phàm một khi rơi vào trong đó sẽ vĩnh viễn chìm đắm không bao giờ thấy được, hoặc là hóa thành xương trắng, hoặc hóa thành bóng hình, hoặc hóa thành khí của ảo ảnh. Thành cổ, đường sá, triều Hán, Ban Siêu, Inka Lâu Lan… đều không tồn tại, tất cả chỉ là hình chiếu của thời gian trong lòng ngươi mà thôi. Đã đến lúc nói cho rồng thần biết sự thật. Inka to gan chạm vào râu Thận Long, và cả cái miệng tanh hôi của nó nữa. Cô ta dùng tiếng Lâu Lan cổ khẽ nói: “Rồng thần à, chủ nhân của ngươi đã mất từ lâu rồi. Còn ta chỉ là ảo ảnh đời sau của Inka thôi. Nhưng ta cầu xin ngươi tha cho mọi người ở đây…” Thận Long nhớ lại hai nghìn năm trước, lời khuyên răn của Inka Lâu Lan trên đầm La Bố Bạc – đừng làm tổn thương bất cứ người nào. Tựa như vừa mới hôm qua, rành rành ngay trước mắt. Inka đưa đôi môi nóng hổi hôn lên trán thú trấn mộ Thận Long, giống như một đôi tình nhân nhỏ của kiếp trước. Nụ hôn dũng cảm này khiến tất cả những người đàn ông sau lưng, bao gồm cả người mà cô ta từng yêu, người cho cô ta sinh mạng, tất cả đều cảm thấy tự xấu hổ. Khóe mắt của Thận Long rơi xuống hai giọt nước mắt, nó đã hiểu rồi, sẽ không còn chấp niệm nữa, không còn có biển cả tội lỗi nữa. Con rồng này mơ thấy mình lại biến thành một quả trứng, chôn sâu dưới cát vàng của sa mạc, chìm vào giấc ngủ say vô tận, không tỉnh lại nữa. Có lẽ phải đợi đến hai nghìn năm sau, một cô bé nữa lại đi ngang qua, ôm quả trứng này từ dưới cát lên, mang về nhà ấp ra gà con… ấp gà con… Con thú trấn mộ Thận Long vừa đại khai sát giới lại bởi vì một nụ hôn của Inka mà hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say. Cửu Sắc thu lại sừng hươu, Lý Hưng Thịnh là người đầu tiên chui ra, dịu dàng ôm lấy vai cô ta, nhưng bị Inka giãy ra. Cô ta lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi muốn gặp tôi của hai nghìn năm trước” Mệnh lệnh của Nữ vương Lâu Lan, nào dám không nghe? Những người may mắn sống sót đi vòng qua các thi thể cùng thú trấn mộ Thận Long, Cửu Sắc bước đi đầu, hãn huyết mã U Thần cũng vào theo. Trở lại địa cung, Inka ngẩng đầu nhìn cỗ quan tài hình chiếc thuyền, giống như cái thuyền độc mộc của mình, đây mới là chốn trở về đích thực của Nữ vương Lâu Lan. Mở quan tài… Sven Hedin và Lý Hưng Thịnh cùng ra tay, cẩn thận mở tấm ván phong ấn kín quan tài. Giáo sư Vương Gia Duy dùng máy ảnh ghi lại, Inka đứng ngay gần cạnh, chỉ thấy chủ mộ được một tấm vải gấm bao phủ. Trên vải gấm có thêu hình năm màu sặc sỡ, một nam một nữ dung mạo người Hán, tay áo tung bay, hai người đang ôm lấy eo nhau, hai mắt nhìn nhau tình cảm nồng nàn. Thân dưới của hai người đều là rắn, quấn lấy nhau như keo với sơn. “Hình Phục Hi – Nữ Oa” Vẫn là Giáo sư Vương có cái nhìn già dặn, “Nam là Phục Hi, nữ là Nữ Oa” Lý Hưng Thịnh nói xen vào: “Họ Phục Hi là thủy tổ của dân tộc Trung Hoa, là người đứng đầu trong tam hoàng ngũ đế, ngài ấy và họ Nữ Oa kết hợp với nhau, sinh sôi ra con cháu loài người, tương tự với Adam và Eva của phương Tây…” Tiểu Quận vương liếm môi: “Phục Hi và Nữ Oa đang làm…” “Đúng, nửa thân dưới hình rắn quấn lấy nhau, chính là chuyện nam nữ, cũng là đạo bát quái âm dương” Vương Gia Duy chỉ vào tấm vải gấm sặc sỡ như mới, “Mọi người xem, Phục Hi cầm thước, Nữ Oa cầm com-pa, đại diện cho trời đất vuông tròn. Hai bên của Phục Hi và Nữ Oa, nét mực vẽ nên trời trăng sao, tượng trưng cho thiên thể vận hành” “Trên tấm vải gấm này có bảy mươi tư ngôi sao” Đôi mắt của Tần Bắc Dương tính toán rất nhanh, “Tôi đoán chấm ở giữa là mặt trời, cộng thêm mười một chấm xung quanh, đại diện cho mười hai tháng. Chấm giữa ở dưới là mặt trăng, cộng thêm mười một điểm xung quah, đại diện cho mười hai canh giờ. Còn lại năm mươi ngôi sao, bốn mươi chín ngôi “thực tinh”, một ngôi “hư tinh”, chính là ngôi phong hỏa lưu tinh này” Nhà vật lý lý thuyết Lý Hưng Thịnh khen không dứt lời: “Năm mươi ngôi sao, bốn mươi chín thực một hư, đúng như trong “Dịch truyện”: “Số đại diễn là năm mươi, thực dùng chỉ có bốn mươi chín”, số lượng sao trong hình Phục Hi và Nữ Oa bao gồm cả bí mật của số đại diễn” Inka không hiểu bọn họ đang nói gì, trong mắt cô ta, vạn vật đều đơn giản hóa, tấm vải gấm hình Phục Hi và Nữ Oa phủ trên người chủ mộ chỉ đúc kết một chân lý mộc mạc: Chuyện thần thánh nhất giữa nam và nữ. Thời khắc quan trọng nhất đã đến, Sven Hedin tự tay vén tấm vải gấm ra. Inka nhìn thấy Inka. Hai nghìn năm trước, người con gái của rồng được truy phong là Nữ vương Lâu Lan đã trở thành một cái xác ướp. Cô nằm trong quan tài thuyền độc mộc, sau đầu là gối Kê Minh, cạnh tay đặt gương đồng “Quân Nghi Cao Quan”. Không có mặt nạ vàng và trượng vàng, chỉ có một cái váy dài đã bạc màu, làn da bị thời gian tàn phá thành màu đen, nhăn nheo như giấy da dê. Mái tóc đen vẫn còn, bên trên cắm một cây trâm vàng. Sống mũi rất cao, hốc mắt sâu, môi vừa mỏng vừa dài, nở một nụ cười thần bí từ thế kỉ mười chín đến nay. Cư dân thời kì đầu ở phía Đông của lòng chảo Tarim và lòng chảo Turpan là người Tochari. Ngôn ngữ huyết thống của bọn họ đều thuộc hệ ngôn ngữ Ấn Âu, các học giả châu Âu cho rằng so với chủng tộc Iran ở Trung Á thì họ càng gần với người Celt ở châu Âu hơn. Cô ta là chủng người Kavkaz của ngữ hệ Ấn Âu, cũng là người Arya. Trong lòng của Nữ vương Lâu Lan trẻ tuổi ôm một cái xác khô của đứa bé trai. Inka của hai nghìn năm sau nhìn mình của hai nghìn năm trước và đứa trẻ, khóc nghẹn ngào… “Cô ấy không tiết lộ bí mật năm xưa cho chúng ta, giữ lại cuộc sống muôn màu muôn vẻ lúc còn sinh thời trong mộ, nảy mầm trong màu xanh biếc của mùa xuân bên hồ, hồi ức về con thuyền nhỏ và thuyền độc mộc bập bềnh trong dòng sông. Cô ta chắc chắn đã nhìn thấy đội quân bảo vệ Lâu Lan ra khỏi thành chiến đấu cùng Hung Nô, nhìn thấy chiến xa mang theo đầy cung thủ và trường thương thủ, nhìn thấy hàng đoàn thương nhân đi qua Lâu Lan hoặc ngủ lại chỗ này, nhìn thấy vô số lạc đà chở tơ lụa cao quý của Trung Nguyên men theo con đường tơ lụa đi về phương Tây. Cô ta nhất định đã từng yêu, cũng từng được yêu. Cũng có thể cái chết của cô ta chính là bi kịch của một tình yêu. Nhưng tất cả những điều này không ai biết được. Trong cỗ quan tài gỗ dài năm thước bảy tấc Anh này, một nữ vương không ai biết chính là một cô gái nhỏ nhắn cao năm thước hai tấc” Đoạn trên đây trích từ tập hồi kí của nhà thám hiểm người Thụy Điển Sven Hedin, khiến ông ta được nêu tên nhận giải Nobel văn học liên tiếp hai năm liền. Nhiều năm về sau, là Viện sĩ của Viện văn học Thụy Điển, ông ta còn đề xuất giải Nobel cho Hồ Thích và Lâm Ngữ Đường. Sâu trong ngôi mộ cổ Lâu Lan, Giáo sư Vương Gia Duy tranh thủ cơ hội chụp ảnh, không ai dám sờ lung tung vào chân thân của Nữ vương Lâu Lan Inka, mọi người đậy lại tấm vải gấm cho cô ta, đóng lại nắp quan tài hình con thuyền lại, không dám lấy đi bất cứ một thứ gì để tránh đánh thức con thú trấn mộ Thận Long đang say ngủ. Mọi người lui ra khỏi địa cung, Inka có chút lưu luyến, tựa như hồn phách của mình đã ở lại trong cỗ quan tài hình con thuyền vậy. Giữa vô số thi thể, Thận Long vẫn đang say ngủ, chiếm cứ cả không gian tăm tối. Đột nhiên, Tần Bắc Dương nhìn thấy một tia sáng phía xa. Thú trấn mộ Cửu Sắc xông lên trước, Katja dắt hãn huyết mã U Thần, những người khác theo sau. Bước tới gần thì là một nắp giếng thông ống nước ngầm bằng đồng xanh, từ mép hắt ra chút ánh sáng. “Còn phải tiếp tục đi xuống nữa không?” Giọng của tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi run rẩy, “Liệu có phải là địa ngục không?” “Cũng không phải tôi chưa từng tới địa ngục”