← Quay lại trang sách

Chương 96-1 Gió xuân không qua Ngọc Môn Quan (1)

Tần Bắc Dương không nói hai lời, gắng sức mở nắp giếng ra. Ánh sáng chói khiến anh không mở nổi mắt, anh là người đầu tiên chui xuống bên dưới cái nắpAnh không hề rơi xuống dưới, cũng không có bậc thang hoặc tay vịn, chỉ là ngồi xổm dưới đất, trên đỉnh đầu là ánh sao đầy trời. Không thể tưởng tượng nổi, anh lảo đảo đứng lên, trong sa mạc trắng xóa, ban đêm gió thổi lạnh thấu xương. Đây không phải địa ngục, đây là bên dưới bầu trời của nhân gian. Dưới chân chỉ có một miệng giếng hình tròn, lại có một cánh tay thò ra, thì ra là Inka. Anh kéo thiếu nữ Lâu Lan lên, sau đó là Katja, Sven Hedin, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, Giáo sư Vương Gia Duy, cuối cùng là thú trấn mộ Cửu Sắc. Không thể tưởng tượng nổi, trời đất lại đảo ngược. Nắp giếng thông ống nước ngầm tưởng như thông xuống lòng đất, vậy mà lại thông lên mặt đất của La Bố Bạc. Hoặc có thể nói, lực hấp dẫn tâm trái đất đã đảo ngược rồi? Địa cung không đi sâu vào lòng đất mà giống như hình phản chiếu ngược sát với đáy lòng hồ La Bố Bạc, thế giới treo ngược dưới lòng đất, giống như con dơi vậy. Chỉ cần phá vỡ vùng dưới chân là có thể trở lại mặt đất. Nếu bạn cứ mờ mịt mà đi lên trên thì ngược lại sẽ càng đi sâu xuống địa ngục. “Loại thần thú thượng cổ như Thận Long vừa có thể tạo ra ảo ảnh, chỉ e rằng cũng có thể tạo ra nhiều kì quan tự nhiên hơn” “Bắc Dương, cậu còn nhớ cuộc gặp gỡ bất ngờ trong lăng mộ người Viking khi chúng ta ở trên hòn đảo biệt lập trên biển băng ở Bắc Cực không?” “Cậu nói đó cũng là ảo ảnh?” Lý Hưng Thịnh ngửa mặt nhìn bình minh của La Bố Bạc: “Có lẽ vậy, trong miệng núi lửa có rất nhiều khí lưu huỳnh có độc, ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của con người, từ đó sản sinh ra ảo ảnh, gần giống như hiệu quả khi hút cần sa và các loại chất gây ảo giác. Năm ngoái khi tôi đến thăm nhà tâm lý học Jung ở Thụy Sĩ, ông ấy rất hứng thú với sự mạo hiểm của chúng ta, nhưng điện Anh Linh của Viking, hoàng hôn của chư thần, sói khổng lồ Fenrir vv đều không đáng tin, vẫn thuộc về phạm trù thần thoại – thậm chí là một giấc mộng vô cùng quan trọng, ẩn chứa phát hiện trọng đại của triết học và lịch sử nhân loại, thuộc về một phần của vô thức tập thể” “Vô thức tập thể?” “Jung cho rằng vô thức tập thể có thể truy ngược lại tổ tiên của chúng ta, ví dụ như nỗi sợ của người nguyên thủy với dã thú, bóng tối và cả cái chết. Cuộc thám hiểm của chúng ta ở Bắc Cực đã đánh thức nỗi sợ di truyền sâu trong kí ức, có liên quan đến thời đại thượng cổ nửa người nửa thần và khởi nguồn tôn giáo nguyên thủy, là một loại hiện tượng tâm lý vô cùng phức tạp, không thể quy về ảo giác một cách đơn giản…” “Trong lăng mộ của người Viking, chúng ta cùng phát điên sao?” Tần Bắc Dương đầu đau như sắp nổ ra, nhìn miệng giếng tự nhiên xuất hiện giữa sa mạc, lúc này mới nhớ đến U Thần, “Hãn huyết mã của tôi thì phải làm sao?” “Chúng ta đục miệng giếng ra” Tiểu Quận vương và Giáo sư Vương đều mang theo xà beng khảo cổ, mồ hôi đổ như tắm đập mấy chục nhát. Dưới lòng hồ La Bố Bạc là đầm muối nứt nẻ, rất nhanh đập ra một miệng hố ba thước vuông. U Thần được cứu ra, con bảo mã này bức bối đạp móng, ngửa mặt lên trời mà hí vang. Nhưng Tiểu Mộc đã hoàn toàn biến mất, cũng không ai thấy hắn bò từ miệng giếng ra. Tần Bắc Dương biết Tiểu Mộc sẽ không chết dễ dàng như vậy. Trên đường chân trời, một vầng dương đỏ rực dâng lên, đẹp đến mức khiến người ta hóa đá trong nháy mắt. Hơi nóng bốc lên, làn khói đen biến mất, ảo ảnh thành Lâu Lan hai nghìn năm trước cuối cùng cũng tan biến. Miệng giếng dưới chân Tần Bắc Dương đột nhiên tự động khép lại, biến lại thành lòng đầm muối rắn chắc. Có lẽ tất cả ảo ảnh đều đến từ đây, nơi đây chính là lỗ hít thở của Thận Long. “Chúng ta đi ra kiểu gì đây?” Tiểu Quận vương nhắc nhở một câu, không có lạc đà, chỉ có một con ngựa và một con “chó săn”. Mà túi nước giắt ở thắt lưng bọn họ đã bị Sven Hedin dùng để tưới cho Thận Long ở địa cung hết rồi. Mọi người trố mắt nhìn nhau, Inka lắc đầu: “Tôi cũng không biết phải làm sao để về nhà” “Vậy thì đi theo hướng mặt trời đi” Tần Bắc Dương mỉm cười, đây chính là con trai của thợ thủ công, là thiếu niên sinh ra trong địa cung, là người đàn ông đi trên một con đường đến tận đêm. Ưu tiên phụ nữ, họ để hãn huyết mã cho hai người phụ nữ: Katja và Inka – ngôn ngữ của họ không thông nhưng tính tình lại hợp nhau. Đám đàn ông đi sau. Bên yên ngựa của U Thần treo mấy túi nước, hai miếng bánh cắt kẹo Mã Nhân, cuối cùng cũng hữu dụng vào lúc nguy nan. May mà đang là vào mùa đông lạnh lẽo, ngoại trừ việc giữa trưa cũng rất mát mẻ thì họ cũng không bị bốc hơi mất nước dưới mặt trời. Đi một ngày đêm, phía trước là gò đất vàng sừng sững. Đây không phải địa mạo Yardang tự nhiên, có dấu vết vách đất được đầm chặt, bên trong còn có hang do con người đào. Tần Bắc Dương bò lên chóp đỉnh cao, đào một lớp đất vàng ra, phát hiện có nhiều dấu vết cháy sém. Tiểu Quận vương cầm một nắm đưa lên trước mũi, cảm thấy một mùi hôi thối. “Phân sói!” Anh ta là người Mông Cổ, không hề xa lạ với thứ này, “Phân sói một khi đốt sẽ tạo thành khói đen ngút trời, người xưa dùng để truyền tin tình báo, tên cũ gọi là lang yên” “Chẳng lẽ là phong hỏa đài thời xưa?” Tần Bắc Dương đưa tay bắc trên mắt, chỉ thấy từ Đông sang Tây, tàn tích gò đất trùng điệp, dường như một đường thẳng nổi lên trên mặt đất bằng phẳng, hai đầu đều không nhìn thấy điểm tận cùng. “Hán Trường Thành” Giáo sư Vương Gia Duy cũng bò lên, “Trương Khiên thông Tây Vực, nhị sư tướng quân Lý Quảng Lợi đánh nước Đại Uyển, “Hán Thư – Tây Vực Truyện” có ghi lại rằng “Từ Tây Đôn Hoàng đến đầm muối, thường xây đình, mà Luân Đài, Cừ Lê đều có hàng trăm binh lính đồn điền biên cương…”, đầm muối chính là La Bố Bạc. Hung Nô trục Vương hàng Hán, xây dựng phủ đô hộ ở Tây Vực, triều Hán xây dựng cả khói lửa báo động và Trường Thành trên cả vùng Tây Vực” Giáo sư lại chỉ xuống dưới phong hỏa đài, từng bao đất nhỏ như có rất nhiều vật liệu sợi, “Đầm La Bố Bạc mọc nhiều lau sậy, người triều Hán chất chúng lại làm nguyên liệu đốt, gọi là “Tích Tân”” Trường Thành không chỉ đến Gia Dục Quan và Ngọc Môn Quan. Hai nghìn năm trước, Trường Thành men theo con đường tơ lụa, vươn về phía Tây, tựa như một con rồng khổng lồ đang vươn mình… Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, tưởng tượng ra các binh lính ở đồn điền biên cương Tây Hán và Đông Hán, người cha xa quê hương, người đi trường chinh vạn dặm chưa về, canh phòng trên phong hỏa đài dọc tuyến Trường Thành, gặp địch bèn đốt lang yên lên, khói bay lửng lơ trên bầu trời mênh mông của Tây Vực. Lang yên của Trung Quốc. Đêm đó, họ ngủ trong di tích phong hỏa đài của triều Hán, không biết hai nghìn năm trước, Ban Siêu vứt bút tòng quân có ngủ lại qua đêm ở đây không? Tần Bắc Dương khôi phục tinh thần, lau chùi thanh Đường đao và cây cung thập tự, bất kì vũ khí nào cũng cần bảo dưỡng thật tốt, nếu không sẽ biến thành một đống sắt vụn. Sven Hedin nhìn thấy kí hiệu trên cây cung thép bèn hỏi: “Kim tự tháp độc nhãn?” Nhà thám hiểm Thụy Điển quả nhiên biết nhìn hàng, Tần Bắc Dương dùng tiếng Đức trả lời: “Ngài biết kí hiệu này sao?” “Liên minh thợ thủ công” Nghe thấy cụm từ này, Lý Hưng Thịnh cũng tiến gần tới nói: “Chuyến thám hiểm lần này, Liên minh thợ thủ công đã tài trợ bí mật” Sven Hedin trả lời bằng tiếng Đức: “Khi tôi còn trẻ, tôi đã rất muốn gia nhập Liên minh thợ thủ công, những nhà thám hiểm giống như chúng tôi, trời sinh đã thích những thứ thần bí. Nhưng tôi không có tay nghề gia truyền, hơn nữa tôi đang học đại học, vậy nên đã bị Liên minh thợ thủ công từ chối” Nhà thám hiểm Thụy Điển kiêu ngạo là phái bảo thủ, không tán thành tuyển cử dân chủ, phản đối chế độ quốc hội. Trong thời kì đại chiến thế giới, Sven Hedin công khai ủng hộ hoàng đế Đức, kết cục của đại chiến khiến ông ta rơi vào cảnh khốn cùng. Lần thám hiểm vượt qua núi Himalaya này là cơ hội tốt để ông ta giành lại danh dự. “Vì sao bọn họ lại đầu tư cho chuyến thám hiểm con đường tơ lụa chứ?”