← Quay lại trang sách

Chương 96-2 Gió xuân không qua Ngọc Môn Quan (2)

“Năm mươi năm trước, nhà địa lý học người Đức Richthofen là thầy của tôi, cũng là người mà tôi tôn kính nhất cuộc đời này. Ông ấy đã viết một tác phẩm vĩ đại – “Trung Quốc”. Địa lý học và địa chất học Trung Quốc được xây dựng trên nền tảng khảo sát của ông ấy. Richthofen phát hiện một con đường giao thương cổ từ Lạc Dương đến Samarkand, là người đưa ra khái niệm “con đường tơ lụa” sớm nhất”Tần Bắc Dương như có điều nghĩ ngợi: “Bên dưới con đường tơ lụa còn lưu giữ nhiều mộ cổ nhất…” “Liên minh thợ thủ công tin rằng bao thế kỉ nay, địa cầu chôn giấu rất nhiều bí mật ở dưới chân chúng ta, về vận mệnh nhân loại, ví dụ như thú trấn mộ!” Sven Hedin nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lưu ly của Cửu Sắc, “Mà Trung Quốc thì có rất nhiều lăng mộ lớn dưới lòng đất, là một cánh cửa sổ để nhân loại đi sâu xuống thế giới dưới lòng đất. Con đường tơ lụa là điểm giao lưu của văn minh phương Đông và phương Tây, những ngôi mộ cổ ở nơi đây chắc chắn sẽ ghi lại nền văn minh độc đáo, có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho Liên minh thợ thủ công?” “Tài liệu và báo cáo khảo cổ của các ông đều đưa cho Liên minh thợ thủ công sao?” “Đó là một kế hoạch bí mật của Liên minh thợ thủ công, bọn họ gọi đó là: Thế giới dưới lòng đất” Tần Bắc Dương nhớ lại chuyện mình rơi vào miệng núi lửa ở Bắc Cực, anh đã sớm du ngoạn khắp thế giới dưới lòng đất, bí mật này tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất kì ai. “Chẳng trách văn minh Tây Dương có sau mà lại vượt lên trước, bởi vì tinh thần mạo hiểm của Liên minh thợ thủ công – dũng cảm thăm dò bí ẩn thế giới” Sven Hedin gật đầu nói: “Các cậu không biết đâu, Liên minh thợ thủ công có rất nhiều tiền…Họ bí mật thao túng rất nhiều quốc gia, ví dụ đại chiến thế giới bốn năm qua!” Nhìn mặt trăng trên phong hỏa đài Hán Trường Thành, trong lòng Tần Bắc Dương miên man bất định… Tám trăm năm trước, một đám thiếu niên bất hảo lập nên Liên minh thích khách; sáu trăm năm trước, một đám trai kĩ thuật lập nên Liên minh thợ thủ công. Lịch sử nhân loại trăm năm gần đây lại là lịch sử đấu tranh giành địa bàn của đám thiếu niên bất hảo và đám trai kĩ thuật. Trận chiến dài đằng đẵng một mất một còn này có một điểm kết nối quan trọng, đó chính là thú trấn mộ của Trung Quốc. Tần Bắc Dương thân là hội viên sơ cấp của Liên minh thợ thủ công, đồng thời cũng là lãnh đạo trên danh nghĩa của Liên minh thích khách, người kế thừa con dao vàng Assassin, tập hợp thân phận của hai liên minh bí mật trên người, chỉ e anh chính là người đầu tiên trong vòng sáu trăm năm trở lại đây… Đây không phải việc gì tốt đẹp, hai sức mạnh hoàn toàn khác nhau này rất có thể sẽ xé anh làm đôi. Ngày hôm sau, họ tiếp tục lên đường đi về phía Đông. Giáo sư Vương Gia Duy phán đoán con đường này chính là “Đại hải đạo” xưa kia. Nó được khai thông vào triều Hán, sau đời Đường thì không được dùng nữa. Từ Đôn Hoàng đến Lâu Lan lại đến Turfan, nhìn trên bản đồ là đường thẳng, gần hơn rất nhiều so với việc đi vòng qua Kumul. Rất nhiều đội thương nhân, tăng lữ đều đi qua con đường này, ví dụ Đường Huyền Trang đi Tây Thiên lấy kinh. Con đường cũ của sông Shule, vào thời Hán là một con sông lớn nước chảy cuồn cuộn, bắt nguồn từ núi Kỳ Liên, từ Đôn Hoàng vắt ngang qua sa mạc chảy đến La Bố Bạc. Nhưng ngày nay, đường sông chỉ còn là một thi thể, mặc cho đám người Tần Bắc Dương có đào sâu ba thước cũng không chảy ra một giọt nước nào. Muốn đi đến Cam Túc Đôn Hoàng, chí ít cũng còn trăm dặm nữa, không có lạc đà, nước ngọt cạn kiệt, bọn họ sắp hóa thành xác khô hai nghìn năm sau. Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng chuông lạc đà, Tần Bắc Dương quay đầu nhìn về phía xa, một đoàn lạc đà lớn đang uốn lượn từ La Bố Bạc đến… Inka trên lưng U Thần cũng kinh ngạc, đây là đội lạc đà lớn nhất mà cô từng thấy trên đời. Nhìn không thấy điểm cuối của đoàn lạc đà, chí ít cũng có hơn trăm cái bướu, trên mỗi cái bướu đều có một cái rương lớn. Hai bên còn có hộ vệ cưỡi ngựa và mang binh khí. Đi đầu là một kị sĩ cưỡi ngựa trắng, mang cờ Tì Sa Môn Thiên Vương, phi nhanh đến chỗ Tần Bắc Dương đang đói khát. Cờ Thiên vương tung bay phía Bắc, kị sĩ trên ngựa bỏ khăn che mặt màu đen ra, để lộ gương mặt thiếu nữ mười bảy tuổi. A U! Ba tháng trước, A U và Tần Bắc Dương tạm biệt nhau bên bờ sông Issyk Kul. Cô không hề rời khỏi lăng mộ của Gia Luật Đại Thạch mà quyết định báo thù cho Thoát Hoan. Đám thích khách dùng thuốc nổ mấy trăm cân, dùng cách của thế kỉ hai mươi để tiêu diệt thú trấn mộ kim tự tháp xương người của thế kỉ mười hai. Dưới sự dẫn đường của Lão Kim, đám thích khách chiếm được kho báu của địa cung – vàng dự trữ của đế quốc Nga. Bọn chúng vận chuyển năm trăm tấn vàng ra ngoài, ngoài ra không mang theo bất cứ một báu vật nào trong mộ. Thích khách không phải là trộm mộ, đây là truyền thống bao năm nay. Năm trăm tấn, cho dù không phải là vàng mà là bông vải thì cũng khó mà đem đi được. Lão Kim đập một rương vàng trước, mua hai nghìn con lạc đà, cải trang thành thương nhân Đông Can, bí mật lẻn về nước. Cân nhắc đến việc kẻ cướp hoành hành trên đường, bọn họ thuê năm trăm hộ vệ vũ trang đầy đủ ở Kashgar, nếu ở vào thời Vãn Thanh thì chính là tiêu sư đi cổng Tây. Đội lạc đà hoành tráng này có A U thúc ngựa đi đầu, cắm cờ Tì Sa Môn Thiên Vương, tiếp theo là Lão Kim – người thông thuộc địa hình Tây Bắc. Tiếng chuông lạc đà vang trời, đội hộ vệ làm theo thói quen cũ, đồng thanh hô vang “Ngã vũ duy dương”! Đừng nói là cướp, đến cả quan quân nhìn thấy cũng phải né tránh vài phần, cho rằng là đội ngũ riêng của Đốc quân đại nhân. Càng không có ai biết thứ mà họ vận chuyển lại là vàng. Cuối hoang mạc La Bố Bạc, con đường cũ của sông Shule cạn khô, phía trước là Ngọc Môn Quan bị phong thực. A U cưỡi trên ngựa trắng, ánh mắt đen nhánh lấp lánh dưới lớp mạng che mặt, giống như lần gặp nhau dưới lăng mộ lần đầu. Gió Bắc cuốn tung mái tóc dài của cô, tựa như một ngọn lửa đen, cộng thêm lá cờ của Tì Sa Môn Thiên Vương, rõ ràng là phong độ của nữ vương sa mạc thời xưa. “Anh…” Cô vẫn giống một cô bé, ríu rít nói chuyện, đưa tay phải ra cho Tần Bắc Dương. “Em A U!” Anh to gan tóm lấy tay A U, giẫm lên bàn đạp, xoay người lên lưng ngựa. Ngồi sau lưng A U, Tần Bắc Dương cầm lấy túi nước nhưng chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi ném cho hai cô gái trên lưng hãn huyết mã. Mọi người đều được cứu. Ai cũng được ăn uống no, được chia cho một con lạc đà. U Thần vất vả mấy ngày trời cuối cùng đã có thể thả lỏng. A U mỉm cười, ôm lấy cổ con tuấn mã màu đen: “Anh, quả nhiên anh thích nó!” “Cảm ơn món quà của em” “Anh đã cứu mạng em, em không có gì để báo đáp cả” Đoàn lạc đà lớn xuyên qua Ngọc Môn Quan kết sương trắng, tiếp tục đi về phía Đông. Cửu Sắc xông lên đầu, Tần Bắc Dương cưỡi hãn huyết mã, không ngừng nhìn về phía sau, dường như đang tìm mấy khuôn mặt quen thuộc. A U đã sớm nhìn thấu tâm tư của cậu: “Anh, anh đang tìm A Hải và Lão Cha đúng không?” “Ừm…” “Em đã để hai bọn họ lui xuống cuối đoàn rồi, hai nghìn con lạc đà xếp thành một hàng dài, anh không nhìn thấy họ được đâu” Quả nhiên, không nhìn thấy điểm cuối của đoàn lạc đà, dường như chúng xếp từ Ngọc Môn Quan đến tận sông Tarim. “A U, em biết hai bọn họ là kẻ thù giết cha mẹ anh nên cố ý để họ tránh anh và Cửu Sắc, để tránh lại phát sinh xung đột, em có lòng rồi!” “Được thua phải trái thoắt thành không. Non xanh nguyên vẻ cũ, mấy độ bóng tà hồng” Cô đọc “Lâm Giang Tiên” của Dương Thận, cũng là đoạn đầu tiên được trích dẫn trong mở bài phê bình “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của cha con Mao Tông Cương. Tần Bắc Dương biết lời này của A U có ý sâu xa. Nhưng anh chỉ lắc đầu thở dài, năm chín tuổi đó, vụ án diệt môn ở Tô giới Đức ở Thiên Tân, huyết hải thâm thù đó sao có thể nói bỏ xuống là bỏ xuống được? Thúc ngựa trở lại cạnh lạc đà của Katja, anh nhìn thấy khuôn mặt ốm yếu xanh xao của người đẹp Nga Trắng. Từ khi lặn lội trong sa mạc, chịu đói lại còn thiếu nước, cơ thể của cô ta càng lúc càng yếu ớt, lúc này cô ta đang sốt cao. Lại đi ba ngày, Tần Bắc Dương gần như không nói thêm lời nào với A U, từ đầu đến cuối chăm sóc cho Katja đang bệnh. Mà anh cũng chưa từng nhìn thấy phần cuối của đoàn lạc đà, thấy thích khách A Hải và Lão Cha đang đi cuối cùng. A U giương cao cờ Tì Sa Môn Thiên Vương, chạy lên một gò núi cao. Gò núi này do cát chảy tích tụ thành, cát chia thành năm màu đỏ, vàng, lục, trắng, đen. Dưới gò cát vàng óng còn có nước suối, giống như trăng non cong cong, vầng trăng lưỡi liềm rộng mở hướng về phía dốc núi. Tần Bắc Dương nhảy xuống khỏi hãn huyết mã, cùng Cửu Sắc lăn xuống khỏi dốc núi, cát trên núi phát ra tiếng ầm vang. “Đụn cát hát!” Giáo sư Vương Gia Duy hiểu biết rộng, mọi người đều xuống khỏi lưng lạc đà, chạy điên cuồng xuống dưới đụn cát. Đang là tháng Mười Hai dương lịch, nước suối kết thành một lớp băng mỏng. Sven Hedin vung xà beng sắt, đập vỡ mặt băng, nước suối nóng phun ra, mọi người uống một hơi cạn sạch, nước trong vắt ngọt mát. Đầu tiên là người, tiếp theo là ngựa và lạc đà, tất cả đều vui sướng nghỉ dưỡng bên suối. Đụn cát hát, Nguyệt Nha Tuyền, đã đến Đôn Hoàng rồi.