← Quay lại trang sách

Chương 97-1 Hang Mạc Cao (1)

“Hang Mạc Cao Đôn Hoàng!”Giáo sư Vương Gia Duy lại một lần nữa chỉ điểm bến mê, tiểu Quận vương và Lý Hưng Thịnh đều chắp tay trên lưng lạc đà, Sven Hedin cũng ra dấu chữ thập. Đoàn lạc đà kéo dài vượt qua chân núi phía Đông của đụn cát hát, đây là một sơn cốc cát vàng của sa mạc, đối diện là núi Tam Nguy cổ xưa, ở giữa là sông Đãng Tuyền gần như đã cạn khô. Trên vách trơ trụi của Đụn cát hát, vô số những hang động dày đặc, hình dạng như tổ ong, tổ bồ câu. Sau thời khắc vui vẻ ngắn ngủi, Tần Bắc Dương chú ý đến sắc mặt tồi tệ của Katja, bắt buộc phải tìm một chỗ dừng chân. Anh xuống ngựa, dắt lạc đà, để thú trấn mộ Cửu Sắc dẫn đường, bước lên vách đá của hang Mạc Cao. Điều kì lạ là bọn họ đi ngang qua một cửa hang lại nhìn thấy một đạo sĩ già, ông ta dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Tần Bắc Dương, đặc biệt là mỹ nhân Nga trắng Katja. Vương Gia Duy hưng phấn giơ máy lên chụp hình, vừa đi vừa nói: “Vào thời Ngũ Hồ loạn Hoa, tăng nhân Nhạc Tôn đi qua Đụn cát hát, sắc vàng lấp lánh, tựa như vạn phật triều tông, ông đã đục cái động đầu tiên của hang Mạc Cao trên vách đá. Các đời hoàng đế của Bắc triều đều tôn sùng Phật giáo, vương công quý tộc đua nhau cúng bái. Đến triều Đường, Đôn Hoàng là nơi mà con đường tơ lụa buộc phải đi ngang qua, là thời hang Mạc Cao vô cùng hưng thịnh. Sau loạn An Sử, Đôn Hoàng nhập vào Thổ Phiên, Vãn Đường bị Quy Nghĩa quân thu phục, sau đời Tây Hạ và triều Nguyên mới suy yếu” Tần Bắc Dương không rảnh để nghe Giáo sư giảng giải, cậu vội vàng chọn một hang động, dìu Katja vào. Đèn bão chiếu sáng một bức tượng màu bên trong bàn thờ Phật – tay phải của Phật Thích Ca giơ lên, tay trái vỗ lên đầu gối, nhục kế với các đường vân cao vút, ngồi ngay ngắn giảng Phật pháp, đại từ đại bi; đệ tử Ca Diếp, bên trong mặc áo gấm, bên ngoài khoác cà sa sơn thủy, hở nửa ngực, diện mạo gày gò, vẻ mặt từng trải; đệ tử A Nan, thân trên nghiêng về phía sau, eo hông hơi nghiêng về phía trên, hai tay đan nhau đặt trước bụng, thảnh thơi phóng khoáng, anh tuấn thẹn thùng, là một thiếu niên nhanh nhẹn; tượng Bồ Tát hai bên, vân kế cao vút, hàng lông mày dài đến tận tóc mai, như cười như không, váy gấm thêu hoa, vạt áo tung bay, băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp thướt tha, đẫy đà khỏe mạnh. Lần đầu tiên nhìn thấy Bồ Tát tiểu thư khuê các như vậy, ba phần đầu, ngực, cánh tay đều có tỉ lệ vàng, không thua kém gì tam kiệt phục hưng. Bên ngoài là hai tượng Thiên Vương, mặc giáp Minh Quang của Đại Đường, búi tóc cao, vạm vỡ oai phong, ánh mắt tức giận, chống nạnh nắm tay, bước nửa bước ngang qua địa thần – Phật Thích Ca, đệ tử, Bồ Tát, Thiên Vương tổng cộng là bảy bức tượng, có tĩnh có động, văn võ đầy đủ, sau lưng là bích họa mô tả tám đệ tử, chư Bồ Tát, Thiên Long Bát Bộ và Phi thiên, tựa như sân khấu kịch có tầng lớp rõ ràng. Tần Bắc Dương mặc dù không thờ tôn giáo nhưng nhìn thấy pháp tướng trang nghiêm như vậy cũng không kiềm được mà quỳ xuống chắp hai tay, thầm cầu nguyện cho Katja. Động này đông ấm hè mát, còn lưu lại chút khí ngàn năm, tựa như đi vào ngôi mộ cổ triều Đường. Tần Bắc Dương trải thảm lông ra, để Katja đang ho không ngừng nằm nghỉ ngơi. Cửu Sắc nằm trước chân tượng Phật, tựa như một con chó săn hoặc con hươu nhỏ thành kính. Sven Hedin, Giáo sư Vương Gia Duy, tiểu Quận vương, Lý Hưng Thịnh, bọn họ cũng ở trong hang Mạc Cao, vẽ phác họa lại tượng Phật và bích họa. Còn Inka Lâu Lan thì dạo chơi giữa hang động, đột nhiên chạy xuống dưới hang Mạc Cao, nhảy lên một con lạc đà, quay đầu chạy về phía Tây. “Inka!” Lý Hưng Thịnh điên cuồng chạy đến bên lạc đà của cô ta, nắm lấy chuông lạc đà nói, “Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho tôi!” “Tôi đã sớm thứ lỗi cho anh rồi” Inka mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt và lông mày của người đàn ông hấp dẫn này, “Người Hán” “Cô có biết đại học Cambridge không? Có muốn cùng tôi sang Anh không?” Inka quất một roi lên trán anh ta, điều khiển lạc đà lên Đụn cát hát, quay đầu lại yếu ớt nói: “Tôi chỉ biết Lâu Lan thôi” Cô gái đến từ Lâu Lan, dưới ánh chiều tà màu vàng, một mình cưỡi lạc đà trở về quê hương ở bên kia sa mạc. Dưới Đụn cát hát, bên ngoài hang Mạc Cao, hai nghìn con lạc đà vẫn đang xếp hàng dài, chở theo năm trăm tấn vàng của Nga mà không ai hay biết. A U đặt lá cờ Tì Sa Môn Thiên Vương xuống, đến trước hang động mà Tần Bắc Dương và Katja đang ở, khẽ nói: “Anh, em phải đi rồi” “Đi đâu?” “Lên trời!” Hai chữ này khiến Tần Bắc Dương hơi ngẩn ra, định nói lại thôi… Ánh mắt đen nhánh của thiếu nữ lấp lánh: “Anh không có gì để nói với em sao?” “Lên đường bình an” “Bảo trọng nhé! Em sẽ còn đến tìm anh, anh à” A U cúi đầu, đi xuống hang Mạc Cao, trở lại trên bạch mã, lại giương lên lá cờ của Tì Sa Môn Thiên Vương. Lão Kim đào vàng hô theo nhịp: “Ngã vũ duy dương!” Đội lạc đà dài đằng đẵng đi về phía Đông, thích khách A Hải và Lão Cha đi sau cùng áp trận. Nhìn xa xăm về phía hang Mạc Cao trong cát vàng, A Hải sờ lên vết sẹo trên mặt nói: “Chủ nhân thật sự muốn lấy người đó sao?” “A Hải, cơ thể chủ nhân thuộc về chính chủ nhân, chúng ta là nô bộc há có thể tùy ý suy đoán sao?” “Vậy còn trái tim chủ nhân thì sao?” A Hải rút con dao găm ở thắt lưng ra, trên tay cầm ngà voi khắc hoa văn khảm trai “Bạch hồng quán nhật”. Dưới ánh chiều tà, mặt trăng dâng lên trên Đụn cát hát. Hai nghìn con lạc đà biến mất khỏi sa mạc Đôn Hoàng, bọn chúng sắp xuyên qua hành lang Hà Tây, men theo con đường tơ lụa, đi về vùng đất Trung Nguyên. Đêm nay, Tần Bắc Dương bầu bạn với Katja đang bệnh nặng trong hang Mạc Cao. Nửa sau của đêm đông, cô ta bị lạnh đến tỉnh giấc. Nhưng trong hang này toàn là quốc bảo, không dám nổi lửa sưởi ấm, Tần Bắc Dương ôm cô ta từ phía sau, dùng hơi ấm cơ thể bảo vệ Katja. Cô ta quay người ấn vào ngực anh: “Tần, bây giờ tôi mới biết sự đau đớn trong phổi của cậu khó chịu biết bao!” Sau đó cô ta hôn lên môi anh. Anh không từ chối, cơn sốt cao khiến đôi môi cô ta nóng hổi, tựa như một ngọn lửa. Sáng sớm hôm sau, Katja đã rơi vào trạng thái hôn mê. Lòng Tần Bắc Dương như lửa đốt, anh dặn Cửu Sắc bảo vệ Katja, bản thân mình cưỡi hãn huyết mã, chạy như bay vào trong thành Đôn Hoàng. Đôn Hoàng những năm đầu dân quốc cũng chỉ là huyện thành nhỏ nơi biên thùy ở sa mạc, căn bản không có bệnh viện, cũng không có bác sĩ Tây y, chỉ có một bác sĩ Đông y hai ngày trước vừa bệnh chết. Nhưng nghe người ta nói đạo sĩ Vương của hang Mạc Cao ngoại trừ xem bói làm phép cho người ta thì còn kiêm cả hành nghề y. Lẽ nào là đạo sĩ già hôm qua gặp sao? Tần Bắc Dương thúc ngựa chạy như bay về hang Mạc Cao, tìm thấy đạo sĩ tên Vương Viên Lục. Không ngờ đạo sĩ dứt khoát hỏi: “Vị thí chủ này, nếu muốn vào tham quan động Tạng Kinh thì xin trả trước mười đồng bạc; nếu muốn mang kinh quyển đi, mỗi quyển năm đồng bạc” “Động Tạng Kinh? Tôi không đến để trộm báu vật! Đạo trưởng Vương, xin hãy khám bệnh cho một vị phu nhân người Nga” Tần Bắc Dương nhét trước cho ông ta mười đồng bạc, kéo ông ta vào động bên cạnh, Katja vẫn còn đang sốt cao, thần trí không minh mẫn. Căn cứ theo đạo nam trái nữ phải của Đông y, Tần Bắc Dương tóm lấy tay phải của Katja để đạo trưởng bắt mạch. Đạo trưởng Vương đặt ngón tay lên mạch, chau mày, lại nhìn sắc mặt của Katja, nhờ Tần Bắc Dương phiên dịch mà hỏi han bệnh tình, sau đó lắc đầu nói: “Trong “Thương Hàn Luận” có nói: Thốn mạch hạ bất chí quan, vi dương tuyệt; xích mạch thượng bất chí quan, vi âm tuyệt, vi giai bất trị, quyết tử dã” Lòng Tần Bắc Dương trầm xuống, cậu đã hiểu rồi nhưng vẫn hỏi: “Ý là sao?” “Vị nữ thí chủ này đã bệnh đến thời kì cuối, không thuốc nào chữa được, chuẩn bị hậu sự đi” Đạo sĩ Vương biết người đẹp Nga Trắng không hiểu bèn nói lớn không chút kiêng kị. “Có biết căn nguyên bệnh ở đâu không?” “Lão Tử nói: Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm” Đạo sĩ Vương vuốt râu ra vẻ thần bí, “Linh khí của trời đất có thể giết chết người” “Đạo trưởng có ý gì?” “Hoa Đà tái thế, thần tiên thoát thai, Bồ Tát hạ phàm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì” Đạo sĩ Vương cúi đầu trước tượng Phật trong động, “Nhưng chỗ tôi có một viên tiên đơn cực phẩm, bần đạo đã tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày trong lò luyện đơn của Thiên Sơn Thái Thượng Lão Quân mới được, cho dù không thể cải tử hoàn sinh nhưng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, nếu vị phu nhân này uống vào thì có lẽ có thể vượt qua kiếp nạn này” Nói xong, đạo sĩ Vương lấy một viên đan dược màu đỏ từ trong tay áo đạo bào ra, giống như vo bùn đất trên người mà ra vậy. “Đây chính là tiên đơn cực phẩm sao?” “Thực không dám giấu, bần đạo sinh năm mười bảy Sùng Trinh Đại Minh, Đại Thanh Thuận Trị Nguyên Niên, Minh Thanh Hưng Thế, năm Giáp Thân kinh thiên động địa” “Năm 1644 Tây Nguyên?” Tần Bắc Dương thầm nhẩm tính trong lòng, “Đạo trưởng đã 276 tuổi rồi?” “Vô lượng thiên tôn! Quân Thanh xâm lược, sơn hà tan vỡ, giữ lại được đầu thì không giữ được tóc, giữ lại tóc thì không giữ được đầu. Bần đạo mặc dù tuổi nhỏ nhưng không đành lòng cạo đầu, vì vậy cố ý xuất gia tu đạo, cho đến nay đã hơn hai trăm năm. Dẫn khí vào cơ thể, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư, trải qua năm lần tiểu thiên kiếp, bốn lần đại thiên kiếp, cho đến luyện hư hợp đạo, một lần nữa lên Thái Thanh tiên cảnh, Thượng Thanh chân cảnh, Ngọc Thanh thánh cảnh, Vô thượng đại la thiên bàn cổ, thành tựu Thiên tiên vị”