← Quay lại trang sách

Chương 97-2 Hang Mạc Cao (2)

“Nói như vậy, đạo trưởng đã nhìn thấu thiên cơ, vì sao vẫn còn chưa vũ hóa đăng tiên?”“Không dám! Con đường tu tiên chí ít cũng phải nghìn năm, khai quang, linh hư, nhịn ăn, tâm động, nguyên hóa, nguyên anh, xuất khiếu, phân thần, li hợp, không minh, tịch diệt, đại thành, độ kiếp, phi thăng, kim tiên, chân tiên, thiên tiên, tuyệt tiên, thần nhân, thiên thần, thần vương, thần tôn, cho đến Thượng cổ đại thần, tam giới hạo kiếp” Đạo trưởng Vương nói đến mức mặt mũi hồng hào, tựa như đã ở thiên giới, giơ viên đơn đầy mùi mồ hôi lên, “Quân không nhìn thấy, viên tiên đơn cực phẩm của Thái Thượng Lão Quân này bên trong có chứa sức mạnh hồng hoang, là báu vật vô giá mà Tần Thủy Hoàng phái Từ Phúc dẫn theo ba nghìn đồng nam đồng nữ mà vẫn không có được!” Tần Bắc Dương giả vờ bày ra bộ dạng đã hoàn toàn bị hù dọa: “Đạo trưởng, cứu người quan trọng, ngài cho một cái giá đi?” Đạo trưởng Vương mỉm cười giơ ra năm ngón tay. Tần Bắc Dương đoán chừng đây là muốn năm trăm đồng bạc sao? Hay là năm mươi lượng vàng? “Giá gốc năm mươi đồng Đại Dương, ta thấy tiểu thí chủ có tuệ căn, lại đúng vào ngày hoàng đạo, có thể giảm 10%, bốn mươi lăm đồng Đại Dương, quyết không thể bớt nữa. Đúng rồi, ngày mai là giá gốc đấy!” Cho dù biết rõ rằng “tiên đơn cực phẩm” này vô dụng, nhưng để an ủi tâm hồn, tránh hối hận về sau, Tần Bắc Dương vẫn thò đầu ra khỏi động hét lớn: “Tiểu Quận vương!” Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La vẫn đang cùng với Giáo sư Vương xem bích họa ngoài động. Nghị viên quốc hội trẻ tuổi xoay người nhảy xuống nói: “Chuyện gì?” “Cho tôi mượn bốn mươi lăm đồng Đại Dương” Tiểu Quận vương tiêu tiền như nước, bốn mươi đồng Đại Dương là chuyện nhỏ, anh ta lập tức lấy ra đưa Tần Bắc Dương. Đạo sĩ Vương nhận lấy mấy đồng Viên đại đầu sáng loáng, còn thổi hơi để nghe tiếng, chứng minh bạc đủ tuổi đủ lạng mới vui vẻ ra mặt, có cơm tháng sau rồi. “Tiên đơn cực phẩm, lực đạo rất mạnh, không thể nuốt hết một lần, phải dùng dao nhỏ xắt thành mấy phần, mỗi ngày uống một lần” Đạo sĩ Vương đang định rời khỏi động thì lại nhìn Tần Bắc Dương nói, “Tiểu thí chủ, ta thấy sắc mặt của cậu không tốt, chi bằng để ta bắt mạch cho cậu? Giá cả thương lượng được, hai người tính chung luôn, trả thêm năm đồng bạc nữa là được!” Tiểu Quận vương không nói nhiều lời, lại vứt thêm cho đạo sĩ Vương năm đồng Đại Dương. Tần Bắc Dương nắm lòng bàn tay của Katja, coi như đồng bệnh tương liên, anh cũng giơ tay trái của mình ra. Đạo trưởng Vương múa ra ngón tay lan hoa chỉ, trước tiên dùng ngón giữa bấm lên mạch Quan của Tần Bắc Dương, rồi lại dùng ngón trỏ bấm lên mạch Thốn, ngón áp út bấm lên mạch Xích, ba ngón tay tạo thành hình vòng cung, đầu ngón tay đặt ngang nhau, đặt vị trí chính xác, ba ngón tay đồng thời dùng lực… Đột nhiên, đạo trưởng tu tiên hai trăm năm kêu thất thanh một tiếng. Đạo trưởng Vương mặt xám xịt, tựa như nhìn thấy hồn ma, lùi về cửa động, chắp tay nói: “Tiểu thí chủ, bần đạo cáo từ!” Tiểu Quận vương ngăn ông ta lại nói: “Đạo trưởng, ông vừa nhận năm đồng Đại Dương, cũng bắt mạch rồi, tốt xấu gì cứ nói cho chúng tôi” Vị đại thần giới tu chân này cúi đầu nhìn Katja, rồi lại nhìn Tần Bắc Dương, đôi môi run rẩy nói: “Mạch tượng của vị phu nhân này là của người sắp chết; còn mạch tượng của cậu là của người đã chết!” “Tôi là một người đã chết?” “Không thể nói! Không thể nói! Không thể nói!” Đạo sĩ Vương chạy mất dạng khỏi động, miệng hát lớn, “Thiên cơ bất khả lộ!” Tần Bắc Dương chau mày, nói với tiểu Quận vương: “Cậu sờ cổ tôi xem động mạch cổ còn đập không?” “Phì! Tôi đâu có đồng tính, sờ cổ cậu làm gì” Tiểu Quận vương nói đùa, dịu dàng sờ động mạch cổ Tần Bắc Dương, “Đập mạnh lắm” “Lẽ nào Đông y bắt mạch cũng chẩn đoán ra được ung thư phổi? Hay là đạo sĩ Vương này thực sự có bản lĩnh tu chân? Có thể quỷ nhãn thông thiên, nhìn thấu vào đến ngực tôi” “Nếu có thể thực sự nhìn thấu ngực người ta thì sướng chết ông ta rồi còn gì!” Tiểu Quận vương chỉ vào Katja đang hôn mê, vùng ngực cao vút dưới tấm thảm lông. Tần Bắc Dương nổi giận, cho anh ta một bạt tai: “Đừng cho rằng cậu là vương công quý tộc, Nghị viên quốc hội thì tôi không dám đánh cậu!” Đường đường tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, hậu duệ gia tộc hoàng kim, Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi lại bị Tần Bắc Dương đánh mà không hề tức giận: “Xin lỗi Bắc Dương, sau này tôi không đùa bậy bạ với cậu nữa” Tiểu Quận vương mang theo năm dấu tay trên mặt rời đi, để lại Tần Bắc Dương và Katja. Tần Bắc Dương cầm “tiên đơn cực phẩm” lên, quan sát cẩn thận, không ngờ nó lại giống hệt như “Hồng hoàn” được ghi chép lại trong sách sử. “Án hồng hoàn” – một trong ba vụ án lớn của Minh cung. Hoàng đế Thái Xương Chu Thường Lạc vừa kế vị đã lâm trọng bệnh, Hồng Lư tự Lý Khả Chước tiến cống hồng hoàn – lấy máu kì kinh đầu tiên của thiếu nữ, thêm giọt sương đầu tiên lúc nửa đêm và ô mai vào, sắc bảy lần, cho thêm hồng diên, thu thạch (chiết từ nước tiểu đồng nam đồng nữ), nhân nhũ, thần sa, tùng chi và các bào chế khác. Hoàng đế sau khi dùng hồng hoàn hai ngày thì chết bất đắc kì tử. Tần Bắc Dương đặt viên “tiên đơn cực phẩm” mua được bằng bốn mươi lăm đồng Đại Dương trước mặt Cửu Sắc rồi hỏi: “Cửu Sắc à Cửu Sắc! Người có uống được không?” Cửu Sắc dùng mũi của thú trấn mộ ngửi ngửi, đôi mắt màu lưu ly khẽ lóe sáng, khẽ gật đầu. Vậy là “tiên đơn cực phẩm” được cắt thành từng miếng nhỏ, cho Katja uống với nước ấm. Lông mày cô ta chau lại, có lẽ mùi vị của viên tiên đơn này không ngon lành gì, nhưng vẫn cố nuốt xuống. Cô ta muốn nôn nhưng nôn khan mãi vẫn không nhổ ra được, Tần Bắc Dương ôm lấy cô ta, khẽ vuốt mái tóc vàng, ngửi mùi cái chết tỏa ra từ lỗ chân lông của cô ta. Thực ra Katja cũng ngửi thấy mùi tương tự trên người Tần Bắc Dương. Nửa tiếng sau, cô ta khẽ thở ra một hơi, mở to đôi mắt, mặt đã có chút huyết sắc. Cô ta còn có sức nhấc tay lên, tóm lấy cổ Tần Bắc Dương, nở một nụ cười với anh. “Cô nhất định phải sống đấy” Tần Bắc Dương khẽ thì thầm bên tai cô ta, đồng thời cũng ôm lấy bờm Cửu Sắc, giống như một gia đình. Trên núi Côn Luân, dưới đỉnh Nữ Thần, trong khe sâu Dao trì, anh đã bị trúng một phát súng của Ivanov, suýt nữa thì toi mạng, là Katja đã làm phẫu thuật cho anh, lấy viên đạn ra. Tính mạng này của anh là do Katja ban cho, anh bắt buộc phải cứu được cô ta. Ba ngày sau, tinh thần của Katja đã khá hơn nhiều, cô ta có thể tự mình ngồi dậy, khẽ ngâm nga hát bài thuyền ca sông Volga nơi quê hương xa xôi. Tần Bắc Dương không chỉ chăm sóc cô ta trong cuộc sống thường ngày mà còn giảng giải “Bản sinh kinh” trong bức bích họa… Nước Thiên Trúc Bảo Điển có ba vị hoàng tử cùng vào núi săn bắn, họ nhìn thấy một con hổ mẹ và mấy con hổ con, hổ mẹ đói đến không chịu được, định ăn thịt hổ con. Tiểu Hoàng tử Ma Ha Tát Thanh bảo hai anh đi chỗ khác, một mình nằm trước hổ mẹ. Nhưng cơ thể đói khát của con hổ đã vô cùng yếu ớt, không có sức để cắn xé con mồi. Hoàng tử lại đâm mình bị thương, để hổ mẹ liếm máu tươi. Đợi khi hổ mẹ hồi phục sức lực, nó bèn cùng hổ con ăn vị tiểu Hoàng tử. Hoàng tử Ma Ha Tát Thanh sau khi chết thì thăng thiên, dùng thiên nhãn để nhìn khắp năm đường địa ngục, quỷ đói, súc sinh, Tu La và nhân gian, kinh sợ khi thấy hài cốt mà mình bố thí cho cả nhà hổ lúc sinh thời vẫn còn tản mát trong rừng, cha mẹ và huynh trưởng vô cùng đau buồn. Tiểu Hoàng tử lập tức đứng trên đám mây, khuyên người thân đừng quá đau buồn, có sinh ắt có tử. Kẻ làm chuyện ác sẽ phải xuống địa ngục; người làm việc thiện sẽ lên thiên giới. Hãy ngừng than thở, làm việc thiện đi. Vị tiểu Hoàng tử xả thân nuôi hổ này chuyển thế thành Thích Ca Mâu Ni, cuối cùng đã tu thành chính quả. Nghe xong câu chuyện Tần Bắc Dương dùng tiếng Nga kể lại, Katja không kiềm được mà than thở: “Vị tiểu Hoàng tử thành Phật kia khiến tôi nhớ đến Constantine bé nhỏ, mặt hồ băng Baikal trong gió lạnh thấu xương, nhất định họ đã đem tiểu Hoàng tử của tôi lên thiên quốc rồi” Sáng hôm sau, “tiên đơn cực phẩm” đã dùng hết, bệnh tình của Katja lại một lần nữa chuyển biến xấu. Tần Bắc Dương lại mượn một đống bạc của tiểu Quận vương, vội vàng đi tìm đạo sĩ Vương ở bên cạnh, hỏi có còn “tiên đơn cực phẩm” nữa không? Nhìn thấy “người đã chết” này, đạo sĩ Vương tự nhiên thấy sợ hãi, xòe hai tay ra: “Vị tiểu gia này, tiên đơn cực phẩm luyện từ trong lò của Thái Thượng Lão Quân ra, sao có thể nói có là có ngay được? Nếu cậu thực sự cần gấp thì có thể trả hai mươi đồng Đại Dương tiền cọc, trả thêm hai mươi đồng Đại Dương nữa làm lộ phí, bần đạo sẽ chạy lên Thiên Sơn một chuyến, dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện cho cậu một viên tiên đơn mới, vậy có được không?” Luyện đơn cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, cộng thêm đi lại nữa chỉ e cần ba tháng, Katja đã sớm thối rữa rồi. Tần Bắc Dương ngửa mặt lên trời thở dài, vừa lúc thấy Sven Hedin và Lý Hưng Thịnh. Họ trả mười đồng Đại Dương cho đạo sĩ Vương rồi vào động Tạng Kinh tham quan. Xuyên qua hành lang, trên tường đục một cánh cửa sổ nhỏ, đối diện có một đàn thấp kiểu giường thiền, bên trên có một bức tượng cao tăng. Bức bích họa sau lưng là hai cái cây, còn vẽ thị nữ, ni cô, giữa hai cái cây treo túi vải và ấm nước. Lý Hưng Thịnh chỉ vào văn bia bên cạnh nói: “Người này là Thống Hồng – Vãn Đường Hà Tây Thích Môn Đô Tăng? Động Tạng Kinh chính là ảnh đường của ông ấy” Trong mật thất chất vô số kinh quyển, tranh lụa, đồ thêu, pháp khí. Chủ yếu có sách trục cuộn tròn, sách gập và sách đóng, còn có sách Phạm Khuông, hồ điệp, tranh cuộn và các trang lẻ vv, y hệt một thư viện bí mật…