Chương 97-3 Hang Mạc Cao (3)
“Năm Canh Tý, 1900 Công Nguyên, cái ngày quân Nghĩa Hòa Đoàn ở Bắc Kinh vây giáo dân ở ngõ Đông Giao Dân Hạng – đạo sĩ Vương đang dọn dẹp cát hang ở hang Mạc Cao thì tình cờ phát hiện ra mật thất này. Sau khi vào trong, ông phát hiện ra đồ vật quý giá. Dù chỉ có sách kinh, không có núi vàng biển bạc nhưng đó lại quý hơn vàng bạc gấp vạn lần – lịch sử!”Lý Hưng Thịnh thuận tay cầm một quyển kinh, lật giở nhẹ nhàng dưới ánh đèn bão, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn “Kinh Kim Cang”. Sven Hedin cũng mở một quyển kinh khác, là kinh Phật được được viết bằng tiếng Phạn. Tần Bắc Dương cũng tò mò mở thử một quyển, nhìn qua hình như là văn phổ biến triều Thanh, lại giống văn Mông Cổ, cuối cùng Lý Hưng Thịnh lại là người có đáp án, “Đây là văn dân Hồi Hột cổ đại” (1) Tần Bắc Dương buột miệng nói, “Năm Canh Tý, khi liên quân tám nước tấn công thành Bắc Kinh, tôi cũng ra đời” “Trong hang đựng kinh sách, đạo sĩ Vương phát hiện ra hơn 50 nghìn cuốn sách. Bảy năm sau, Stein đến Đôn Hoàng lần đầu tiên, lấy đi hơn 600 cuốn sách, nhét đầy năm chiếc rương” “Ôi! Vị tiên sinh này, cậu đang mắng tôi vô tâm làm hỏng quốc bảo phải không?” Đạo sĩ Vương tai thính, đứng ngoài hang tàng kinh cũng nghe thấy, “Nếu không có bần đạo phát hiện ra hang tàng kinh, quốc bảo nào được thấy ánh mặt trời? Tôi vừa mới phát hiện ra kinh sách đã vội vàng báo cho quan địa phương. Thế mà lão Huyện thái gia ăn chờ chết thờ ơ. Bần đạo cưỡi lừa, màn trời chiếu đất, mạo hiểm cả việc bị sói ăn, bị thổ phỉ rình rập mà tìm đại nhân đạo đài (2). Người này nhìn sách xong lại nói thư pháp cổ nhân không giỏi bằng hắn, đuổi bần đạo đi” “Đám quan viên Mãn Thanh chỉ tham thăng quan phát tài. Trong lòng chúng, quốc bảo văn vật còn thua cả đám thê thiếp gót sen ba tấc” “Sau rồi sao, cái tên Sti… gì người Anh đến nhỉ” “Aurel Stein, người Anh gốc Hungary” “À đúng rồi, bần đạo canh tàng kinh hang rất cẩn thận, vốn không hề cho phép người nước ngoài tiếp cận,” Đạo sĩ Vương liếc nhìn Sven Hedin, nuốt nước bọt rồi tiếp tục, “Dù tôi là người Đạo gia, sùng bái pháp sư Đường Tam Tạng, nhưng Stein lại lừa tôi. Hắn nói hắn là tín đồ tôn thờ Đường Huyền Trang, đi theo con đường thỉnh kinh Tây Thiên của Đường Tăng, đi một bước dập đầu một bước mà đến. Người ta nói lòng thành tác hang, kiên định, à nhầm, tôi bị hắn hù, mở cổng hang tàng kinh” Lý Hưng Thịnh lạnh lùng nói, “Sau Stein, Pelliot từ Pháp cũng đến hang tàng kinh. Ông ta tinh thông Hán văn, đọc được nội dung kinh kệ, chọn lấy 6000 quyển có giá trị nhất, còn có cả tác phẩm hội họa thời Đường, tràng phiên(3), đồ dệt, bản khắc gỗ… cho lắp mười chiếc xe lớn, vận chuyển về Paris. “Pelliot” Tần Bắc Dương nhớ tới người tri thức cao lớn mặc quân phục Pháp. “Sau đó, Zuicho Tachibana, Yoshikawa Koichiro của Nhật Bản, Sergey Oldenburg của Nga cũng đều đến hang Mạc Cao, mua từ ông không ít kinh sách!” “Chuyện này…” Đạo sĩ Vương nhớ tới việc vừa công khai giá cả, “Vô lượng thiên tôn! Phật pháp, Đạo pháp đều thuộc về thiên hạ chúng sinh, để quỷ dương mang ra khỏi bản quốc, quảng bá Phật giáo của chúng ta, để dân chúng nơi đó chuyển sang Tam giáo (4), thế chẳng phải là đang truyền bá phúc âm của nền văn minh Trung Hoa đó sao?” Nghe ông ta khua môi múa mép mà Tần Bắc Dương cũng dở khóc dở cười. Lý Hưng Thịnh nói với Sven Hedin bằng tiếng Đức chuẩn xác, “Tiên sinh, chúng ta đến đây thám hiểm, làm khảo cổ, không đánh cắp đồ quý giá. Tất cả các văn vật cho đội khảo cổ tìm được đều thuộc sở hữu của chính phủ Trung Quốc” Đây là lời cảnh cáo với nhà thám hiểm người Thụy Điển sao? Trong hang Mạc Cao tàng kinh, Tần Bắc Dương liếc gò má Lý Hưng Thịnh, thực sự là ra dáng Tiến sĩ Cambridge. Rời khỏi hang tàng kinh, hai tay Tần Bắc Dương trống rỗng, không dám quay lại, sợ thấy Katya buồn. Cửu Sắc chạy đến bên chân anh. Tần Bắc Dương ôm thú trấn mộ, nhìn hang Mạc Cao phía xa đối diện núi Tam Nguy. Lý Hưng Thịnh hạ giọng, “Bắc Dương, đã tới thắng địa, hay hai chúng ta đi dạo nhé?” Tần Bắc Dương không từ chối, cùng bò lên giàn giáo của hang Mạc Cao với Lý Hưng Thịnh, nhìn thấy nhiều hang động liên tiếp. Tiến sĩ vật lý Đại học Cambridge lại thuộc làu làu lịch sử, khảo cổ, nghệ thuật, tôn giáo, tựa như Da Vinci tài năng của thời Phục Hưng vậy. Nhìn những bức tranh đẹp đẽ tráng lệ miêu tả chuyện của Phật Tổ, những dàn nhạc bay lên trời gảy tiếng đàn của thiên đường, Tần Bắc Dương nghĩ đến những họa sĩ của ngàn năm trước, phải lưu lạc bốn phương không chốn nương thân cố định, là người làm thuê được chu cấp, hoặc bản thân trở thành nhà sư tu khổ hạnh, đi vào từng hang động như trong tổ ong, ngày đêm làm bạn với mỗi bấc đèn dầu, tương tự như tộc thợ mộ sửa chữa và chế tạo lăng mộ ở dưới lòng đất. Chính những Da Vinci, Raphael, Michelangelo vô danh này đã làm nên hang Mạc Cao lừng danh ở Đôn Hoàng. Chỗ bích họa tiếp theo, thú trấn mộ Cửu Sắc khuỵu hai gối quỳ dưới đất. Tần Bắc Dương giơ đèn bão soi, là một con hươu trắng trên nền đất đỏ. Họa sĩ tô điểm cho con hươu bằng màu đá vermiculite và màu xanh, tô chín sắc độ. Toàn cảnh bức bích họa được tô theo phương pháp “Ao Đột”, màu đậm ở rìa ngoài, ở giữa nhạt hơn. Điểm sáng nhất là phần bột màu trắng, tạo cảm giác lập thể. Màu sắc ấn tượng, mang phong cách thẩm mỹ kiểu Ấn Độ. Những đường nét phác họa cứng cáp như thanh sắt, đơn giản tự nhiên mà mạnh mẽ. Phong cảnh trong tranh được tô bằng màu đỏ, xanh dương hoặc xanh lá cây, không chà mịn, tô điểm thêm phần đẹp đẽ. Lý Hưng Thịnh quan sát rồi nói, “Đây là chuyện cội nguồn của Lộc Vương, có lẽ từ thời Bắc Ngụy, chịu ảnh hưởng của Tây Vực và Ấn Độ” “Cội nguồn của Lộc Vương?” Tần Bắc Dương vô thức liếc nhìn Cửu Sắc dưới chân, nhớ đến dưới lớp vỏ đồng xanh của nó là một cơ thể Lộc thần cổ đại. Chẳng trách nó lại quỳ trước bức bích họa này, là vì nhìn thấy đồng loại hoặc tiền bối chăng? “Con hươu này không phải một con hươu bình thường, mà là kiếp trước của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Phật đã trải qua nhiều kiếp, mỗi kiếp là một quá trình tu hành, nhiều kiếp liên tiếp mới đạt được đạo hạnh của Phật” “Tựa như kiếp trong thân xác hổ kia?” “Không sai. Kiếp trước, Phật từ là một Lộc Vương cửu sắc bên bờ sông Hằng. Một ngày nọ, Lộc Vương nghe tiếng kêu cứu, phát thiện tâm nên cứu một người đàn ông bị rơi xuống nước. Người này tên Devadatta, đã thề rằng sẽ không bao giờ tiết lộ hành tung của chú hươu chín màu này, nếu sai lời sẽ tóc đứt vụn nát, mồm mùi tanh hôi. Chẳng ngờ Vương hậu lại mơ thấy hươu chín màu, treo giải thưởng truy nã toàn quốc. Devadatta tham tiền thưởng nên mật báo tin tức về Lộc Vương cho Quốc vương. Binh mã vây bắt Lộc Vương. Lộc Vương đến trước mặt Quốc vương, kể lại chuyện cứu người. Devadatta vong ân phụ nghĩa bị người đời phỉ nhổ, tóc đứt vụn nát, mồm mùi tanh hôi. Cửu Sắc dường như từng nghe câu chuyện này, nghiêm túc nhìn bức bích họa, cặp sừng trắng như tuyết mọc ra. Tần Bắc Dương ngồi xổm trước mặt nó, nhìn con hươu trong bích họa, cảm thấy có vài phần giống nhau. Chẳng lẽ cái tên “Cửu Sắc” đến từ hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng? Hay là câu chuyện cũ của nhà Phật? “Cửu Sắc” là Lộc Vương, một trong những kiếp trước của Phật? Một ngàn năm trăm năm sau, Cửu Sắc còn sống đi đến trước mặt Cửu Sắc trong bích họa. Tần Bắc Dương thiếu điều quỳ lạy Cửu Sắc. Chẳng ngờ tiểu thú trấn mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường lại có lai lịch thần thánh như vậy? Có thể linh thạch trong người nó cũng không phải do con người tạo ra. Tần Bắc Dương nhớ đến lời đạo sĩ Vương: “Linh khí của thiên địa cũng có thể giết người” A! Anh đã hiểu vì sao Katya bị ốm. Bởi vì con thú trấn mộ này có nhiều linh thạch trong cơ thể, lại có năng lượng của vô số thú trấn mộ khác nhau. Nó chính là một nguồn phóng xạ di động. Tần Bắc Dương cứ ngày nào cũng đi cùng nó, chịu phóng xạ nên bị ung thư, như vậy nửa năm gần đây Katya cũng luôn đi theo anh, từ ba tỉnh miền Đông Bắc đến Mông Cổ, sang Tân Cương, vượt núi Côn Lôn và Ngọc Môn Quan, không những sớm chiều ở chung với Tần Bắc Dương mà còn làm bạn ngày đêm với Cửu Sắc. Không cần hỏi Tiến sĩ vật lý Cambridge, Tần Bắc Dương có thể tự hiểu điều này. Anh có thể dựa vào mộ cổ để kéo dài tính mạng, nhưng Katya thì chưa chắc. Trước nữa, bọn họ còn đi qua sa mạc khổ sở suốt vài ngày, sức lực Katya cạn kiệt, giờ đã đến lúc dầu cạn đèn tắt… __________ Chú thích: (1) Hồi Hột: Hãn quốc Uyghur, hay Đế quốc Uyghur; tên thời nhà Đường là Hồi Cốt hay Hồi Hột là một đế quốc Đột Quyết (Turk) của người Duy Ngô Nhĩ tồn tại trong khoảng một thế kỷ từ giữa thế kỷ 8 đến thế kỷ 9. Đây là một liên minh các bộ lạc dưới quyền lãnh đạo của người Uyghur, được người Hán gọi là cửu tính (“chín bộ lạc”). Theo Wikipedia. (2) Đạo đài: Một chức quan của người Mãn Thanh. (3) Tràng phiên hay phiên tràng: cờ xí dùng để trang trí đạo tràng Phật giáo. (4) Tam giáo: Đạo giáo, Phật giáo và Nho giáo.