Chương 98-1 Tiểu nương tử ở Cam Châu (1)
Tần Bắc Dương cảm thấy lạnh toát cả lưngNếu không phải vì mình, không phải vì Cửu Sắc, Katya sẽ không ốm nặng như vậy. Tần Bắc Dương từ biệt bức bích họa Lộc Vương, dẫn thú trấn mộ quay về cạnh Katya. Không ngờ cô ta lại ngồi dậy, hình như còn đã trang điểm, nhìn như cô dâu ngày tân hôn. “Tần, tôi đã cầu nguyện một ngày trước mặt Phật!” Katya cầm tay anh, cùng quỳ lạy trước bức tượng hoa văn, khẩn cầu Phật Tổ, Ma Ha Già Diệp, A Nan Đà, cùng Bồ Tát và các lực sĩ bảo hộ… Mặc dù ở phần cuối “Tây Du Ký”, Ngô Thừa Ân mô tả hai đại đệ tử của Phật tổ là Ma Ha Già Diệp và A Nan Đà đòi tiền hối lộ, hai vị này cũng là hai vị tôn giả làm bạn với Phật Tổ từ đầu chí cuối, đứng đầu 500 vị La Hán. Người đẹp Nga Trắng nghiêm chỉnh nhìn vị tôn giả trẻ trung anh tuấn A Nan Đà, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ đọc kinh Phật. Cái chết rủ xuống Katya. Cô thật giống Ma Đăng Già Nữ trong kinh Phật, người vì mê A Nan Đà trẻ trung tuấn tú mà cam nguyện xuất gia làm tỳ kheo ni, cuối cùng tu thành chính quả trước mặt Phật Tổ. Người Katya dần mềm ra. Cô ta ngã vào lòng Tần Bắc Dương, dịu dàng nói, “Bắc Dương, tôi nguyện quy y cửa Phật, để bé con Constantine của tôi được siêu thoát” “Được, Katya, tôi sẽ mời một đại hòa thượng tới” Tần Bắc Dương khóc không thành tiếng. Cô ta dùng “cực phẩm tiên đan” của đạo sĩ Vương, nhìn thì tưởng tình hình khá lên nhưng hóa ra chỉ là hồi quang phản chiếu như cổ nhân thường nói, quả là điềm báo người sắp về trời. Katya cũng biết mình sắp đi đến kết thúc, nhắm mắt lại, thở ra hơi tàn, “Tần… tôi rất hâm mộ một người” “Ai thế?” “Người… người mà anh thường nhắc đến trong mơ… Anna…” Trong khoảnh khắc, câu nói này đã khiến mắt Tần Bắc Dương nhòa lệ. Hai giọt nước bắt nóng hổi rơi lên mí mắt Katya – người con gái hương tiêu ngọc vẫn. Người đẹp Nga Trắng đã chết. Trước khi qua đời, Nam tước Wolfe ở Paris đã nhắn Tần Bắc Dương, nên hai người Katya và Tần Bắc Dương mới gặp nhau ở bến tàu hỏa Cáp Nhĩ Tân. Hai người mở ra một hành trình dài dặc, nảy sinh đủ loại nghiệt duyên – sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ uẩn xí thạnh… (1) Sinh lão bệnh tử: vòng đời của 1 con người đều phải trải qua 4 điều này – sinh ra, già đi, ốm đau và chết Oán tăng hội: oán giận, ghét bỏ, gặp nhau Ái biệt ly: yêu thương, chia tay, xa cách Cầu bắt đắc: cầu không được như ý Ngũ uẩn xí thạnh: sắc, thụ, tưởng, hành và thức – trong cơ thể, hội tụ và xung đột. Trước khi lâm chung, Katya quy y Phật giáo, có thể sớm siêu thoát, hoặc ít nhất cũng đoàn tụ với con trai ở Tây Thiên. Tần Bắc Dương ôm cơ thể lạnh lẽo dần của Katya, nhớ đến những tình cảm phát sinh trên đường đi. Người không phải cây cỏ, sao mà anh không biết tình cảm Katya dành cho mình? Chỉ là anh không thể giúp Katya hoàn thành tâm nguyện, một đêm cũng không! Chỉ vì một cái tên ở xa tận chân trời. Liệu anh có công bằng với Katya không? Có công bằng với mình không? Tần Bắc Dương cũng không biết. Ngực lại đau. Anh lao ra khỏi hang, đứng thở dốc trên vách hang Mạc Cao. Đúng lúc đạo sĩ Vương đi qua, anh đột nhiên túm áo lão muốn đánh cho một trậng nhưng rồi lại buông tay, “Đạo trưởng, tôi muốn vào trong động tàng kinh ngồi một chút” Dù không nói Katya đã chết nhưng đạo sĩ Vương có thể nhận ra. Ông ta không thu đồng nào, dẫn anh vào động. Cửu Sắc không rời chủ nhân nửa bước, chỉ sợ anh sẽ làm điều dại dột trong lúc đau buồn. Ngồi trong căn phòng chất đầy sách, Tần Bắc Dương nhớ đến việc mười năm trước, khi cha mình ngồi trong địa cung của Hoàng đế Quang Tự, dạy anh cách vận khí, ngồi xếp bằng, bỏ cũ lấy mới, nội tâm bình ổn trở lại… Tựa hồ như các tăng lữ, họa sĩ, thợ đá, cung dưỡng nhân, vương công quý tộc của thời Bắc Ngụy, Tùy Đường, Ngũ Đại, Tây Hạ đều tụ tập trong động, xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai, quan sát tế bào ung thư trong lồng ngực anh, nhìn anh nghiêm chỉnh vận chân khí, lại thấy một linh hồn xoay quanh đỉnh đầu anh. Mở mắt, tất cả ảo ảnh biến mất. Thú trấn mộ Cửu Sắc ngậm đến một quyển kinh. Tần Bắc Dương từ từ mở ra. Đúng là bản viết tay của “Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh”. Đây là bản dịch thường gặp của Đường Huyền Trang, có tổng cộng hơn 260 chữ, ở cuối viết một đoạn văn khác… Năm Cảnh Hữu thứ hai, tức năm Ất Hợi, ngày 13 tháng 12, cử nhân Triệu Hành Đức ở phủ Đầm Châu của Đại đi qua Hà Tây, vừa lúc ở lại Sa Châu. Nay vì bên ngoài bị lũ tặc yểm tập kích, đất nước nhiễu loạn, sư thầy chủa Đại Vân sẽ di chuyển kinh sách đến hang Mạc Cao, giấu vào trong vách nên phát tâm, kính viết “Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh” đều trong động. Phục nguyện (2) Long thiên bát bộ (3), trường vi hộ trợ, thành hoàng an thái, bách tính khang ninh; thứ nguyện tiểu nương tử Cam Châu, nhờ bởi lẽ tốt, không sa đà u minh, nghiệp chướng kiếp này đều tiêu diệt, hoạch phúc vô lượng, cúng bái thần phật dồi dào vĩnh cửu. ________ Chú thích: (1) Đây là bát khổ – tám nỗi khổ xét theo hình thức sự việc, nằm trong Tứ diệu đế của Phật giáo. (2) Phục nguyện: mong muốn một cách thành kính (3) Long thiên bát bộ: hay còn gọi là “Thiên long bát bộ”, là thuật ngữ Phật giáo, bao gồm Thiên chúng, Long chúng, Dạ xoa, Càn Đạt Bàm A Độ Tu La, Già Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hầu La Già.