Chương 2-1 Cô Hoạch Điểu (1)
Không đúng – đây là hiện tượng thiên văn!Đông có tam túc kim điểu (1) tượng trưng cho ngày; Tây có thỏ ngọc tượng trưng cho tháng; giữa có ngân hà rực rỡ, không hề vẽ qua loa mà mỗi thiên thể đều có vị trí tương ứng, không chỉ đơn giản là 28 vì sao. Cầu lửa lưu ly bay một vòng quanh địa cung. Trung tâm một thất có một quan tài đá. Hai bên có đỉnh tuyệt đẹp, ở giữa hai tấm cửa đá, mỗi bên điêu khắc một thị nữ hộ vệ. Đỉnh chóp khắc hình một đôi uyên ương tung cánh, bay về phía nhau, chỉ rõ trong quan tài có một đôi vợ chồng son. Trên những bậc tam cấp dẫn đến quan tài đã vỡ vụn, có một con hươu và một con mèo ngồi xếp bằng. Hươu – Lộc. Mai hoa lộc, rõ ràng thành niên nhưng không có sừng, có lẽ là hươu mẹ. Tần Bắc Dương nhìn con hươu chuyển động, ngực phập phồng, hai mắt tỏa ánh sáng u ám, nước mắt trào trong hốc… Nó không phải pho tượng, cũng không phải thú trấn mộ mà là một con hươu còn sống. Mèo – Miêu. Mèo mun, chẳng biết đã bao tuổi, đen như than, đen chẳng khác gì một tầng địa ngục tăm tối. Đôi mắt mèo tỏa sáng như hạt hồ đào, lại như ngọc bích, khó mà hình dung được màu sắc? Đúng rồi, giống đôi mắt của Âu Dương Anna! Nó không phải pho tượng, cũng không phải thú trấn mộ mà là một con mèo còn sống. Meooo… Mèo mun kêu một tiếng, giọng cảnh cáo. Tần Bắc Dương ngẩn ngơ, hay đây là giấc mộng? Anh xông vào mộ của cháu gái Võ Tắc Thiên, Công chúa Vĩnh Thái, cuối cùng gặp một con hươu, một con mèo còn sống? Anh quay đầu nhìn Cửu Sắc theo bản năng. Trong cơ thể thú trấn mộ này chẳng phải cũng có một con hươu sống sao? Trong chớp nhoáng, một tiếng khóc vang lên trong quan tài đá. Tiếng khóc này khiến người ta nổi da gà, kể cả là Tần Bắc Dương sinh ra lớn lên dưới lòng địa cung Công chúa 17 tuổi trong quan tài đang khóc ư? Không, giọng này không phải của tuổi 17, cũng không phải 7, e là tối đa được 7 tháng? Tiếng khóc của trẻ sơ sinh… Mộ chí của Công chúa Vĩnh Thái ghi “châu thai hủy tháng”, khó sinh mà chết, lẽ nào đây là đứa bé đã chết từ trong bụng mẹ, dẫn đến cái chết của công chúa? Là “quỷ anh” trong truyện cổ Trung Quốc? Là “kumanthong” trong yêu thuật của nước Xiêm La? Thanh âm này chân thật như vậy, giống hệt như con hươu mẹ kia, không phải là ảo giác! Đại môn của quan tài đá mở ra. Tần Bắc Dương ngồi xổm xuổng, lấy cung tên, mượn ánh sáng của cầu lửa lưu ly để nhìn vào trong. Trong hai cánh cửa đá, một người đẹp ngồi ngay ngắn – chính là quái vật nửa người nửa chim lúc nãy. Mái tóc dài xõa rối tung, hai vú lõa lồ, đằng sau không còn cánh, người không còn lông chim. Dưới chân nó là một cái áo choàng lông chim, nhìn ra hình dạng nhưng lại thiếu một phần. Vết thương trên người nó chồng chất, ngực có ba lỗ hổng bị súng tam nhãn bắn qua, còn có vết bị cầu lửa lưu ly đốt. Tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh phát ra từ chiếc tã lót trong lòng nó. Tần Bắc Dương tin rằng đó không phải trẻ con, tã lót không có gì, hoặc chỉ là người giả. Tiếng khóc do yêu quái phát ra. Nhưng mà quái vật nửa người nửa chim lại rất chăm sóc đứa trẻ, vỗ về tã lót, hở ra dưới ánh sáng. Đứa trẻ trong quan tài. Không phải ảo giác, không phải nghe nhầm, rất chân thực, không thể giả được. Một đứa trẻ con. Khoảng 7 đến 8 tháng, bụ bẫm trắng trẻo, hai mắt sáng sủa, liếc thấy vị khách không mời Tần Bắc Dương. Trong giây lát, hình như đứa trẻ nhận ra, ngừng khóc. Đây là… Nhìn quái vật nửa người nửa chim, lại nhìn đứa trẻ trong tã. Não Tần Bắc Dương hiện lên ba chữ: Cô Hoạch Điểu! Bên cạnh Càn Lăng, mộ Công chúa Vĩnh Thái, thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu. Tần Bắc Dương chợt hiểu ra. Cậu nhớ lại hai năm trước, khi ở Sagano – Kyoto, trong “Bảo tàng yêu quái” sau mộ của Abe no Seimei, bản thân đã được thấy vật thí nghiệm hay xương gì đó của Cô Hoạch Điểu. Cô Hoạch Điểu vốn là oan hồn của người phụ nữ có thai bị mất con, khoác áo lông là chim bay, rụng lông thành phụ nữ, thương cướp trẻ con nhà khác về nuôi nấng nên hay bị tưởng nhầm là bọn buôn người. Công chúa Vĩnh Thái Lý Tiên Huệ chết vì khó sinh, tộc thợ mộ Tần thị phụng mệnh đế mà làm thú trấn mộ cho nàng, đương nhiên sẽ nghĩ đến thần thoại về Cô Hoạch Điểu. Lợi dụng chủng hồn từ di vật thời còn sống của công chúa, làm ra thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu giống như đúc. 1200 năm trôi qua, Cô Hoạch Điểu này bồi bạn với di cốt của Công chúa Vĩnh Thái và Phò mã, tiếp nhận nỗi đau một xác hai mạng của hai mẹ con, nhớ nhung đứa bé trong bụng không được ra đời. Ngôi mộ này đã bị trộm vào nhiều lần nhưng đều bị Cô Hoạch Điểu tiêu diệt. Nó lại chạy ra khỏi địa cung, có cơ hội hoàn thành di nguyện của chủ mộ – như Cô Hoạch Điểu trong truyền thuyết, cướp con của người khác về nuôi. Quả nhiên Tần Bắc Dương nhìn góc phòng địa cung thì thấy rất nhiều xương trẻ con, còn có xương đùi, xương mác, xương tỳ bà… Cô Hoạch Điểu không muốn hại người khác nhưng vô tình lại khiến gia đình cốt nhục chia lìa, trẻ mới sinh bỏ mình nơi địa cung! Đây e là không phải mong muốn của Công chúa Vĩnh Thái linh thiêng trên trời cao! Giờ khắc này, đứa trẻ trong lòng Cô Hoạch Điểu hẳn là con của những nhà nông quanh đây, bị nó cướp đến địa cung để nuôi nấng. “Giao đứa bé ra đây!” Tần Bắc Dương cao giọng quát. Cô Hoạch Điểu mở to mắt, gào rú khủng khiếp. Khói đen cuồn cuộn trong một thất khiến người ta không thể không nhượng bộ. Anh kiềm chế thú trấn mộ Cửu Sắc, phòng nó đánh nhau rồi làm hại đứa trẻ, như sợ ném chuột vỡ đồ. Có điều đôi cánh đó đã bị Đường đao chém đứt một bên, áo khoác lông chim rơi xuống mặt đất, e là không còn khả năng bay. Anh bò lổm ngổm đến gần Cô Hoạch Điểu, dịu dàng nói, “Vĩnh Thái! Vĩnh Thái! Nhận ra ta không? Nhận ra ta không?” Cô Hoạch Điểu nghi hoặc cúi đầu rũ tóc, cẩn thận nhìn gương mặt Tần Bắc Dương. Đứa trẻ kia long lanh mắt như muốn nói: Ôi, nhìn quen quá. Cuối cùng Cô Hoạch Điểu – không, là Công chúa Vĩnh Thái Lý Tiên Huệ cũng nhận ra gương mặt này. Em trai họ ngoại của nàng, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ. Trong phút chốc, gương mặt Cô Hoạch Điểu xuất hiện đủ loại biểu cảm: hỉ nộ ái ố, chua ngọt đắng cay, hai mắt đẫm lệ. Đều là con cháu của Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, xa cách 1200 năm giờ lại gặp nhau chốn u minh. “Vĩnh Thái, nói cho ngươi một bí mật – ngươi đã hóa thành hồn phách, vãng sinh chốn Tây Thiên cực lạc” Tần Bắc Dương dùng âm tiết triều Đường sứt sẹo để nói, có mấy chữ là nói bằng Kanon(2) của tiếng Nhật. Anh tiếp tục nói dối, “Hãy nghe ta nói, ta chính là cha đứa bé này! Xin hãy trả nó cho ta!” Cô Hoạch Điểu nửa tin nửa ngờ, nhìn đứa bé trong tã. Chẳng ngờ nó lại nháy mắt gật đầu đồng ý với lời của Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương cười với đứa trẻ, Cửu Sắc cũng nở nụ cười. Sâu trong địa cung mộ Công chúa Vĩnh Thái, bầu không khí hòa thuận vui vẻ có chút kỳ quái… Vì thế, thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu giao đứa trẻ cho Tần Bắc Dương. Đứa trẻ không những không khóc mà còn cười với Tần Bắc Dương. Đứa trẻ xinh đẹp, mái tóc đen mềm mại, gương mặt nhu hòa, nhìn đôi mắt thì biết là bé gái. Bỗng nhiên Cô Hoạch Điểu nhớ ra – đây chính là kẻ vừa quyết đấu với mình, còn chặt cánh của mình. Cô Hoạch Điểu hung dữ vươn móng tay sắc bén về phía gáy Tần Bắc Dương, muốn đoạt lại đứa bé gái trong tay anh. Cửu Sắc vươn cặp sừng trắng muốt cản trở móng vuốt Cô Hoạch Điểu, cứu mạng Tần Bắc Dương. Cùng lúc đó, một loạt cầu lửa lưu ly tuôn thẳng vào ngực Cô Hoạch Điểu. Có lẽ lần này trúng tim thú trấn mộ – linh thạch. _________ Chú thích: (1) Tam túc kim điểu: là một con quạ ba chân, toàn thân phát ánh sáng kim quang, giúp dẫn đường cho người bị lạc trong hang tối, rừng sâu, núi thẳm. Đây là Linh Điểu xuất hiện từ ánh sáng vi diệu của Thái Dương thuở khai thiên lập địa. (2) Kanon: một trong những nguồn phát âm của Kanji tiếng Nhật, mượn từ tiếng Trung Quốc triều Đường.