← Quay lại trang sách

Chương 2-2 Cô Hoạch Điểu (2)

Cô Hoạch Điểu kêu thảm ngã sấp xuống vào giữa quan tài đá, ngã xuống cạnh quan tài gỗ của chủ mộ mà hấp hốiĐột nhiên đứa bé khóc! Đôi tay nhỏ bé tròn múp míp đưa sang Cô Hoạch Điểu như đó là mẹ ruột của chính mình. Tần Bắc Dương chưa từng bế trẻ con, luống cuống dỗ cô bé, đồng thời cúi đầu nhìn Cô Hoạch Điểu trong quan tài đá. Cuối cùng nó cũng khôi phục hình dáng thiếu nữ, có lẽ chính là ngoại hình của Công chúa Vĩnh Thái khi còn sống. Nàng ưu thương nhìn Tần Bắc Dương, tưởng như đang nhìn em trai Lý Long Kỳ của mình, kín đáo nói: “Phụng thiên sơn hề mang mang, thanh tùng đại quát sâm tác hành, tuyền khuê dạ đài tương yểu yểu, thiên thu vạn tuế hà thời hiểu?” Đây chính là bốn câu cuối khắc trên mộ chí của Công chúa Vĩnh Thái, có lẽ là lời tổng kết cả đời này của công chúa chết trẻ khi 17 tuổi. Sau đó, Cô Hoạch Điểu nhắm mắt lại, là một thú trấn mộ trung thành, kết thúc cuộc đời 1200 năm. Cửu Sắc dập đầu trước Cô Hoạch Điểu chứ không ăn linh thạch như với các thú trấn mộ khác. Hiển nhiên là nó vẫn còn vài phần kính sợ với Công chúa Vĩnh Thái. Tần Bắc Dương khẽ thở dài, ôm đứa bé ra ngoài lại thấy nó chỉ mai hoa lộc đằng kia. Góc địa cung có thật nhiều cỏ khô, thậm chí có cả cát vùi bài tiết của hươu. Hươu mẹ lắc hai đầu vú căng phồng, hẳn là đang thời kỳ cho con bú. Cô Hoạch Điểu là thú trấn mộ, không thể tiết sữa, vậy làm sao đứa bé này sống được trong mộ cổ? Chính là ăn sữa của con hươu mẹ này. Cô Hoạch Điểu thế mà chu đáo. Nó bắt một con hươu mẹ mới bắt đầu thời kỳ cho con bú về, nuôi nhốt trong hậu thất địa cung, cho cỏ khô và đồ ăn để nó tiết sữa nuôi đứa bé. Chẳng trách đứa bé này khóc to, sắc mặt hồng hào, tay chân khỏe khoắn, dồi dào sức sống. Hóa ra là nó ăn sữa hươu mà lớn, nhanh như một chú hươu nhỏ! Tần Bắc Dương nhớ đến lời cha mình: Năm Canh Tý, khi mình vừa ra đời ở Bạch Lộc Nguyên, mẫu thân qua đời, trên đường về Bắc Kinh, cha anh nuôi một con dê lấy sữa cho anh bú. Anh nhìn thú trấn mộ Cửu Sắc nói, “Nếu tên của cô bé với ngươi giống nhau thì thật tốt!” Mọi chuyện đã xong, từ biệt Cô Hoạch Điểu, từ biệt Công chúa Vĩnh Thái, Tần Bắc Dương đưa bé gái và hươu ra khỏi địa cung. Có điều con mèo mun kia vẫn luôn đi theo Tần Bắc Dương, đôi mắt cứ ngóng nhìn đứa bé. Chẳng hiểu vì sao nó lại ở nơi này? Đơn giản là có ba loại khả năng: Một, mèo mun bị Cô Hoạch Điểu bắt từ nơi hoang dã về làm bạn với đứa bé, để nó không buồn. Hai mèo mun đi theo lối vào do bọn trộm đào, tự chui vào địa cung, không biết cách chui ra? Xuất hiện ở đây là do tình cờ. Ba, mèo mun vốn chính là thú cưng của Công chúa Vĩnh Thái triều Đường, làm vật bồi táng chôn theo từ 1200 năm trước! Như thế thì giống xác ướp mèo ở Ai Cập cổ đại! Vậy tại sao nó còn sống? Trời mới biết! Có thể khẳng định mèo mun là loài động vật có linh tính, trong ngôi mộ cổ triều Đường này còn có Cô Hoạch Điểu và hươu mẹ với khí chất tương xứng. Con mèo này không bình thường chút nào. Quả nhiên, thú trấn mộ Cửu Sắc rất ghét con mèo mun này, luôn muốn phun cầu lửa lưu ly đốt nó nhưng bị Tần Bắc Dương ngăn cản. Bọn họ men theo mộ đạo, từng bước leo lên, để xác đám trộm mộ lại. 1000 năm sau, đội khảo cổ Viên Môn vào đây, cũng sẽ kinh ngạc như khi anh phát hiện ra xác bọn trộm mộ thời Ngũ Đại Tống. Cuối cùng, Tần Bắc Dương hít thật sâu không khí trong ngôi mộ triều Đường, giúp bản thân kéo dài vài ngày chiến đấu với tế bào ung thư. Vừa ra khỏi cửa mộ đạo, quay về đêm tuyết Trừ tịch, Tần Bắc Dương chưa kịp hít sâu đã phát hiện ra xung quanh mộ toàn ánh sáng đuốc, hàng trăm nòng súng và lưỡi lê hướng về phía mình. Chuyện gì thế này? Cửu Sắc định biến thân thành thú trấn mộ ấu kỳ lân thì bị Tần Bắc Dương cản lại. Anh đang bế trẻ con, không thể làm người vô tội bị thương. Những người bao vây mặc quân phục Bắc Dương màu xanh nhạt, còn có tiếng ngựa hí, có lẽ là kỵ binh Tây Bắc. Bọn lính hùng hổ, coi Tần Bắc Dương là trộm mộ, định nổ súng tử hình thì có giọng nói vang dội cất lên, “Chờ một chút!” Một quan quân đeo quân hàm thiếu giáo xuất hiện, nhìn có vẻ không quá 20 tuổi, nắm dây cương của ngựa hãn huyết của Tần Bắc Dương. U Thần cũng không nghe lời, liên tục đá hậu khiến mọi người xung quanh phải né vội. “Hãn huyết bảo mã này không giống của người thường. Ta nghĩ ngươi cũng không phải phường trộm mộ bình thường” Đối phương chỉ vào hai mắt Tần Bắc Dương, nheo mắt nói, “Ngươi đang ôm cái gì?” “Một bé gái” Hàng lông mày rậm của Tần Bắc Dương nhíu lại. Cậu nhìn vị thiếu giáo trẻ tuổi, “Viễn Sơn?” “Ngươi là…” Tề Viễn Sơn tháo nón lính, nhìn kỹ mặt Tần Bắc Dương. Lần cuối hai người họ gặp nhau là mùa hè năm 1919, ở hòn đào biệt lập Bắc Cực, lăng mộ người Viking, đã tròn 18 tháng xa cách! Trong 18 tháng này, Tần Bắc Dương hay Tề Viễn Sơn thì cũng đã trải qua rất nhiều chuyện đổi thay. Hai người họ cũng thay đổi ngoại hình rất nhiều, không còn là thiếu niên tuổi đôi mươi mà đi vào thế giới người trưởng thành, chẳng hạn như Tề Viễn Sơn đã lấy vợ, “có con”. Mùa hè năm ngoái, anh ta dẫn vợ con đến Thiểm Tây, phụng mệnh lập bộ phận lục quân của chính phủ Bắc Dương ở Thiểm Tây, đánh vào thế lực của quân phiệt Trực Hệ ở Đại Tây Bắc. Tề Viễn Sơn chọn trú quân ở Càn Lăng, đánh giá rằng lăng mộ của Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên có cả địa hình và phong thủy phù hợp với việc khống chế bình nguyên Quan Trung, còn có thể mượn được vương khí Đại Đường. Ai mà lường trước được? Đêm đầu tiên đến Càn Lăng, giữa tháng Bảy nông lịch, Cửu Sắc – con gái của Âu Dương Anna bị Cô Hoạch Điểu cướp đi, biến mất trong đêm tiết Trung nguyên mịt mờ. Năm tháng qua đi, Tề Viễn Sơn và Anna chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Họ thăm dò mọi nơi từ huyện Càn, mở rộng ra năm huyện xung quanh, đến toàn bộ khu vực Quan Trung và sông Vị Hà, cuối cùng là toàn tỉnh Thiểm Tây. Phía Bắc tìm đến núi bảo tháp Diên An, Du Lâm ngoài trường thành, Đông đến thác nước ở Hoàng Hà, Tây đến Ngũ Trượng Nguyên – Thu Phong, Nam đến núi Định Quân ở Hán Trung, khắp nơi đều có dấu chân hai người tìm con gái. Mọi người đều khuyên cả hai từ bỏ, đứa trẻ bị Cô Hoạch Điểu bắt đi tám, chín phần đã chết. Nhưng Anna lại cố chấp tin rằng con gái còn sống, hơn nữa còn đang ở đâu đó quanh Càn Lăng, chỉ là không bao giờ nghĩ đến con bé lại ở trong mộ cổ dưới lòng đất. Anna cũng từng nghe đến Cô Hoạch Điểu, cũng biết thú trấn mộ, nhưng lại không liên hệ được hai thứ này với nhau. Tề Viễn Sơn cũng không từ bỏ, còn tăng cường sửa sang doanh trại và công sự, chiêu binh từ nông dân các vùng lân cận, tạo thành quân đoàn kỵ, pháo hỗn hợp ở đội quân Tây Bắc. Có thể nói anh ta là thiên tài quân sự, hiệu suất làm việc cao, có tác phong học hỏi được từ lục quân Nhật Bản, huấn luyện được đội binh lính mạnh mẽ, bảo vệ Càn Lăng, giám thị Tây An, đồng thời còn tìm con gái bị mất tích. Đêm Trừ tịch – đêm 30, Tề Viễn Sơn và Anna không có tâm trạng ăn mừng năm mới. Dù mang tiếng là vợ chồng, hai người đều chia phòng ngủ. Anna vẫn còn giữ chiếc nôi của con gái trong phòng, tin chắc chắn rằng Cửu Sắc sẽ trở về. Nửa đêm, bọn họ nhận được thông báo có trộm mộ ở vùng phụ cận. Tề Viễn Sơn tuy còn trẻ nhưng trị quân rất nghiêm, không để tâm đến lễ tết cứ thế suất đội ra khỏi trại, đi tuần tra bốn phía. Khi vào trong một trong những ngôi mộ ở Càn Lăng – mộ của Công chúa Vĩnh Thái, bọn họ phát hiện ra có hai tên trộm mộ bị đánh ngất ở cửa mộ. Quân đội quyết định canh giữ ở cửa mộ phía bắc, chờ đám trộm mộ chui ra thì hốt sạch. Giờ khắc này, Tề Viễn Sơn ôm chặt lấy Tần Bắc Dương, má kề má, vành tai chạm tóc mai, lệ chảy dài…