← Quay lại trang sách

Chương 2-3 Cô Hoạch Điểu (3)

“Từ từ đã!” Tần Bắc Dương bị bạn ôm không thở nổi, “Đừng đè lên đứa bé!”Tề Viễn Sơn cúi đầu nhìn bé con trong lòng Tần Bắc Dương, “Con cái nhà ai đây?” “Tề Viễn Sơn, cậu không thể tin được đâu, con thú trấn mộ trong này là Cô Hoạch Điểu!” Hai người đã lâu không gặp, Tần Bắc Dương không kịp ôn chuyện, cứ kể về chuyện vừa xong đã, “Đứa bé này bị Cô Hoạch Điểu bắt trộm, ăn sữa hươu mà lớn” “Cô Hoạch Điểu?” Viền mắt Tề Viễn Sơn đỏ hoe, cậu ôm đứa bé trong tay Tần Bắc Dương, run rẩy nói, “Cửu Sắc!” “Đúng, Cửu Sắc đây này!” Tần Bắc Dương xách Cửu Sắc lên, định để Tề Viễn Sơn vỗ về nó chút thì Cửu Sắc ghét bỏ tránh ra, đôi mắt lưu ly như muốn nói – coi tôi là vật nuôi thật đấy à? “Không, đứa bé này là Cửu Sắc!” Tề Viễn Sơn nhanh chóng mở tã của đứa bé ra, thấy sau cổ có hai cái bớt đỏ hình sừng hươu. Chỉ hai giây, Tề Viễn Sơn đã đóng tã lại. Tần Bắc Dương cúi đầu nói chuyện với Cửu Sắc nên bỏ lỡ khoảnh khắc này. Năm tháng trôi qua, chỉ cần nhìn ngoại hình là biết. Dù có thể có chút khác biệt, nhưng bớt sẽ không nói dối. Ánh mắt đứa bé này, khí chất này đều có vài phần giống mẹ, thậm chí cũng có vài phần giống Tần Bắc Dương. Cửu Sắc lớn lên ở chỗ chủ nhân ngôi mộ, cùng chỗ với chủ mộ nơi Tần Bắc Dương đã được sinh ra, một là Công chúa Vĩnh Thái, một là Quận vương Chung Nam – là chị em chung huyết thống. Tề Viễn Sơn run tay, có nên nói cho Tần Bắc Dương không? Đứa bé gái được Tần Bắc Dương đích thân cứu chính là con của anh, là con gái của Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna – tên là Cửu Sắc. Tề Viễn Sơn ôm bé gái, tưởng mất mà lại tìm được mà mừng đến chảy nước mắt, khóc ròng ròng khiến Tần Bắc Dương không biết phải làm sao. Trong năm tháng Cửu Sắc bị Cô Hoạch Điểu bắt, Tề Viễn Sơn đã dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để tìm kiếm. Anh ta yêu cô bé con này biết bao nhiêu. “Tên con bé là Cửu Sắc” Sau nhiều lần đắn đo, Tề Viễn Sơn quyết định chỉ nói nửa câu sau, “Nó là con gái tôi” Tần Bắc Dương mở to hai mắt, nhận ra đây không phải câu nói đùa. “Cậu kết hôn sinh con khi nào?” Tần Bắc Dương thơm gương mặt bụ bẫm của đứa bé, “Thật là duyên phận! Đêm Trừ tịch, tôi xông vào địa cung của Công chúa Vĩnh Thái quyết chiến với thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu, thế mà cứu được con gái của cậu!” “Đây là ý trời!’ Tề Viễn Sơn đau buồn thở dài. Anh ta là người hiểu tất cả, chỉ có Tần Bắc Dương vẫn bị che giấu, “Cậu còn sống! Mà cậu sẽ trở về! Trở về trước mặt chúng tôi!” “Đúng, tôi còn sống! Đây đúng là kỳ tích! Kể ra thì dài lắm!” Tần Bắc Dương cuối cùng cũng ngừng lại, không tiết lộ bí mật dưới lòng đất, “Viễn Sơn, thế mà cậu lại đặt tên con gái theo tên của Cửu Sắc, thật là bạn tốt!” “Đúng rồi, vợ cậu đâu? Dẫn tôi gặp đi, tôi phải gọi một tiếng “chị dâu” đấy nhỉ? Chắc chị dâu nhớ con lắm, coi như là quà mừng đầu năm của tôi cho hai vợ chồng!” Câu nói này của Tần Bắc Dương khiến Tề Viễn Sơn tê dại sống lưng – vợ của mình, chính là Âu Dương Anna mà Tần Bắc Dương yêu thương nhất! Nhưng ngày này rồi cũng phải tới, chạy trời không khỏi nắng. Tề Viễn Sơn ôm con lên ngựa, phân phó binh lĩnh niêm phong cửa mộ đạo, trói hai tên trộm mộ quay về. Đêm Trừ tịch – đêm 30, Tần Bắc Dương cưỡi ngựa hãn huyết, dẫn thú trấn mộ Cửu Sắc xuyên qua đêm tuyết Càn Lăng, tiến vào đôi núi gò như núm vú – doanh trại quân đội kiên cố vững vàng. Dọc đường đi, Tề Viễn Sơn im lặng không nói gì khiến Tần Bắc Dương cảm thấy âm ỉ buồn bã. Con mèo mun đi theo ra từ mộ Công chúa Vĩnh Thái cũng luôn chạy theo sau đoàn ngựa thồ. Trong căn phòng mới lợp ngói, tiếng “Cửu Sắc” vang lên. Một thiếu phụ mặc áo bông chạy ra, vén tóc ra sau tai. Đôi mắt cô lóe ánh sáng lưu ly, nhìn đứa bé trong lòng Tề Viễn Sơn mà vừa mừng vừa sợ đón lấy. Gương mặt đoan trang dưới ánh nến trào lệ. Sự chú ý của cô dồn hết lên Tề Viễn Sơn và đứa bé, chưa nhận ra người đàn ông cao lớn đứng sau lưng chồng mình, cũng không thấy “chó săn” bên cạnh người đó. Âu Dương Anna. Cô vội vã chạy về phòng ngủ, mở tã lót, xác nhận là con gái, lại thấy bớt đỏ hình sừng hươu sau lưng con – chắc là Cửu Sắc không thể nhầm được, chính là đứa con gái yêu thương hết mực mà bản thân đã đánh mất đêm tiết Trung nguyên. Đứa bé lại khóc oe oe. Mặc dù năm tháng trôi qua, con gái vẫn nhận ra mẹ, ít nhất là nhận ra mùi của mẹ mình. Anna vẫn còn sữa. Dù con gái mất tích, Anna vẫn duy trì thói quen vắt sữa, để khi con gái trở về có thể được bú mẹ. Cô cởi áo, đưa đầu vú căng đầy vào miệng nhỏ nhắn của con. Cửu Sắc từng ăn sữa hươu, giờ ăn sữa mẹ lại thấy một mùi vị khác. Bé gái ăn ngon miệng, bú hết bên trái lại bú sang bên phải, cho đến khi ngủ tít trong lòng mẹ. Cô đặt con gái vào nôi, khóa chặt cửa sổ đã được lắp lan can sắt, đề phòng yêu ma quỷ quái đến bắt con mình đi. Anna lau nước mắt, ôm Tề Viễn Sơn thật chặt, nỉ non bên tai, “Cảm ơn anh! Viễn Sơn! Anh đã cứu con em!” Đêm Trừ tịch – đêm 30 – bé gái Cửu Sắc 7 tháng có kết cục tốt đẹp. Tề Viễn Sơn trả lời một câu, “Con gái của chúng ta!” Âu Dương Anna vẫn đẫm nước mắt, không để ý đến Tần Bắc Dương trong chỗ tối mà thỏa thích hôn Tề Viễn Sơn. Từ khi kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự hôn nhau, môi chạm môi. Tề Viễn Sơn hốt hoảng né tránh, kéo tay Tần Bắc Dương thật mạnh, “Anna, người cứu Cửu Sắc không phải anh, mà là cậu ấy!” Âu Dương Anna nghi ngờ đến gần ngọn đèn, giờ mới thấy gương mặt 21 tuổi của Tần Bắc Dương. Anh vẫn mặc trang phục thợ thủ công giản đơn, chỉ là làn da đã có dấu vết ánh nắng mặt trời. “Anh…” Âu Dương Anna lại trào nước mắt. Cô muốn nhào vào lòng Tần Bắc Dương ôm ấp thỏa nhớ mong thì thấy Tề Viễn Sơn, nhíu mày lui lại. “Anna!” Tần Bắc Dương không phải người ngu, vừa rồi anh đã chứng kiến cảnh Anna hôn Tề Viễn Sơn, “Chị dâu” “Anh nói gì?” “Viễn Sơn! Anna!” Tần Bắc Dương mỉm cười, cầm tay hai người đặt lên nhau, chạm vào chiếc nhẫn ngọc anh tặng cô ngày trước, chẳng ngờ cô vẫn còn đeo, “Chúc phúc cho hai người!” Tề Viễn Sơn lập tức rút tay về, hạ giọng nói, “Xin lỗi Bắc Dương, mọi người đều nghĩ là cậu đã…” “Tưởng là tôi đã chết! Đúng rồi, ở lăng mộ người Viking ở Bắc Cực, mọi người thấy tôi rơi vào miệng núi lửa, thịt nát xương tan, hóa thành tro tàn… Toàn thế giới đều sẽ nghĩ như thế! Chuyện thường thôi mà! Đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân không phải người sống, mà là một cô hồn dã quỷ, chỉ có thể sống trong mộ cổ” Tần Bắc Dương cười hào sảng, vỗ cánh tay Tề Viễn Sơn, “Viễn Sơn, cậu đã có quân đội và địa bàn của mình, sau này chắc chắn sẽ thành chư hầu một phương rồi!” Anh lại nhìn đôi mắt lưu ly của Anna, “Anna, con gái em xinh quá, lại có duyên với anh nữa! Anh có thể làm cha nuôi con bé không?” Anna gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không, anh không thể làm cha nuôi Cửu Sắc” Trong khoảnh khắc, cô rất muốn nói ra… Tần Bắc Dương, anh là cha ruột của Cửu Sắc! Nếu Âu Dương Anna sống ở thế kỷ 21, chắc chắn cô sẽ nói như vậy, đồng thời không hề do dự mà ly hôn với Tề Viễn Sơn, dẫn con gái đi, kết hôn với Tần Bắc Dương lần nữa. Đáng tiếc đây lại là Trung Hoa Dân quốc năm thứ 10, năm 1921 theo lịch Tây, Anna không có nhiều lựa chọn lắm. Tần Bắc Dương còn có ít lựa chọn hơn. Anh cười nói “Tôi coi như là người chết rồi, mọi người phải sống cho thật tốt! Viễn Sơn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, Anna gả cho Viễn Sơn đúng là có phúc khí, thật sự là ông trời tác hợp! Đúng rồi, hãy quên tôi đi nhé! Cáo từ!”