Chương 3-1 Mạch khách Bạch Lộc Nguyên (1)
“Bắc Dương! Đừng!”Anh từ chối lời níu kéo của Tề Viễn Sơn, cưỡi ngựa hãn huyết U Thần chạy như điên ra khỏi doanh trại. Thú trấn mộ Cửu Sắc luôn theo sát anh. Không ngờ con mèo mun kia lại ở lại, mò theo mùi của đứa bé mà chui vào lều. Quân lính vẫn đang đón giao thừa trong doanh phòng, ăn lẩu và ca hát. Để mừng năm mới, có người đốt pháo hoa. Trên bầu trời sao sau lưng Tần Bắc Dương, pháo hoa bay lên sáng rực như ngàn hoa đua nở ngày xuân. Cửu Sắc và U Thần đều dừng lại, nghỉ chân ngắm trời cao. Mùi thuốc súng ngập tràn trong không khí lạnh lẽo, ánh sáng pháo soi rọi cả Càn Lăng và những tấm bia không chữ. Nghĩ đến thời gian phát minh ra hỏa dược và pháo hoa, đây có lẽ là cảnh tượng mỹ lệ huyền ảo mà Võ Tắc Thiên chưa từng được thấy khi còn sống. “Đi! Súc sinh! Đi!” Bình minh mùng 1 tháng Giêng, qua canh ba, Tần Bắc Dương khản giọng hô, lần đầu tiên chửi U Thần và Cửu Sắc. Anh quất roi mạnh vào bụng ngựa, thúc nó chạy như điên, xa rời lửa khói nở rộ trên Càn Lăng. Pháo hoa và sao băng cùng xuất hiện trên bầu trời. Những giọt nước mắt của thời niên thiếu xưa cũ bay trong gió. Nước mắt bị gió thổi tạt vào mắt, đau như cắt. Trong đầu anh hiện lên hai câu thơ của Đỗ Mục “Gió cuồng thổi rụng hoa nồng thắm/Lá biếc xum xuê trái trĩu cành” (1) Chỉ tiếc anh không biết “trái trĩu cành” này chính là “con” của mình, nếu không anh sẽ quay lại tìm Anna, ôm lấy đứa con gái ruột của mình là Cửu Sắc. Từ nơi sâu xa, người có thể cứu vớt đứa bé này trong mộ cổ cũng chỉ có cha của nó – Tần Bắc Dương. Mà có thể sống sót trong mộ cổ triều Đường, ăn sữa hươu mà lớn, tất nhiên cũng là con gái của Tần Bắc Dương sinh ra trên quan tài ở địa cung triều Đường rồi! Hơn tất cả, chỉ có Âu Dương Anna, Tề Viễn Sơn và độc giả cuốn sách này biết, còn Tần Bắc Dương hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng anh biết rằng cuộc sống của mỗi người chẳng bao giờ chờ chúng ta đồng ý mới diễn ra. Con người không thể chọn nơi mình sinh ra và thời gian mình sinh ra. Giả như ông trời cho anh thêm một cơ hội, chắc chắn anh sẽ không chọn sinh ra ở năm Canh Tý đất nước tan nát, sinh ra trên quan tài ở địa cung ngôi mộ triều Đường… Nhưng anh sẽ vẫn chọn gặp Âu Dương Anna, dù cho lại một lần nữa sinh ly tử biệt. Giả như ông trời không để cho chúng ta lựa chọn một lần nữa, chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất – ấy là chết. Tần Bắc Dương cưỡi ngựa hãn huyết chạy hết tốc lực một ngày một đêm, đạp mặt băng vượt sông Vị Hà, vòng qua tường thành Tây An cũ. Đây là con đường mà hai mươi mốt năm trước, cha mẹ anh chạy nạn nên đi qua. Người Trung Quốc nói lá rụng về cội. Nếu muốn lựa chọn một chỗ chết, đó chính là chỗ họ sinh ra. Sáng sớm 15 tháng Giêng, Tần Bắc Dương thấy vách núi Bạch Lộc Nguyên. U Thần đạp tuyết đọng, bùn lầy trên đường mòn, ruộng đồng xung quanh trắng xóa. Cửu Sắc hai mắt tỏa sáng, bước đi ngày càng nhẹ nhàng. Đây cũng là cố hương mai táng nó 1200 năm trước. Bọn họ đi qua Bá Lăng của Hán Văn Đế, Nam Lăng của Bạc Thái Hậu. Bốn năm trôi qua, thú trấn mộ vẫn quen chỗ này, đi qua Bạch Lộc Nguyên lồi lõm, hướng thẳng về núi Chung Nam ở Tần Lĩnh, đi đến một ngôi mộ lớn bị lấp phía trước. Trời đất hiu quạnh, đồng tuyết bao la. Mạnh Hạo Nhiên triều đường đạp tuyết tìm mai, Tần Bắc Dương thời Dân quốc đạp tuyết tìm mộ. Tọa độ Cửu Sắc chỉ chắc chắn không sai. Ngôi mộ vắng lặng trước mắt chính là một của tiểu Hoàng tử thời Đường, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ. Có lẽ cũng là mộ đời trước của Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nhảy xuống ngựa, quỳ gối trên tuyết, dập đầu ba lần trước ngôi mộ. Đây là cái dập đầu với người chủ mộ đã gặp tai ách, cũng là dập đầu trước người mẹ đã vì hạ sinh ra anh hai mươi mốt năm trước mà mất mạng. Dù vào cuối thu năm Canh Tý, anh chỉ vừa tròn đầy tháng khi rời Bạch Lộc Nguyên, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi bông hoa mỗi cái cây nằm dưới tuyết trắng dày đều được anh nhận ra. Nơi này là nơi anh mơ thấy vô số lần, là nơi gắn kết với số mệnh của anh. Cha từng nói khi mình được sinh ra, tình hình nguy cấp nên không làm được hậu sự cho mẹ, chỉ có thể chôn qua loa trong lối vào của bọn trộm mộ. Nhưng ngôi mộ của tiểu Hoàng tử có vô số kẻ trộm, nơi nào mới là nơi chôn cất mẹ mình? Tựa như tìm kiếm một chiếc lá trong cả cánh rừng. Tần Bắc Dương gọi Cửu Sắc giúp nhưng thú trấn mộ cũng bất lực. Anh tìm một tấm đá xanh, khắc tên mẹ mình, bên dưới khắc dòng “Đứa trẻ vô dụng Tần Bắc Dương khóc lập”. Sau khi lập bia mộ, Tần Bắc Dương lại dập đầu. Mộ của cha ở Paris, có lẽ đời này anh sẽ không bao giờ có cơ hội thủ mộ cho ông. Mộ của mẹ ở trước mắt, hơn nữa cũng là mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường. Dù quan tài của Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ đã mất từ lâu, rơi vào tay bọn A U và thích khách nhưng anh vẫn quyết định ở lại Bạch Lộc Nguyên, thủ lăng cho mẹ và tiểu Hoàng tử. Sau hoàng hôn, anh phát hiện ra gần đó có một ngôi mộ cổ, vốn đã bị đám trộm mộ đục khoét sạch sẽ. Tần Bắc Dương thoải mái lẻn vào trong, quan tài chỉ còn một đống xương khô. Nhìn ghi chép trên mộ chí, thì ra là ngôi mộ của một quý tộc cuối thời Đường. Cổ nhân thủ mộ là xây nhà mà ở, Tần Bắc Dương lại quật mộ để ở. Anh làm một chiếc giường lò trong cung điện của vị quý tộc cuối thời Đường, hằng đêm ngủ cạnh quan tài chủ mộ để khống chế tế bào ung thư, kéo dài tuổi thọ. Cửu Sắc đêm nào cũng canh giữ bên chủ nhân, chỉ cần là ở trong mộ cổ thì linh thạch của thú trấn mộ sẽ mạnh lại, không làm tổn thương Tần Bắc Dương. Anh làm một chuồng ngựa trên mặt đất, chắn gió che mưa cho U Thần, để nó an ổn nằm nghỉ. “Trường An có nam nhi, hai mươi lòng mục nát. Lăng Già chất trước mắt. Sở từ đeo sau lưng. Nhân sinh nghèo kém cỏi, hoàng hôn uống rượu chơi. Nhưng nay đường ách tắc, sao phải tu đến già…” (2) Lòng Tần Bắc Dương chỉ còn “Tặng Trần Thương” của Lý Hạ. Ngày qua ngày, ở ngôi mộ triều Đường, anh quét tước làm cỏ, điêu khắc những dê rừng, ngựa, người đá đã bị chôn vùi, muốn tận lực khôi phục lại nguyên trạng 1200 năm trước. Anh chế tác tượng, sửa nhà, cửa sổ, xe ngựa, nông cụ cho những nông dân sống xung quanh, lúc kiếm được vài đồng, lúc thu được nửa cân kê, một túi đậu. Anh nhóm lửa nấu cơm, lấy kê làm bánh hoặc cháo cho đỡ đói. Có mấy đại cô nương nông gia muốn hỏi chuyện xem quê anh người nơi nào, có vợ chưa, có muốn an cư lạc nghiệp ở Bạch Lộc Nguyên không nhưng Tần Bắc Dương luôn thành thực trả lời – Bạch Lộc Nguyên chính là quê. Có một bác gái vẫn còn nhớ tiết Tiểu tuyết 21 năm trước, có một đôi vợ chồng sinh con trên quan tài ngôi mộ của tiểu Hoàng tử thời Đường, sinh được một đứa con trai. Mẹ đứa bé vừa sinh đã chết, đứa bé sống nhờ sữa của những phụ nữ trong thôn, vừa đầy tháng bị cha mang đi. Giờ bác gái này đã già, tóc bạc phơ, là một trong những người cho Tần Bắc Dương bú nhờ năm xưa. Để báo đáp, Tần Bắc Dương không lấy một xu, sửa căn nhà xập xệ cho bà, lại khéo léo từ chối ý muốn gả đứa con gái mười bốn tuổi của bà cho anh. Mùa đông qua, tuyết tan thành nước. Chim nhạn bay từ phía nam về Siberia. Nhà nông rủ nhau xuống ruộng làm việc, chăm sóc lúa non phát triển tươi tốt… ________ Chú thích: (1) Bài thơ “Thán hoa” của Đỗ Mục. Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu. Nguồn: thiviennet. Bài thơ này xuất phát từ việc Đỗ Mục cảm mến một cô gái hơn mình 10 tuổi, hứa hẹn với cô sau 10 năm sẽ xin cưới. Tuy nhiên 14 năm sau ông mới tìm gặp lại được thì cô gái đã lấy chồng 3 năm và có 2 con. Bản gốc hai câu này là “Như kim phong bãi hoa lang tạ, Lục diệp thành âm tử mãn chi” Ý chỉ hoa rụng là người đẹp lấy chồng, “tử đầy chi” – hoa đầy cành là người đẹp cũng có con cháu đầy đàn. (2) Bài thơ “Gửi Trần Thương” của Lý Hạ. Tự dịch. Đây là bài thơ gọi là gửi Trần Thương nhưng thực ra là bộc lộ sự ai oán của Lý Hạ, cảm thấy mình bị bất công.