Chương 3-2 Mạch khách ở Bạch Lộc Nguyên (2)
Tần Bắc Dương thủ lăng ở Bạch Lộc Nguyên không cạo râu. Râu mọc trên mép, trên cằm, hai má, như gốc rau hẹ. Anh giống cha mình, chắc chắn sẽ có râu ria xồm xoàmMùa xuân là mùa vạn vật giao phối, không chỉ động vật mà cả con người cũng không kiềm chế được dục vọng. Đêm xuân, tiếng mèo hoang động dục vang vọng trong không trung. Cửu Sắc cũng tấn công U Thần từ phía sau, nửa đùa nửa thật là biểu lộ tình yêu, tiếc thay ngựa hãn huyết U Thần không có hứng thú giao phối khác loài. Tần Bắc Dương đêm đêm ngủ trong địa cung cổ mộ, ung thư phổi không tái phát nữa nhưng sinh vật hồi xuân làm cuộc sống cô đơn của anh diễn ra khá khó khăn. Thanh niên khí huyết dồi dào đành phải dùng tay giải quyết vấn đề. Tháng Năm nông lịch, tháng Sáu Công lịch, thời tiết nóng dần lên, mùa gặt đã đến. Quan Trung có vô vàn hai loại “khách”: một là “đao khách”, bảo vệ cho nhà buôn và người du hành, hỗ trợ trông nhà trông sân; hai là “mạch khách” – chuyên gặt lúa mạch thuê, là các nông dân nghèo rớt mồng tơi – nếu còn trẻ tuổi khỏe mạnh, chịu được khổ cực, có kinh nghiệm thu hoạch thì mang liềm đi khắp nơi, đến những thôn thiếu sức lao động để gặt lúa mạch thuê. Bởi sự khác biệt về địa lý và khí hậu, thời gian thu hoạch lúa mạch ở các nơi có sự khác nhau. Lúa mạch ở Quan Trung chín đầu tiên, sau đó là bình nguyên Ngân Xuyên, cuối cùng mới đến cao nguyên đất vàng ở Thiểm Bắc, di chuyển như chim di trú. Mạch khách đi lần lượt, làm thuê cắt lúa mạch nặng trĩu để đổi lấy thu nhập. Bọn họ thường đi thành đoàn, cha con anh em đi chung để tránh bị bắt nạt. Tần Bắc Dương cũng tham gia đội ngũ mạch khách. Người làm việc cùng anh là ba anh em nhà họ Lưu, tuổi tác tương đương, đến từ huyện Bảo An ở Thiểm Bắc. Ba anh em không có một tấc đấc ở gia tộc, đời đời làm tá điền cho địa chủ, cha mẹ chết đói trong nạn đói nhiều năm trước, giờ chỉ còn cách làm mạch khách để sống sót, bằng không về nhà cũng không lấy nổi vợ. Tần Bắc Dương là con nhà thợ thủ công, lớn lên dưới địa cung, chưa bao giờ thật sự làm việc nông, khi bắt đầu động tác lúng túng, đổ mồ hôi khom lưng giơ liềm hệt như đao khách ở Quan Trung vung kiếm. Tiếng lúa mạch đứt rào rào nghe như tiếng đầu bị chặt răng tắc. Anh vừa cắt mạch vừa buộc theo nhóm mạch khách, khắp đồng ruộng toàn lúa mạch được bó lại. Trước mắt là sóng lúa dập dờn theo gió vàng rực, phía sau cũng là sóng gốc rạ trơ ra chỉnh tề. Những thân thể cường tráng lầm việc nửa ngày cũng gập cả người. Có vài người phạt liềm quá tay, cắt cả vào người. Ngày nào cũng làm việc nặng khiến Tần Bắc Dương ăn rất nhiều, một lần làm xong có thể ăn mấy bát mì. Sau khi trời tối, nhóm mạch khách ở lại đồng ruộng, hóng mát nói chuyện phiếm, kể chuyện cười, nói nhà ai mới có con dâu, đếm tiền, tính toán châu huyện sẽ đến gặt tiếp theo. Tiết Đoan ngọ năm 1921, lúa mạch Bạch Lộc Nguyên đã được thu hoạch xong. Tần Bắc Dương là người cuối cùng đứng lên khỏi đồng ruộng, tay trần cầm liềm, cơ ngực cường tráng, cổ đeo dây huyết ngọc ấm Hòa Điền. Mồ hôi trên người lấp lóa dưới ánh mặt trời như dầu olive. Bỗng nhiên, một con ngựa trắng xuất hiện trên bờ ruộng. Một cô gái đeo khăn che mặt màu đen, mặc đồ đen, đội nón lá, cưỡi ngựa tư thế rất oai hùng. Dù không thấy mặt nhưng chỉ bằng dáng hình và sức sống mãnh liệt này, Tần Bắc Dương đã đoán được, “Em gái A U!” Cô gái xuống ngựa, tháo khăn che mặt, lộ ra gương mặt tuổi 18. Gò má cô đã dịu hơn, ngực phồng lên, như bị mặt trời chói chang bôi một lớp dầu trơn. Thú trấn mộ Cửu Sắc canh giữ bên người chủ nhân. Tuy nó giống chó ngao, lông phủ đầy người nhưng trong mùa hè nóng bức, nó vẫn không thè lưỡi giải nhiệt như chó bình thường. Tần Bắc Dương nhìn bốn phía theo bản năng. A U hờ hững nói, “Khỏi phải nhìn! Anh, em không dẫn ai theo. Lần này em một mình đến đây tìm anh” “Em biết anh ở ẩn ở Bạch Lộc Nguyên?” “Em đoán nếu anh quay lại Quan Trung, nơi anh muốn đi nhất sẽ là ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên – nơi anh sinh ra” Cô dắt ngựa đến trước một tiểu Hoàng tử triều Đường. Tần Bắc Dương nghĩ đến bản thân đang ở trần, khá là bất lịch sự trước một cô gái nên xấu hổ cười, che liềm trước người, “Nếu thật như thế, em không sợ anh bắt cóc em à? Thậm chí là… làm hại em?” “Thứ nhất, anh, em không tin anh sẽ làm điều hèn hạ với em; thứ hai, năm em 6 tuổi đã được anh cứu từ tay lão thái giám trong lăng Hoàng đế Quang Tự – như vậy, cái mạng này của A U là anh ban cho. Nếu anh muốn lấy thì cứ lấy, A U sẽ không phản kháng!” Tần Bắc Dương và A U sánh vai nhau đi, cái bớt sừng hươu vươn đến ót như ngọn lửa. Các cô gái trong ruộng nhốn nháo ghen tỵ với cô gái cưỡi ngựa trắng này. Đến trước ngôi mộ triều Đường, tượng ông Trọng và ngựa đá, dê rừng dựng ngay ngắn. Ngôi mộ này đã được Tần Bắc Dương dọn dẹp ngay ngắn, chỉ còn lớp cỏ xanh mỏng và vài cây bách mọc lên. Ngựa hãn huyết nhận ra A U. Trước đây, chính A U đã tặng nó cho Tần Bắc Dương. U Thần chạy như bay đến bên cạnh A U, ôn chuyện với chủ cũ. Cô xoa đầu ngựa, “Anh, anh có muốn xuống nhìn một chút không?” “Nhìn gì?” Tần Bắc Dương vẫn cảnh giác, “Quan tài trong địa cung chẳng phải đã bị các người mang đi rồi sao?” “Đúng thế. Quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường được chúng em bảo quản rất tốt, không hề sơ hở, kính xin anh cứ an tâm” A U thong thả đi quanh mộ, đổi chủ đề, “Nếu quan tài còn ở lại ngôi mộ này, e rằng lúc nào nó cũng có thể bị quân phiệt, tặc phỉ, thậm chí là những nước cường quốc trộm mất” “Các người đang bảo vệ quan tài?” A U buông ngựa hãn huyết, đạp lên lớp đất vàng nổi cục, “Ít nhất thì cũng không phải bọn em đào cái quan tài đó lên” “Em à, em làm gì cũng không phải tự dưng. Có phải dưới địa cung còn bí mật nào khác? Lẽ nào có liên quan đến việc anh ra đời?” Tần Bắc Dương nhíu lại, xoa đầu Cửu Sắc, “Hoặc là nó!” “Không sai” Tần Bắc Dương khẽ gật đầu, trên nhìn trời xanh, dưới nhìn đất vàng, Bắc xem nước sông Vị Hà, Nam xem núi Tần Lĩnh, đời đã sắp xếp để anh phải quay về nơi mình ra đời. “Nhưng anh không thể tìm được xác mẹ mình, sao có thể tìm được cửa vào ngôi mộ?” Năm Canh Tý, khi Tần Bắc Dương mới sinh ra, vợ chồng lão Tần rơi vào động do lũ trộm mộ đào, hẳn là số mệnh an bài, không phải điều ngẫu nhiên, không ai có thể chống trả. A U bước đến, chỉ một gốc hòe cổ xiêu vẹo, giẫm một cái, “Cửa vào ở đây” “Em chắc chắn?” Trên Bạch Lộc Nguyên, Tần Bắc Dương cởi trần, trèo lên cây hòe già, cơ bắp nổi lên. “Đào xuống ba trượng ba thước là thấy cửa vào!” Ba năm trước, A U dẫn người đến lấy quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường trong mộ từ chính lối này. Anh gọi thú trấn mộ, ngồi xổm xuốn ghỏi, “Cửu Sắc ơi Cửu Sắc, ngươi có muốn về nhà không?” Cửu Sắc chớp đôi mắt lưu ly, gật đầu đồng ý.