← Quay lại trang sách

Chương 4-1 Ngôi mộ kỳ quái (1)

Năm Dân quốc thứ 10, năm 1920 Công nguyên, ngày 5 tháng 5 nông lịch, tiết Đoan ngọKhông cần do dự, Tần Bắc Dương tiếp tục cởi trần, lấy xẻng đào xuống ba trượng ba thước. Cũng may anh làm mạch khách vài ngày, tay và eo có lực. Đất chỗ này cũng xốp, bên dưới còn có khói bay lên. Chưa đến nửa tiếng, cửa mộ đã xuất hiện. Xung quanh đó còn vết cháy đen, là do quân phiệt dùng thuốc nổ lúc trước. A U đeo một cái túi to. Đây là công cụ thăm dò cần thiết của “Địa cung đạo”. Tần Bắc Dương đeo Đường đao và cung tên, cùng Cửu Sắc mò mẫm vào mộ đạo. Thế giới vắng vẻ không tiếng động, từ vùng ruộng đồng nắng chói chang đã thành đêm tối triều Đường tối tăm mờ ảo. thú trấn mộ phun cầu lửa lưu ly soi sáng dũng đạo phía trước. Anh nhìn bích họa trên tường, phong cách tương tự với mộ của công chúa Vĩnh Thái, các thị nữ với quần áo và dung mạo quen thuộc. Có lẽ chúng được cùng một nhóm họa sĩ vẽ, mẫu cũng là chung một nhóm người. Bọn họ đi một đoạn rất xa, tiến sâu dần xuống lòng đất. Tần Bắc Dương cảm thấy như mình đang về nhà. A U phát hiện ra dấu vết nước ngập, bảo Tần Bắc Dương cẩn thận. Cửu Sắc thoải mái bước qua, tiện thể đạp vỡ vài mẩu xương nhỏ. “Đây là người ở đâu? Lẽ nào thời cổ cho chôn theo trẻ con?” A U lạnh lùng nói, “Đây không phải người mà là võng tượng! Nó phá mộ cổ. Thú trấn mộ là khắc tinh của chúng” “Đúng, anh nhớ rồi. Trong “Tần thị mộ tượng giám” có viết” Tần Bắc Dương nheo mắt, chợt nhớ đến yêu quái Kappa ở Nhật Bản. Nhưng mộ đạo tiếp tục kéo dài. Bức tường kim cương và cổng mộ thất lần trước A U thấy đã biến mất không dấu vết. Tần Bắc Dương cảm thấy nghi ngờ. Từ nhỏ đến lớn, anh đã vào vô số mộ nhưng chưa từng đi lối mộ đạo nào dài như vậy. Dọc đường đi, họ liên tục thấy ngã ba, như cống ngầm ở Paris vậy. Mộ đạo như mạng nhện, không biết sẽ hướng đi đâu? Mỗi lần A U đi qua một cửa cũng để lại dấu vết, tránh lại lạc đường không ra được. “Mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường là một mê cung?” “Đúng thế” A U giơ đèn bão về phía trước, “Hình dạng như sừng hươu, trạng thái như ốc vặn, còn giống tổ ong tổ kiến. Nơi này có rất nhiều mộ thất nhưng chúng ta không thể cứ thế xông vào. Mỗi gian đều có thể có một thú trấn mộ đáng sợ. Hai chúng ta cộng thêm Cửu Sắc chưa chắc đã đấu lại chúng” “Chúng ta mở thử một cái đi!” Vì đã bị lừa nhiều lần, Tần Bắc Dương không tin lời cô, lập tức thi triển tay nghề thợ đá tổ truyền, mở một cánh cổng bằng đá cẩm thạch. Cầu lửa lưu ly của Cửu Sắc bay lững thững vào sâu trong mộ thất. Dường như có tiếng gió vi vu, ngựa hí, các bức bích họa cổ xưa lần lượt được soi sáng, vô số các thị vệ và kỵ mã đang trong nghi thức xuất hành. Những thị vệ này mặc giáp trụ, lưng đeo cờ hình đao dựng thẳng, như cờ tam giác trong Kinh kịch. Ngọn đèn dầu soi sáng hình thiên quân vạn mã, những nhân vật trong bức họa có biểu cảm sinh động: người nháy mắt, người la mắng, người giương cung lắp tên. Vèo! Một luồng sáng vụt lao ra từ mộ thất. Tần Bắc Dương nhanh nhẹn kéo A U nằm xuống. Một mũi tên nhọn hoắt bay qua đỉnh đầu họ, đập vào vách đá phía sau leng keng. Ba giây im ắng, A U định ngẩng đầu thì bị Tần Bắc Dương sống chết ấn xuống. Mũi tên vừa rồi chỉ để thăm dò. Hàng trăm mũi tên bay sượt qua da đầu họ, cắm đầy lên tường. Nếu ai đứng tại chỗ chắc chắn sẽ bị bắn thành con nhím như Dương Tái Hưng ở sông Dương. Để bảo vệ chủ nhân, sừng hươu của Cửu Sắc dài ra chằng chịt. Linh thạch trong thú trấn mộ càng mạnh, sừng hươu của nó càng nhiều nhánh, chi chít chằng chịt như một cái khiên, chặn được làn mưa tên. Giờ Tần Bắc Dương mới dám ngẩng đầu, nhìn qua khe hở sừng hươu. Anh thấy trong mộ thất có hơn mười võ sĩ cưỡi chiến mã. Bọn họ mặc khôi giáp giống trong bích họa, tay cầm đao thương kiếm kích búa rìu móc xiên, phi thẳng ra cửa mộ thất. Là người ra khỏi bích họa sao? Không, dưới lớp mũ giáp đó toàn là mặt dã thú. Có gấu chó, mãnh hổ, báo săn, sài lang, thậm chí còn có cá sấu mà người Trung Quốc xưa gọi là trư bà long hoặc đà. Tất cả đều là thú trấn mộ! Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly, như sao chổi tập nguyệt, lại như cầu vồng nối mặt trời, cuối cùng như chim ưng đáp điện, hóa thành thiên quân vạn mã Đại Đường mà quyết chiến với những kỵ sĩ thú trấn mộ này. Trời mới biết là người đấu thú? Hay thú và thú quyết chiến? Theo lời A U thì chúng chỉ là thú trấn mộ có “xác không hồn”, có điều số lượng rất đông, có thể sinh sôi nảy nở. Tần Bắc Dương nghe tiếng binh khí va vào nhau, tiếng chân tay đứt gãy, máu tươi bắn ra, còn có tiếng người thú rên la thảm thiết. Nhưng thú trấn mộ trong mộ thất mỗi lúc một đông, khó mà phân biệt được ngoại hình xem nó là con thú nào. Quân đoàn của Cửu Sắc không có cùng trình độ chỉ là lửa và ánh sáng, nhiệt độ, không phải vũ khí thực sự, dần dần không thể ngăn cản được cơn sóng tấn công của sắt thép. Trong chớp nhoáng, dưới địa cung vang lên tiếng nhạc du dương… Giống sáo không phải sáo, giống tiêu không phải tiêu, khó nói thành lời. Trong hoàn cảnh bị giam cầm dưới lòng đất, cảm xúc nào đó trỗi lên trong lòng, âm thanh xoa dịu tai của con người. Những kỵ sĩ thú trấn mộ chuẩn bị vượt qua khiên sừng hươu thì đột nhiên đứng im, như bị điểm huyệt. Mỗi gương mặt dã thú đều ngưng đọng lại, thậm chí chúng như tỉnh mộng cố hương, tất cả đều bình tĩnh lắng nghe khúc nhạc xưa. Tần Bắc Dương quay đầu lại, thấy A U lấy tiêu xích bát từ trong túi “Địa cung thuyết”. Tiêu thước tám đầu lầu Xuân Vũ Triều Chiết Giang bao trở về xem Ai hay bát vỡ giày rơm Hoa anh đào đã đặt chân mấy cầu (1) Cô vừa thổi tiêu tình cảm dạt dào, vừa nhìn Tần Bắc Dương liếc mắt đưa tình. Tần Bắc Dương nghĩ chậm hơn người bình thường, mãi mới hiểu được ý của A U – đóng cổng! Cửu Sắc lùi lại, Tần Bắc Dương nhanh chóng kéo then đồng gài cửa lại, giam giữ hàng nghìn kỵ sĩ thú trấn mộ trong đó. A U giờ mới buông tiêu xích bát, ngã lăn ra thở dốc. Nếu không đóng cửa mộ, chắc cô sẽ tắt thở mà chết. “Đồ ngốc!” Thiếu nữ oán trách, giơ xích bát lên gõ nhẹ hai cái vào đầu Tần Bắc Dương. Vừa rồi bọn họ ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần đứt tiếng nhạc là đám kỵ sĩ thú trấn mộ sẽ lao tới, xé tan xác A U và Tần Bắc Dương, Cửu Sắc cũng không cứu được. Trời mới biết ngôi mộ này có bao nhiêu thú trấn mộ? “Cha anh từng nói thú trấn mộ có nhiều cấp bậc khác nhau, theo chế độ phong kiến của thời đại đó, cả chức quan và gia tộc. Chí cao vô thượng là thiên tử, con trưởng kế thừa đại tông, con vợ bé là tiểu tông làm chư hầu. Cao nhất là thiên tử, sau đó đến các tước không đồng đẳng: công, hầu, bá, tử, nam. Chư hầu lại phân thành nhiều tiểu tông như khanh đại phu, y thử loại thôi, trực chí sĩ…” “Ai mà biết được thú trấn mộ của thiên tử là loại nào? Bất kỳ con thú trấn mộ đơn lẻ nào cũng không phải đối thủ của thú trấn mộ thiên tử” “Không biết bao nhiêu con mới đánh bại được nó?” “Bảy” A U khẳng định. “Tập hợp 7 thú trấn mộ?” “3000 năm nay, nhà họ Tần các anh chế luyện thú trấn mộ, không hơn 10000 thì cũng phải được hàng ngàn con, không phải cứ đào được bảy là được, mà phải là thú trấn mộ cấp bậc cao nhất mới được” “Đây chính là địa cung của Tần Thủy Hoàng do nhà các anh xây, nguyên nhân đào nhiều thú trấn mộ như vậy chính là muốn chọn ra 7 con thú trấn mộ để đào Càn Lăng, đánh bại thú trấn mộ thiên tử” “Nhưng Cửu Sắc…” A U nhìn chằm chằm vào đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc, “Nó đã ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành! Nó không thuộc về bất kỳ cấp bậc nào!” Tần Bắc Dương nhớ đến ảnh chụp X-quang của Cửu Sắc ở Versailles – Paris, trong cơ thể Cửu Sắc chính là một thần thú thượng cổ vẫn đang sống. _________ Chú thích: (1) Bài thơ “Xuân Vũ lâu đầu xích bát tiêu” của Tô Mạn Thù. Bản dịch Lê Xuân Khải. Theo thiviennet