← Quay lại trang sách

Chương 4-2 Ngôi mộ kỳ quái (2)

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đường rẽ, đi xuống một dãy thang, không dám mở thêm bất kỳ cửa mộ thất nào khácDọc đường đi, thình thoảng họ cũng thấy vài bộ xương khô, có chỗ còn có nhiều khung xương, chứng tỏ đó là xương của đội trộm mộ khá lớn, bị thú trấn mộ toàn diệt. “Cửu Sắc, có phải do mày làm không?” Tần Bắc Dương cúi đầu hỏi. thú trấn mộ lắc đầu tỏ vẻ vô tội, không muốn bị đổ lỗi, cũng không muốn tranh công. Nhìn vào đồ mang theo người di cốt thì có lẽ sớm nhất là thời Ngũ Đại Thập Quốc, muộn nhất là Trung Hoa Dân quốc, nhưng nhiều nhất vẫn là thời Tiền Thanh. Đối với trộm mộ mà nói, đây hẳn là một địa ngục khổng lồ, so với Càn Lăng và lăng Tần Thủy Hoàng càng khó đào hơn. Quả nhiên, A U đi tiếp đến lối rẽ tiếp theo thì nhận ra dấu vết mình từng lưu lại – thế là bọn họ đi một vòng lại về chỗ cũ. Nếu quay ngược lại thì ít nhất cũng đi lại theo đường cũ được, nhưng đây cũng là một điểm trung gian. Dọc theo con đường này, A U và Tần Bắc Dương đều cực kỳ cẩn thận, để tránh lạc đường, thế mà tại sao giờ lại quay về chỗ cũ? Trừ khi con đường của bọn họ có vấn đề. Tần Bắc Dương lập tức kiểm tra khe hở ở lối rẽ, quả nhiên có dấu vết cơ quan nằm giữa mái vòm và thạch bích. Nếu nó còn nguyên dấu vết của 1200 năm trước thì hẳn phải bám bụi dày, nhưng chỗ trước mặt mới tinh, có dấu vết cọ xát, giống như đã được dầu máy bôi trơn. Anh áp tai vào tường mộ đạo, ở chỗ ngã ba đường quả nhiên có tiếng máy móc chuyển động vang lên từ dưới lòng đất. Tần Bắc Dương lại xem thạch bích phía bên kia mộ đạo. Giờ âm thanh lại không phát ra từ lòng đất mà phát ra từ trên đỉnh đầu, như đến từ vũ trụ trên cao. “Ôi trời đất quỷ thần ơi!” Giờ Tần Bắc Dương mới ý thức được rằng bản thân ngôi mộ này cũng đang sống! Trong đó, trên dưới trái phải là vô số gian mộ thất, lối mộ đạo chằng chịt, như một khối rubik xoay đủ các hướng. Rubik được người Hungary Ernõ Rubik phát minh ra vào năm 1974. Nhưng khi Tần Bắc Dương học ở Nhật Bản đã vẽ sơ đồ phác thảo rubik trên sàn nhà, để dễ dàng nhận biết không gian và kết cấu của hình lập phương. Anh đã tính toán trên giấy nháp, số lượt thay đổi của rubik cấp hai là 3,67*10^6 Nếu như rubik của người đời sau thì là 43*10^19! Đó là một con số khổng lồ. Trên lý thuyết, các cấp số của rubik có thể tăng lên vô hạn, vì vậy có vô hạn lượt biến đổi. Về mặt nào đó, rubik cũng tương tự như cờ vây của Trung Quốc. E rằng rubik trong ngôi mộ này đã tham khảo phương pháp tính toán của cờ vây? Hiện tại, Tần Bắc Dương đang ở trong ngôi mộ này. Nó là rubik bao nhiêu cấp, có bao nhiêu mộ thất và mộ đạo, có lẽ chỉ có người thiết kế ở thời Võ Tắc Thiên mới biết được. Mà vị thiên tài thiết kế lăng mộ này là ai? Một vị tổ thiên của gia tộc họ Tần? Tần Bắc Dương không biết. Có điều, anh nhớ đến một ngôi mộ. “A U, em còn nhớ bên bờ sông Mẫu Đơn, chúng ta đã cùng thám hiểm ngôi mộ bảy tầng ở nước Bột Hải” “Đúng, thú trấn mộ Nữ Thần Đầu Ưng” “Ý anh là, ngôi mộ to đùng đó có hình dạng và cấu tạo cực kỳ đặc thù, cũng có rất nhiều mộ thất trong một ngôi mộ, giống như nhiều phòng trong tòa nhà chọc trời” Tần Bắc Dương vuốt ve vách đá, “Ngôi mộ Bột Hải kia cũng do một trong những tổ tiên nhà họ Tần tạo nên, chỉ sau lúc tiểu Hoàng tử Quận vương Chung Nam hạ táng nhiều nhất 20 năm” “Ý của anh là… hình dạng và cấu tạo của ngôi mộ ở Bột Hải bắt nguồn từ ngôi mộ rubik này?” “Xuất thân từ một gia tộc, hầu như cùng một triều địa, có thể là cha con truyền nghề” A U như suy nghĩ gì đó, “Đối với vong hồn trong mộ thì giống như kiếp trước và kiếp này?” “Ví dụ hay đấy! Hai mươi năm, ở thời cổ đại có thể coi là hai thế hệ. Nhưng hai ngôi mộ này khác nhau ở chỗ mộ ở Bột Hải có hơn mười gian mộ thất, tất cả đều cố định; mộ ở Bạch Lộc Nguyên lại là mộ sống – có thể thay đổi vị trí mộ thất và mộ đạo, như một khối rubik lớn, còn cao cấp hơn ngôi mộ ở Bột Hải” “Ngôi mộ biết thở, có nhịp đập?” Tần Bắc Dương lại nhớ đến một đoạn văn tự, “Nghĩ thử mà xem, văn tự ghi trong mộ Bột Hải có nói ngôi mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên là Đế lăng! Như vậy không chỉ đơn giản là của tiểu Hoàng Tử Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ” “Ngôi mộ này còn có cấp bạc cao hơn Đế!” “Vì vậy Cửu Sắc…” Cậu cúi đầu nhìn cặp sừng trắng muốt, đôi mắt lưu ly xanh biếc mở to… Quý không thể tả, vậy thì không tả! Nhưng những lời này khiến A U nghĩ ra. Cô cầm tiêu xích bát chỉ vào lối mộ đạo quanh co, “Anh ngốc quá! Sao anh không bảo Cửu Sắc dẫn đường!” “Ừ sao không nghĩ đến nhỉ?” Tần Bắc Dương vỗ đùi, ngồi xổm nói với Cửu Sắc, “Về nhà! Dẫn chúng tao về nhà của mày đi!” Cửu Sắc sống ở thế kỷ 20 đã lâu, có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, không chỉ giọng Bắc Kinh, giọng Thiên Tây, giọng Thiểm Tây, giọng Hà Nam, giọng Đông Bắc, thậm chí cả giọng Thượng Hải của Anna. A U 18 tuổi cười khúc khích, thầm nghĩ – anh có lúc thiên tài hơn người, có khi lại ngốc hơn người bình thường rất nhiều. Chắc là cách nghĩ của thợ thủ công rồi! Thú trấn mộ ấu kỳ lân về nhà đã sớm ngứa mắt với kiểu lạc đường liên tục của hai con người, lập tức hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi qua từng mộ đạo, leo lên leo xuống như trèo đèo lội suối, đi qua rất nhiều lối ngã ba. Có hơi vòng vo không nhỉ? Tần Bắc Dương liên tục nhắc nhở Cửu Sắc rằng đừng cho chủ nhân chết toi nhé. Cuối cùng, đến cuối mộ đạo, một cánh cửa kim cương xuất hiện trên tường. Vẫn là thú trấn mộ đáng tin! Trên cửa khắc một đôi hươu, sừng hơi dài so với bình thường, nhìn không giống hươu sao, hươu sừng đỏ, hơi giống Lộc thần thượng cổ. Chẳng nhẽ trong cơ thể Cửu Sắc là hươu tiền sử đã tuyệt chủng? Không cần Tần Bắc Dương đẩy cửa, thú trấn mộ tự dùng sừng hươu ẩn cửa mộ ra. Từ biến cố bốn năm trước đến nay, cánh cửa này vẫn luôn khép hờ, không ai bước qua. Địa cung thực sự của tiểu Hoàng tử triều Đường, nơi quan trọng nhất trong ngôi mộ lớn ở Bạch Lộc Nguyên. Hít sâu. Bầu không khí dưới lòng đất khiến người thường thấy khó thở nhưng Tần Bắc Dương lại thấy dễ chịu hơn. Tần Bắc Dương đi trước, A U theo sau, Cửu Sắc chạy khắp nơi, như đứa trẻ đi lạc nhiều năm được về nhà, vừa hưng phấn vừa tò mò, muốn tìm lại những kỷ niệm cũ, khó thích nghi được với những thay đổi gần đây. Thay đổi chính là nó đã bị cướp sạch sẽ, không còn gì. Bốn năm trước, quân phiệt không khác gì đám cường dạo giết người cướp của, xông vào địa cung, dùng vũ khí thế kỷ 20 đánh bại thú trấn mộ, chở quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã chết đi. Vàng bạc châu báu, nồi niêu chum vại ở đây không còn sót lại gì. Cửu Sắc khuỵu gối quỳ trước bức bích họa hoàn hảo duy nhất, bi thương chảy nước mắt.