← Quay lại trang sách

Chương 5-1 Dưới giếng vàng (1)

Tần Bắc Dương nương theo cầu lửa lưu ly để nhìn bức bích họa đẹp đẽ. Đây là món bảo vật mà đám quân phiệt cướp bóc không đem đi được. Anh nhìn những thị nữ và người hầu trong bích họa. Còn cả lỗ bộ (1) của xa giá, dù không vẽ hình Hoàng đế ngự bên trong nhưng tám phần mười là một người phụ nữ – Võ Tắc Thiên. Đi đầu đội quân danh dự trùng điệp này là một thiếu niên cưỡi ngựa trắng chỉ khoảng 15, 16 tuổi, đầu đội thúc phát kim quán (2), khoác áo sắc vàng, hông đeo bảo kiếm, ngực có một viên ngọc Hòa Điền – chính là dây chuyền huyết ngọc ấm trước ngực Tần Bắc DươngQuan trọng nhất, người thiếu niên cưỡi ngựa này hiển nhiên là hoàng thân quốc thích, ngoại hình nhìn giống hệt Tần Bắc Dương. Hoặc có lẽ là… phiên bản thiếu niên Tần Bắc Dương da trắng mịn màng, cơm ngon áo đẹp. “Đây chính là ngoại hình của chủ mộ?” Tần Bắc Dương cúi đầu hỏi Cửu Sắc. thú trấn mộ gật đầu, quỳ lạy trước bức bích họa. Khí thế bức họa bức người, tỉ mỉ như thật, không giống với những bức họa bên ngoài mộ đạo. Đây giống nét vẽ của một đại sư. Góc bích họa hình như có chữ, Tần Bắc Dương lại gần xem thử thì quả nhiên thấy được chữ ký. Thông thường, bích họa trong mộ cổ không có chữ ký vì phần nhiều họa sĩ là người vô danh, dù cho kỹ năng vẽ rất tốt. Cậu nhìn hồi lâu mới nhận ra ba chữ “Ngô Đạo Tử”! Quả nhiên là tác phẩm của “Họa Thánh” Ngô Đạo Tử! Anh nhớ đến ba năm trước, trong hang núi Thạch Kinh ở chùa Vân Cư, Phòng Sơn, Bắc Kinh, thích khách Lão Cha đã đưa “Vân cư tứ bảo” cho bảy đại tài tử. Bảo bối thứ hai chính là tranh vẽ tay Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ do Ngô Đạo Tử vẽ, nhìn rất giống thật, chẳng phải cùng một gương mặt trong bức bích họa này sao? Còn cả miếng ngọc trắng này nữa, chỉ là khi đó nó chưa dính máu. Rời bức bích họa, bọn họ đi sâu vào địa cung. A U nhìn bàn cờ vây bằng ngọc thạch và cả bộ cờ vua bằng gỗ. Tần Bắc Dương phát hiện ra trên bàn cờ vua có tàn cục, hiển nhiên là nhóm quân phiệt không quan tâm đến thứ này nên vị trí các quân cờ còn nguyên. “Cửu Sắc đây là tàn cục do ngươi đi à?” Tần Bắc Dương nhớ đến khi ở phế tích Viên Minh Viên ở Bắc Kinh, anh đã chơi cờ cùng thú trấn mộ, “Người nào chơi với ngươi?” Nói đến đây đôi mắt lưu ly của Cửu Sắc lại ủ rũ, nó dùng ánh mắt gửi đáp án – tiểu Hoàng tử triều Đường. Chủ mộ nằm trong quan tài, sao có thể chơi cờ cùng thú trấn mộ? Nghe giống chuyện ma thời xưa hoặc thi biến! Có lẽ hồn phách tiểu Hoàng tử phụ thể, để Cửu Sắc tự đánh cờ hai phía? Tần Bắc Dương không dám nghĩ tiếp. Anh thấy trên mặt đất có rất nhiều sách cổ và sách cuốn, thậm chí còn đã bị giẫm nát, quả là phung phí của trời! Đám quân phiệt trộm mộ chỉ biết đến vàng bạc châu báu, không biết văn tự mới là tài sản vô giá. Cuối cùng anh cũng thấy được văn tự hoàn chỉnh, là một hình vuông khắc trên bia đá, mở đầu khắc vài chữ to thể chữ lệ… Đại Chu cố Chung Nam Quận vương mộ chí(3). Tiếp theo là chính văn: “Vương húy Long Kỳ tự Ấu Minh Lũng Tây Thành Kỷ nhân dã tích giả long quang trụ sử hoằng đạo đức vu đông chu viên tí tướng quân kiến công danh vu tây hán võ chiêu chi kinh luân bá nghiệp yểm trạch qua lương thần nghiêu chi đế cấu hoàng cơ bột hưng ốc tấn địa linh chung bí thiên tộc phiền xương mộ qua điệt vu kim kha biểu gia phu vu ngọc hành vương tức đại đường thiên hoàng đại đế chi tôn kim đại chu tương vương chi đệ lục tử dã…” Không sai đây chính là mộ chí của tiểu Hoàng tử triều Đường, cháu của Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ. Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, xoa tảng đá loang lổ với những chữ khắc trên bề mặt. Đây là nơi mình ra đời, cũng là nơi mẹ mình chết – 21 năm trước, năm Canh Tý trời long đất lở, năm đầu tiên của thế kỷ 20, năm thứ 1900 sau khi chúa Jesus chào đời. Bạch Lộc Nguyên, tiết Tiểu thuyết, Tần Bắc Dương sinh ra trên quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ. Anh lại mở mắt ra, lại như nhìn thấy chính mình trên chiếc giường trong quan tài lớn, kể cả chủ mộ trong quan tài đã mất tăm mất tích. Nơi sâu nhất địa cung, chỉ còn một không gian trống rỗng, còn có bậc thang đá quan tài to lớn. Tần Bắc Dương khuỵu xuống, Cửu Sắc đỡ anh từ sau lưng. “Lần trước em đến đây phát hiện ra dưới này biến thành mê cung, dù đám trộm mộ nào đến cũng không còn đường sống” A U thông minh lanh lợi cũng thấy bối rối, “Thế mà tại sao tên Tiểu Mộc đó lại dễ dàng xông vào địa cung, mở được quan tài nhỉ?” Cô đã quên rằng Tiểu Mộc cũng mất một ngón tay. “A U này, em có biết thời gian quân phiệt và Tiểu Mộc đào được ngôi mộ này không?” “Nghe nói là cùng ngày với khi Trương Huân phục vị” “Năm Dân quốc thứ 6, năm 1917 lịch Tây, ngày 1 tháng 7” Tần Bắc Dương không có nhật lịch, chỉ có thể đối chiếu theo lịch công nguyên và nông lịch, bắt đầu tiến hành tính toán. Từ khi ở Thiên Tân lúc nhỏ, anh đã đọc sách và học được tuyệt kỹ này, có thể giải nhanh toán và chữ số, vẽ bảng vô hình trong đầu. Sau một lát, anh đã tính ra kết quả: ngày 13 tháng 5 nông lịch, năm Đinh Tị, tháng Bính Ngọ, ngày Giáp Thìn. Hai mươi tám vì sao xếp thành “Bắc phương hư nhật thử – hung”, dân gian có câu “hư tinh tạo tác chủ tai ương, nam nữ cô miên bất nhất song, nội loạn phong thanh vô lễ tiết, nhi tôn tức phụ bạn nhân sàng, khai môn phóng thủy tao tai họa, hổ giảo xà thương hựu tốt vong, tam tam ngũ ngũ liên niên bệnh, gia phá nhân vong bất khả đương” Rất không may mắn! Lẽ nào trong ngày nay, cửa lớn địa cung đã mở rộng? Họa vô đơn chí, vừa lúc quân phiệt Bắc Dương hội binh để đến Bạch Lộc Nguyên, Tiểu Mộc bị cuốn theo phải tham gia vào việc quật mộ. Đám quân phiệt dùng súng Mác đánh bại thú trấn mộ Cửu Sắc, đánh cắp quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. “Kiếp số nơi u minh?” Tần Bắc Dương thở hắt ra, “Tựa như lời tiên đoán là Lý Thuần Phong trong “Thôi bối đồ”? Ngôi mộ lớn triều Đường này cũng có vận mệnh như đất nước Trung Quốc, chạy trời không khỏi nắng!” Anh bước lên bậc đá dẫn lên chỗ quan tài ngày trước, bỗng nhiên dây chuyền ngọc trên ngực nóng hừng hực như thiêu như đốt. Tần Bắc Dương cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Không chỉ ngực và huyết ngọc ấm Hòa Điền chạm vào nhau, còn có một dòng khí ấm chạy từ dưới bàn chân lên. Mười hai năm trước, lần đầu vào địa cung của Hoàng đế Quang Tự, anh bị rơi vào giếng vàng của địa cung chưa xây xong; nơi đó có năng lượng cực mạnh, người bình thường không thể chịu nổi, có thể bị hộc máu mũi. Cha anh còn nói người rơi vào giếng vàng không phải chân long thiên tử thì cũng là loạn thần tặc tử! Mà nay nhìn thì… loại sau có vẻ đúng hơn! Giếng vàng! Tất cả các quan tài trong lăng mộ đều sẽ có giếng vàng ở phía dưới. Đây cũng là nơi khi mới khởi công lăng mộ, thầy phong thủy sẽ đến điểm phong thủy, xác định tọa độ cơ bản. Tần Bắc Dương quay đầu lại, không cần cầu lửa lưu ly chiếu sáng thì trung tâm của ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên – giếng vàng trong quan tài cũng phát sáng rực rỡ tựa như chọc mù mắt. Anh liếc mắt theo bản năng, lại gần một bước thì hơi nóng bốc lên như đốt cháy cả quần áo. Không đúng, anh cởi trần, là nóng muốn lột da. A U và Cửu Sắc cũng lẳng lặng đi theo. Cả ba tiến đến giếng vàng trước mặt. Như người sắp chết khát trong sa mạc cuối cùng cũng phát hiện ra một giếng nước ngọt. Tần Bắc Dương nghe được âm thanh truyền đến từ giếng vàng, như khi anh vẫn dạo chơi ở thế giới dưới lòng đất, nghe tiếng địa ngục kêu khóc trong giếng khoan dưới lòng đất của bán đảo Kola! Dưới giếng vàng của lăng mộ là địa ngục? Khả năng cao là 100%. Nietzsche nói – Khi bạn nhìn vực sâu, vực sâu đã nhìn lại bạn. Khi Tần Bắc Dương cúi nhìn giếng vàng, giếng vàng đã nhìn lại Tần Bắc Dương. Dưới giếng vàng, trong tiếng địa ngục kêu khóc, Tần Bắc Dương nghe có người gọi tên mình. Tần Bắc Dương… Tần Bắc Dương… Tần Bắc Dương… Số trời khó đoán, anh sinh ra trên quan tài trên giếng vàng này; số trời khó đoán, anh 21 tuổi quay về chính giếng vàng nơi mình ra đời. ___________ Chú thích: (1) Lỗ bộ: những nghi trượng đi theo vua xa giá. (2) Thúc phát kim quán: nôm na là cài tóc bằng vàng. (3) Mộ chí của Quận vương Chung Nam Đại Chu. (4)Đoạn văn cổ không có chấm phẩy nên rất khó dịch. Đại khái đây nói về thân phận của người chủ mộ ở nước Đại Chu thời Võ Tắc Thiên xưng đế. Người này tục danh Long Kỳ, tự Ấu Minh. Người Thành Kỷ – Lũng Tây, là quê quán của Hoàng thất triều Đường. Là con thứ 6 của Chu Tương Vương – sau này chính là Duệ Tông Lý Đán, cháu của Cao Tông Lý Trị. Đoạn văn có đề cập đến vài nhân vật nổi tiếng nhưng không chấm phẩy nên team không dịch được nghĩa cụ thể.