← Quay lại trang sách

Chương 6-1 Cửa phong ấn (1)

Bạch Lộc Nguyên, ngôi mộ lớn triều Đường, dưới giếng vàngẢo ảnh ban ngày? Cảm giác suýt chết? Hay địa ngục? Quá trình rơi kéo dài mãi không dứt, tựa như bộ sách Thập Nhị Tứ Sử kéo dài không dứt, viết thêm không ngừng. May mắn thay, bọn họ không rơi vào cõi hư vô mà đập xuống lớp gạch bụi bặm. Anh ngã ngang, trừ việc đau xương thì không gãy chân tay. A U lại ngã trên người anh, may mà con gái nhỏ bé, chứ là Tề Viễn Sơn thì anh không đỡ nổi. Cửu Sắc cũng đến. Thú trấn mộ ấu kỳ lân nặng không chịu được, Tần Bắc Dương và A U vội vàng lăn sang hai bên. Cửu Sắc đáp xuống nặng nề, gạch vỡ vụn. Cửu Sắc rơi mấy cũng không chết. Nó nhanh chóng lăn một vòng rồi đứng lên, giáp vảy không hề dính bụi. Tần Bắc Dương định khua tay bay lên như còn là chu hoàn thì phát hiện ra mình không có lông vũ, chỉ còn cơ thể trần truồng. Cậu không còn là chu hoàn nữa. A U cũng bước đi lảo đảo, dường như chưa quen việc đi bộ trên mặt đất. “Anh, vừa rồi cảm giác bay đến triều Đường với anh thật thích!” “Ừ…” Tần Bắc Dương xấu hổ. Dẫn một cô gái bay lượn chẳng khác nào dẫn theo lòng của người ấy, “Đây là đâu nhỉ?” Anh nhìn xung quanh. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly mà không nhìn thấy biên giới, cũng không thấy trần nhà, chỉ có không gian đen như mực. Nhớ năm đó, đêm đầu tiên khi Tần Bắc Dương mới đến địa cung của lăng Hoàng đế Quang Tự, cha anh đã nói với anh chân tướng của giếng vàng. Đó là một nơi khí cực mạnh, ở đó người ta đào một cái giếng sâu, hội tụ khí độ nguyên dương cho long mạch. Sau này, anh theo cha mình làm Đế lăng Hồng Hiến cho Viên Thế Khải, tự tay đào giếng vàng nên cũng biết nơi này chỉ nhét được một người trưởng thành là cùng, sao có thể có thế giới dưới đất rộng lớn như vậy? Tần Bắc Dương muốn bước về phía trước lại bị A U níu lại. Là do A U tinh ý, khắc dấu to ở nơi vừa rơi xuống để tránh lang thang trong bóng tối rồi lại bị lạc hướng. Dưới giếng vàng, bọn họ nghe tiếng kêu rất rõ ràng và vang. Là tiếng bánh răng, tiếng dây cót, tiếng lò xo, là một bàn xoay vĩnh cửu, là băng chuyền bằng sắt thép và da, giống máy hơi nước ở thế kỷ 20, thậm chí là nhà máy điện… Ở Trung Hoa Dân quốc lạc hậu ngày ấy, âm thanh này đại diện cho nền văn minh, hiện đại, tiến bộ, phú cường, còn là ước mơ của 400 triệu người. Cuối cùng, trong ánh lửa và hơi nước nóng rực, Tần Bắc Dương thấy một cỗ máy to lớn chưa từng được ghi chép trong lịch sử. Nghiêm túc mà nói, đó không chỉ là một cái máy, đó là một hệ thống hoàn chỉnh với rất nhiều bộ phận cơ khí kết hợp với nhau, bao gồm hệ thống động lực, hệ thống truyền động, hệ thống vận động, hệ thống khống chế, hệ thống chuyển đổi… Tinh vi như đồng hồ Thụy Sĩ, xảo diệu như ô tô của người Đức, to lớn như đất nước Nga vĩ đại. Khi còn học ở Đại học số 3 Kyoto, từ đầu tiên anh học được khi đọc sách chính là “máy móc” Ngày nay, Trung Quốc cũng dùng từ “máy móc” của tiếng Nhật (1). Tiếng Latin ở phương Tây cổ đại lại gọi “máy móc” là /machina/, nghe nói có gốc từ Hy Lạp. Ai mới biết vì sau phần sau lại là /china/? Liệu có mấy phần liên quan đến Trung Quốc? Lại quay về hệ thống máy móc vĩ đại dưới đáy giếng này. Tần Bắc Dương đã suy luận đúng về rubik. Chính là thế giới máy móc đi trước phương Tây cả nghìn năm này đã tạo nên sự thay đổi trong ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, với vô số mộ thất và mộ đạo, có cả thú trấn mộ. Dường như rubik không ngừng mà lại tiếp tục xoay hướng, tựa như muôn nghìn việc hệ trọng thường thấy trong đời. Chỉ người nắm giữ mật mã của hệ thống này mới có thể xoay bốn mặt của rubik về các màu đồng nhất. Đây là một thế giới vô tận, dù nói về thời gian hay không gian chăng nữa. “Chúng ta từng nói nơi này là một ngôi mộ sống, biết thở, tim còn đập” Tần Bắc Dương và A U cùng ngó nhìn máy móc, “Cuối cùng cũng được thấy cách nó thở và cho tim đập rồi” Cửu Sắc cũng khó mà nén được nỗi hưng phấn và kinh ngạc, khéo cũng là lần đầu tiên thấy cảnh này. Không ngờ nơi này nằm ngay dưới sàn nhà mình đã ở suốt 1200 năm qua. Bọn họ liên tục vòng qua thể máy móc để không bị đồng hồ quả lắc đập nát người, hoặc bị hơi nóng và lửa đốt chín nhừ. Phía trước có ánh sáng. Ánh sáng này dẫn Tần Bắc Dương đi về phía trước. Hai bên họ có rất nhiều máy móc to lớn, ở giữa lại có sẵn một không gian lối đi. Đến cuối, anh nhìn thấy cánh cửa. Tựa như cổng mộ thất của tiểu Hoàng tử triều Đường, tảng đá được khắc một đôi Lộc thần, tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm. Trên cửa có một tờ giấy niêm phong! Đây là giấy niêm phong triều Đường sao? Tần Bắc Dương thấy rất rõ nó được làm từ giấy gai, đã hơn nghìn năm mà chưa bong? Cũng không có vết ố vàng. Trên giấy niêm phong có một dấu phong ấn. Không những thế, phong ấn đó lại là ngũ mang tinh chói lóa. Ngũ mang tinh! Mộ của Abe no Seimei có ngũ mang tinh. Rõ ràng là ngũ mang tinh cũng như Âm Dương đạo đều được truyền đến Nhật Bản từ triều Đường. Không rõ người ta vẽ bằng gì? Ban đầu nhìn, anh thấy nó giống phù điêu nằm đúng giữa tờ giấy, có hai cánh cửa đá khép hờ hai bên. A U thì thào, “Không gỡ phong ấn không mở được cửa” “Anh chắc chắn đây không phải cửa mộ” Tần Bắc Dương nhìn kỹ dòng chữ cực nhỏ trên tờ giấy niêm phong, đọc được một đoạn: “Mang mang thiên địa, bất tri sở chỉ. Nhật nguyệt tuân hoàn, chu nhi phục thủy” (2) Nhìn đoạn tiếp theo: “Tự tòng Bàn Cổ ngật hi di, hổ đấu long tranh sự chính kỳ, ngộ đắc tuần hoàn chân đế tại, thí vu Đường hậu luận nguyên cơ”(3) Lẽ nào đây là… “Thôi bối đồ”? “Đường Thái Thông Lý Thế Dân ra lệnh cho nhà chiêm tinh Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương tính toán vận mệnh quốc gia dựa trên Chu Dịch. Chẳng ngờ, Lý Thuần Phong đã tính là không thể dừng được, chẳng những tính đến khi triều Đường diệt vong, còn tính đến vận mệnh Trung Quốc nghìn năm sau này… Cho đến khi Viên Thiên Cương đứng sau lưng ông nói, ‘Thiên cơ bất khả lộ’, vì thế mới gọi tác phẩm là Thôi bối đồ. Những văn tự trên giấy niêm phong này chính là Thôi bối đồ, tượng đầu tiên: Giáp tử, càn hạ, càn thượng, càn. Nửa trước là sấm, nửa sau là tụng” “A U, sao em hiểu rõ mấy thứ này thế?” Thấy A U không đáp, Tần Bắc Dương tự mình trả lời mình, “Đoạn văn ngắn ngủn này cho biết dù lời tiên đoán có toàn diện đến đâu thì người phàm trần cũng không được phép xem trộm” ““Thôi bối đồ” có 60 bức đồ tượng, mỗi bức tranh có hai phần “Sấm viết” và “Tụng viết”, tiên đoán các việc lớn từ triều Đường đến tương lai” “Không phải độc nhất vô nhị. Thời Trung cổ ở Pháp cũng có nhà tiên tri Nostradamus, viết sách “Les Prophéties – Lời tiên tri”, nhưng thua xa “Thôi bối đồ”” Tần Bắc Dương cẩn thận nhìn những dòng chữ trên giấu niêm phong. Bút tích thực sự của đại phong thủy gia Lý Thuần Phong? Tờ giấy niêm phong và phong ấn ngũ mang tinh này cũng là do ông viết? Anh nhớ đến khi nãy, vừa rơi vào giếng vàng, bản thân có ảo giác hóa thành chu hoàn bay lượn trên công trường của mộ lớn ở Bạch Lộc Nguyên, sau dó thấy đôi mắt của người đàn ông kia. Ngay cả phong ấn của Lý Thuần Phong cũng có thể bị phá vỡ! Bản thân cũng như Odyssey đã từng bước chân qua thế giới bên kia, sao lại sợ ngũ mang tinh chứ? “Anh! Đừng tự ý!” A U cảnh cáo nhưng không cản được Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương cởi trần, trong cơ thể có một luồng khí nóng hừng hực của giếng vàng. Cánh tay phải của anh thợ thủ công như mũi tên đã rời cung lao thẳng vào phong ấn trên cửa đá, kéo ngũ mang tinh xuống… __________ Chú thích: (1) Máy móc tiếng Trung Quốc là “机械” – đọc là /Jīxiè/ – cơ giới. Tiếng Nhật là “機械”- đọc là /Kikai/. (2) Đây là lời sấm trong tượng 1 của “Thôi bối đồ” của Lý Thuần Phong. (3) Đây là lời tụng trong tượng 1 của “Thôi bối đồ” của Lý Thuần Phong.