Chương 6-2 Cửa phong ấn (2)
Ngay khoảnh khắc chạm ngón tay vào phong ấn, những ánh sáng chói lòa từ sao năm cánh tỏa ra, đi theo kinh lạc của năm đầu ngón tay mà lan tỏa đến từng huyệt vị và lỗ chân lông của Tần Bắc Dương. Hình như là dòng điện. Đầu tiên, anh có cảm giác nhức như bị kim châm, sau đó là sự tê dại không tả nổi lan từ đỉnh đầu đến thẳng huyệt Dũng Tuyền ở chânA U kéo anh ra cũng bị phản ứng như điện giật tương tự. Người cứu cũng bị điện giật, đầu ngón tay hai người bắn ra điện tung tóe. Trên cánh cửa phong ấn, từng chữ viết của Lý Thuần Phong nhảy nhót, như viên đạn tấn công hai vị khách không mời trẻ tuổi. Cửu Sắc cũng đến cứu bọn họ, muốn lấy sừng hươu đâm thủng giấy niêm phong và phong ấn trên cửa, tuy nhiên chưa chạm được vào cửa đá đã bị điện tấn công. Mà nó có thân xác kim loại, dẫn điện còn tốt hơn cơ thể người. Cả ba đều bị dòng điện của phong ấn xuyên qua dẫn đến cảm giác đinh tai nhức óc. Sao năm cánh của Lý Thuần Phong phóng ra ánh sáng màu vàng và đỏ chói lòa, sóng xung kích bốc hơi ở vùng không khí xung quanh, như một bàn tay vô hình mạnh mẽ ném Tần Bắc Dương và A U ra xa. Ngay cả thú trấn mộ Cửu Sắc cũng biến thành con kỳ lân bay lên không trung rồi tất cả cùng rơi ầm ầm xuống đất. Không thể chạm vào phong ấn. Bị dạy dỗ thê thảm rồi mới có thể nắm được chân lý của sự thật. Sau khi trái tim ngừng đập một khắc, Tần Bắc Dương bắt đầu thở hồng hộc, từ đó mới tin rằng mình không phải người chết. Lòng bàn tay còn dấu cháy xém của phong ấn, cảm giác đau đớn vì dòng điện xuyên qua dường như vẫn ở sâu trong cơ bắp và xương cốt. Anh tìm A U, cuối cùng cũng nắm được bàn tay mềm mại của cô. Cô còn sống. Hai bàn tay nắm chặt nhau, đỡ nhau bò dậy. Cửu Sắc lăn lông lốc rồi cũng đứng lên, từ thú trấn mộ ấu kỳ lân biến thành chó săn thật rồi – lông cổ màu đỏ đã cháy rụi, nhìn như một con chó con. Bị dòng điện chạy qua người không dễ chịu chút nào. Thú trấn mộ e dè không dám lại gần cánh cửa nguy hiểm kia thêm nữa. Tần Bắc Dương lại nắm Đường đao, tách A U và lảo đảo đi đến trước cửa phong ấn. Phong ấn sao năm cánh, giấy niêm phong, cửa đá, phù điêu Lộc thần đều hoàn hảo như ban đầu. “Không ai có thể giải được phong ấn của Lý Thuần Phong, trừ khi chính ông ấy hoặc đệ tử của truyền nhân của ông ấy giải” A U đứng sau lưng lên tiếng, túm vai Tần Bắc Dương lại. Theo ngữ cảnh khoa học châu Âu, phong ấn tương tự với một hệ thống mã hóa, à chỉ có một phương pháp bẻ khóa mật khẩu mạnh hơn, chẳng hạn như máy mã hóa mã Enigma do người Đức phát minh ra mới có thể phá vỡ con dấu này.. Sau khi bị dòng điện tấn công, cái bớt hình sừng hươu sau cổ Tần Bắc Dương đỏ hơn hẳn, như phết qua dầu, thậm chí còn có ánh sáng hồng nhàn nhạt. Tần Bắc Dương vuốt viên huyết ngọc ấm trên lồng ngực, quả nhiên lại nóng lên. Kỳ lạ thật. Sao anh lại cảm thấy như nghe được những âm thanh của các bánh răng chuyển động lách cách, thậm chí cả tiếng rơi của một hạt bụi ở nơi rất sâu dưới đất? Thị lực anh cũng tốt hơn, dù bốn phía tối tăm nhưng ở nơi trung tâm của vô số cơ thể máy móc, trái tim điều hành sự sống của toàn bộ ngôi mộ này hình như phát ra ánh sáng mắt thường khó mà thấy được. Có lẽ nào nguyên lý vận hành của ngôi mộ và thú trấn mộ lại giống nhau – là một vật thể có rất nhiều linh thạch? Tần Bắc Dương không dám đến gần tâm của rubik, ngay cả Cửu Sắc có vài khối linh thạch trong bụng cũng không dám lại gần. “Anh, chúng ta đi thôi! Phải tìm được chìa khóa, chỉ thế mình mới mở được cánh cửa này” A U giục giã nên Tần Bắc Dương đành từ bỏ cánh cửa phong ấn. Bọn họ lần mò vài vòng trong bóng tối, cuối cùng cũng quay về điểm A U đã đánh dấu trước đó, là nơi bọn họ vừa rơi xuống từ giếng vàng. Nhưng giờ bọn họ đi ra kiểu gì? Tần Bắc Dương nhìn lên thế giới trên đỉnh đầu, nhìn bầu trời tối đen như mực, chỉ thấy một vầng trăng tròn trịa. Đây không phải bầu trời đêm, “vầng trăng” kia là miệng giếng vàng. Địa cung có một chút ánh sáng nên tạo thành ảo giác tựa vầng trăng. Cao bao nhiêu nhỉ? Tần Bắc Dương nhảy lên. Anh nhảy rất cao nhưng miệng giếng vẫn quá xa xôi. “Vừa rồi chúng ta rơi xuống, cảm giác như rất lâu. Vấn đề e là không phải cao bao nhiêu, mà là bao lâu?” “A U này, may mà em nhắc nhở! Khoảng cách giữa giếng vàng và chúng ta không phải khoảng cách về không gian, mà là khoảng cách về thời gian! Thật giống như lúc chúng ta biến thành hai chu hoàn, đi về 1200 năm trước, xuất hiện ở Đại Minh Cung thành Trường An của Võ Tắc Thiên, thấy tiểu Hoàng tử triều Đường – Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ ra đời. “Hoài Nam Tử” thời Tây Hán có viết: “Từ xưa đến nay gọi là trụ, bốn phương trên dưới gọi là vũ. Vũ trụ nghĩa là thời gian và không gian cộng lại. Chúng ta không rơi vào giếng Vũ, mà rơi vào giếng Trụ” Tần Bắc Dương nói xong, A U sửng sốt. Dù sao thì cô gái 18 tuổi này cũng chưa từng được giáo dục lý thuyết Tây học, chỉ có thể lý giải trên mặt chữ, “Giếng vàng dưới quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường là giếng thời gian? Chúng ta đang ở triều Đường? Vì giờ nhìn phong ấn và tờ giấy này còn mới tinh” “Em quả là chủ nhân của đám thích khách, tâm tư kỹ lưỡng, phân tích kỹ càng!” Anh hít sâu, đây là không khí triều Đường sao? Hay có lẽ chính bản thân nơi này cũng là lịch sử. “Chúng ta bị nhốt rồi? Bị kẹt lại ở triều Đường?” A U sờ lồng ngực mình, ban đầu thấy hơi sợ hãi rồi lại hưng phấn, “Anh, anh bảo chúng ta nên làm người triều Đường hay thời Trung Hoa Dân quốc nhỉ?” Cô lại ngồi xếp bằng, thuận miệng ngâm một bài thơ Đường: Năm trước hôm nay cũng chốn này. Hoà đào má phấn chiếu hây hây. Hôm nay trở lại người xưa vắng. Lối cũ hoà đào cợt gió lây. (1) “Nếu em có thể làm một chàng trai triều Đường, đứng dựa cửa bên hoa đào, cười với thôn cô đằng kia, đó chẳng phải chuyện quá đẹp sao?” “Dù thời Đường nước mạnh lính tốt nhưng không phải không có chiến loạn. Lãnh thổ của thịnh Đường kéo dài đến Trung Á, nhưng dân chúng lại có lịch sử khổ đau “tam lại tam biệt” (2) Đỗ Phủ đã viết: Nhớ thời Khai Nguyên lúc thịnh đạt, Ấp nhỏ có vạn nhà liền khít. Gạo nếp tròn vo, tẻ trắng tinh, Đầy kho công, tư, hàng hoá chất (3). Tuy nhiên cái thời đó lại quá ngắn ngủi, nháy mắt đã bị Thiên Bảo (4) trong thời kỳ loạn An Lộc Sơn làm be bét. “Nói thế thì chẳng nhẽ triều đại hỗn chiến của quân phiệt Bắc Dương lại tốt hơn?” “Không, hỗn chiến quân phiệt cũng tương tự như loạn phiên trấn triều Đường, dân chúng cũng lầm than, hơn nữa còn bị nước ngoài chia cắt. Có điều chúng ta là người sống ở thế kỷ 20, sống ở thời kỳ khoa học và dân chủ, đương nhiên sẽ có sự tiến bộ hơn nhiều so với những người sống ở nghìn năm về trước. Anh muốn ở lại Trung Hoa Dân quốc, nhìn những cải cách đó đến lần lượt. Đây chính là thời đại trời long đất lở” Tần Bắc Dương chưa dứt lời thì có tiếng gió thổi rất to, kéo theo đó là tiếng nổ vang vọng. Trời – không vỡ, cũng không nứt. Chỉ là có thêm một người xuất hiện trước mặt Tần Bắc Dương, A U, Cửu Sắc. Người? Quỷ? Hay người xưa? Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, lăn hai vòng trên mặt đất. Eo người này thắt một sợi dây, nhờ vậy mà rơi không mạnh lắm. Người này lăn đến cạnh Cửu Sắc. Thú trấn mộ lập tức nhận ra hắn, nhô sừng hươu định xuyên thủng lồng ngực. “Dừng tay!” Tần Bắc Dương nhanh chóng cản ý đồ giết người của Cửu Sắc, đỡ người kia lên. Dưới ánh sáng của cầu lửa lưu ly, một gương mặt trắng trẻo anh tuấn hiện rõ. Một cái tên hiện lên trong lòng. Tần Bắc Dương vội vã hất đối phương ngã xuống đất như sợ bệnh truyền nhiễm lây lan. Tiểu Mộc. __________ Chú thích: (1) Bài thơ “Đề đô thành nam trang (Đề tích sở kiến xứ)” của Thôi Hộ. Bản dịch thiviennet. (2) Tam lại là “Tân An lại”, “Thạch Hào lại”, “Đồng Quan lại”, tam biệt là “tân hôn biệt”, “vô gia biệt” và “thùy lão biệt”. Ý chỉ thân phận người dân trong thời loạn trôi dạt cô độc, chiến tranh liên miên nên nhiều khổ đau. (3) Bài thơ “Ức tích kỳ 2” của Đỗ Phủ. Bản dịch của Phạm Doanh. Nguồn: thiviennet (4) Thiên Bảo: niên hiệu của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ.