Chương 7-1 Món quà của Tiểu Mộc (1)
Năm Dân quốc thứ 10, năm 1921, ngày 5 tháng 5 nông lịch, tiết Đoan ngọBạch Lộc Nguyên, ngôi mộ rubik triều Đường, địa cung của tiểu Hoàng tử – Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ, dưới giếng vàng. Tiểu Mộc đến. Thủ lĩnh thôn trộm mộ rơi từ trên trời xuống, người đàn ông muốn trở thành vua trộm mộ, Tiểu Mộc tái mặt, mồ hôi rịn trên trán, nhìn chằm chằm khuôn ngực nở nang của Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nhớ ra mình đang trần truồng, “Này, nhìn cái gì đấy?” “À… Tôi nhìn… người đàn ông dưới giếng vàng” Chưa nói xong, Tiểu Mộc biến sắc. A U lặng lẽ vòng ra sau lưng hắn, kề dao găm vào cổ họng, chỉ chút nữa là đứt khí quản. “Chờ một chút” Tần Bắc Dương kêu A U ngừng động tác giết người. Anh nhớ đến 12 năm trước, đêm diệt môn ở Tô giới Đức Thiên Tân, cũng ở vị trí động mạch cổ, dao găm chuôi ngà đã giết chết cha mẹ nuôi mình. Bây giờ con dao găm trong tay A U cũng có chuôi ngà, nhưng không nạm “Sao chổi va mặt trăng” hay “Cầu vồng nối mặt trời” mà là một con diều hâu lao xuống tòa lâu đài nguy nga. A U cố tình để lộ ra toàn bộ hình ảnh khắc trên chuôi dao – hình ảnh cung điện sáng lấp lóa, phong cách u ám của thời tiền Tần, nhìn như cung điện Hàm Dương của Tần Thủy Hoàng. “Chuyên Chư ám sát Vương Liêu, sao chổi va mặt trăng; Nhiếp Chính Chi ám sát Hàn Khôi, cầu vồng nối mặt trời; Yêu Ly ám sát Khánh Kỵ, chim ưng tập kích cung đình!” Tần Bắc Dương đọc “Đường Sư bất nhục sử mệnh” (1). Mười hai năm trước, hung khí trong vụ án diệt môn là con dao găm khắc hình “sao chổi va mặt trăng”; sau này, anh từng gặp con dao “cầu vồng nối mặt trời” nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp “chim ưng tập kích cung đình” trên tay A U! “Anh, đúng rồi!” Chỉ có chủ nhân đám thích khách mới có thể dùng chiếc dao găm này. “Cứ để Tiểu Mộc nói xong đã, giết sau không muộn” A U nới lòng cây dao găm trong tay. Cửu Sắc chĩa sừng hươu vào tim Tiểu Mộc từ sau lưng. “Tôi nói! Tôi nói!” Tiểu Mộc giờ mới dám thở hồng hộc, làn da trắng mịn đỏ ửng lên, “Bắc Dương, hôm nay tôi đến hoàn toàn không có ác ý! Tôi không đến trộm mộ. Tôi dám thề với trời, hôm nay tôi chỉ đi một mình, không có đồng bọn” “Mùa đông năm ngoái, ai cũng nói anh đã kẹt lại trong thành quỷ Lâu Lan hồ La Bố, chỉ có tôi tin là anh còn sống” “Đúng thế…” Tiểu Mộc đã nuốt thuốc trường sinh bất lão của Từ Phúc, định nói mình bất tử thì lập tức nuốt lời lại, “Tôi bị kẹt trong quỷ thành ba tháng, may mà con thú trấn mộ Thận Long không thức giấc nên ăn xác chết để tồn tại” Đương nhiên là Tiểu Mộc nói dối. Hắn không cần ăn gì, thậm chí không cần uống nước, chỉ trải qua việc trao đổi chất cực chậm, tựa như động vật ngủ đông thật dài. Mùa xuân năm nay, bão cát ập xuống hồ La Bố, thổi hết đáy muối của hồ La Bố, tạo ra lối thoát cho Tiểu Mộc. Hắn chạy ra khỏi thế giới dưới đất, đi về hướng Đông hoang mạc hơn 10 ngày thì đến ốc đảo Đôn Hoàng. Tiểu Mộc đi thẳng về phía Đông, hầu như đi theo dấu chân Tần Bắc Dương, xuyên qua hành lang Hà Tây và cao nguyên đất vàng, đi vào bình nguyên Quan Trung, đến thẳng Bạch Lộc Nguyên phía Tây ngoài thành. Hắn không dám quay về thôn trộm mộ nữa, dù cho khi trời tối người yên vẫn có thể nhớ về Hải Nữ và hai đứa bé con. Năm ngoái khi rời Lạc Dương, hắn dẫn theo mười hai thanh niên trẻ trung, giờ tất cả đã chết ở quỷ thành Lâu Lan hồ La Bố, sao hắn nói được? Trừ khi hắn lại làm một trận thật hoành tráng, lấy được nhiều vàng bạc châu báu, bồi thường cho cha mẹ những đứa trẻ kia – theo quy củ cũ nghìn năm nay của thôn trộm mộ. Bằng không chẳng những làng giải tán, mọi người còn đồng quy vu tận với hắn đấy. Quay về ngôi mộ tiểu Hoàng tử triều Đường, Tiểu Mộc vẫn nhớ rõ chuyện bốn năm trước, khi đám quân phiệt cho nổ tung cửa vào mộ ở gốc cây hòe cổ. Chỉ cần đào xuống ba trượng ba thước là được. Hắn cũng không muốn trộm đồ trong mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường, hắn chỉ muốn xem có thể tìm được quan tài của tiểu Hoàng tử không? Nhưng hắn thấy Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đang thủ mộ cho tiểu Hoàng tử. Tiểu Mộc kiên nhẫn đợi hai ngày ở nông trại bỏ hoang trên Bạch Lộc Nguyên, đến tiết Đoan ngọ, dưới ánh nắng chói chang, bên cạnh Tần Bắc Dương cởi trần có thêm một cô gái – A U. Tần Bắc Dương và A U cũng tìm được gốc hòe cổ thụ, đào thấy lối vào mộ. Tiểu Mộc không cần tốn nhiều công sức cũng vào được theo bọn họ. Nhưng hắn không thấy dấu của Tần Bắc Dương và A U nữa, cũng không gặp mê cung biến hóa khôn lường, càng không cần qua nhiều ngã rẽ và cửa mộ thất, cứ thế đi thẳng qua mộ đạo dài dằng dặc, ung dung mở địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường đã chết, hệt như lần dẫn đám quân phiệt vào bốn năm trước. Tiểu Mộc hoàn toàn không nói dối vấn đề này với Tần Bắc Dương. Khi Tần Bắc Dương và A U vẫn còn loanh quanh trong khối rubik lớn này, suýt thì bị trăm nghìn quân thú trấn mộ ăn tươi nuốt sống thì Tiểu Mộc đã đi vào trung tâm của rubik. Nhưng hắn không dám đến gần giếng vàng. Theo kinh nghiệm trộm mộ, Tiểu Mộc biết giếng vàng thường có bảo bối trấn mộ, có khí tức mạnh gây chết người. Tần Bắc Dương và A U cũng tới. Tiểu Mộc lẳng lặng nấp trong góc khuất của địa cung, thấp thỏm lo âu, kinh hồn táng đởm. Từ khi ăn được tiên đan của Từ Phúc, cách thở trở nên khác người thường, có nhịn thở lâu đến khi nhiệt độ cơ thể giảm, mạch đập mất như người đã chết cũng không sao cả. Nửa đêm, Hải Nữ hay bị hốt hoảng hét lên vì tưởng rằng hắn đã về chầu trời. Đến khi Tần Bắc Dương, A U và Cửu Sắc bị luồng khí nóng hút vào giếng vàng chật hẹp, Tiểu Mộc do dự mãi không biết có nên bỏ chạy không? Hay bỏ đá xuống giếng, lấp giếng vàng lại bằng đất hoặc tảng đá nào đó? Nhưng hắn lại quyết định xuống giếng cứu người. Tiểu Mộc chẳng rõ vì sao mình lại lựa chọn như vậy? Tần Bắc Dương ghét bỏ hắn, A U hận hắn, Cửu Sắc chỉ muốn thiêu chết hắn. Nhưng hắn biết, trong thiên hạ, chỉ có Tần Bắc Dương mới tìm được quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, bởi vì gương mặt của anh. Theo thói quen trộm mộ, Tiểu Mộc quấn dây thừng quanh lưng, đóng đinh sợ dây xuống sàn địa cung rồi nhắm mắt đưa chân, liều mạng nhảy xuống giếng vàng… Dưới giếng vàng của ngôi mộ rubik, A U nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Mộc, “Ngươi biến thành cái gì?” Tần Bắc Dương và A U rơi vào giếng vàng chỉ biến thành chu hoàn bay lượn, vậy như Tiểu Mộc thì thành cái gì? Trộm mộ mà, chắc là thành con chuột hay con thỏ? Hay kền kền ăn xác? “Tôi… tôi biến thành tên trộm mộ thời Đường, đào được Bá lăng của Hán Văn Đế trên Bạch Lộc Nguyên, nhưng lại rơi vào giếng vàng dưới quan tài của Hán Văn Đế, thế là rơi tiếp xuống đây” Tiểu Mộc còn chưa thỏa mãn với những nguy hiểm vừa trải qua, nhưng sợi dây bên hông hắn giờ không chỉ nối địa cung với lòng đất mà còn nối giữa hai khoảng thời gian. Hoặc có lẽ là… hai phần sống chết. A U nhìn ra vấn đề, “Ngươi có thể quay về?” “Tôi có thể thử một lần” “Để chúng tôi đi trước” Dao găm thích khách lại đặt lên cổ hắn. “Đây là chuyện buôn bán sao?” Tiểu Mộc tái mặt, nhưng lại không biết dùng từ “giao dịch”. “Đúng, mua bằng mạng ngươi” “Thành giao” Thật ra Tiểu Mộc đang rất mạo hiểm. Coi như có thể chạy được thì độ bền dây có hạn, phải leo từng bước. Người cuối cùng có thể bị người đi trước cắt dây, vĩnh viễn ở lại phế tích lịch sử. Nhiều cuộc nội chiếm giữa đám trộm mộ đã diễn ra như vậy. A U kéo thử dây thừng, “Đủ leo à?” “Đồ này chúng tôi không chỉ dùng cứu mạng người, có thể chịu được hai ba người đàn ông trưởng thành, còn vận chuyển vàng bạc của cải” “Được, Cửu Sắc lên trước” Cô gái 18 tuổi rất có phong phạm lãnh đạo, lên kế hoạch trong nháy mắt. Thú trấn mộ Cửu Sắc vừa là chó săn vừa là nai con, giờ biến thành con mèo to leo cây, bốn móng vuốt bám vào dây thừng, lảo đảo leo mà như diều gặp gió, nhìn thì sợ nhưng lại rất ổn định. Sau đó là Tần Bắc Dương. Anh bám tay trần, cái bớt đỏ hình sừng hươu sau gáy sáng rực. Anh khạc nước bọt vào hai lòng bàn tay, ngậm chặt Đường đao trong mồm, bắt đầu leo như con khỉ. Cửu Sắc biến mất khỏi tầm mắt, có lẽ leo ra khỏi giếng vàng, có lẽ là đến vùng trời thời đại khác, trời mới biết được. A U giờ mới thu dao găm lại, nhẹ nhàng leo lên dây thừng như tiên nữ trong bích họa ở Đôn Hoàng. Cuối cùng mới đến tên Tiểu Mộc khổ sở. Trộm mộ mà, những kẻ đặt nghề nghiệp ở thắt lưng rồi, dù cho số phận có thế nào… __________ Chú thích: (1) “Đường Sư bất nhục sử mệnh” là một truyện trong “Chiến Quốc sách – Ngụy sách tứ”, sau này được gom vào cuốn “Cổ văn quan chỉ”. Truyện nói về việc Đường Sư phụng mệnh của An Lăng Quân đi sứ nước Tần, tranh đấu với Tần vương, cuối cùng bảo vệ được đất nước, hoàn thành sứ mệnh nên được ca ngợi rằng Đường Sư không sợ cường bạo, có tinh thần yêu nước, can đảm đấu tranh.