← Quay lại trang sách

Chương 7-2 Món quà của Tiểu Mộc (2)

Cửu Sắc chui ra khỏi giếng vàng đầu tiên. Nó không phải du hành thời gian, quay lại thẳng địa cung của tiểu Hoàng tử đã chết, cũng là người chủ suốt 1200 năm qua của nóTần Bắc Dương lên theo sau. Anh tưởng mình sẽ lại làm chu hoàn hoặc tiên hạc, nhưng không có gì xảy ra, bò ra khỏi giếng vàng như con chuột. Anh canh giữ trên miệng giếng cuồn cuộn hơi nóng, kéo cánh tay mảnh khảnh của A U ra ngoài. Chủ nhân đám thích khách vừa lên, cô rút dao găm định cắt dây thừng, để Tiểu Mộc rơi vào giếng thời gian. Tần Bắc Dương cản cô ta, “Em à, quân tử lời hứa ngàn vàng” “Em không phải quân tử. Khổng phu tử nhà các anh nói chỉ đàn bà và tiểu nhân không dạy được” Nghe cụm từ “Khổng phu tử nhà các anh”, Tần Bắc Dương buồn cười, “Anh không thấy phụ nữ khó nuôi. Sống không tích đức sẽ gặp quả báo. Nếu không có Tiểu Mộc nhảy xuống, chúng ta vẫn ở dưới giếng vàng. Để cho hắn sống đi!” “Để hắn sống, chúng ta sớm muộn gì cũng chết vì hắn” “Nhưng giết Tiểu Mộc, chúng ta ra khỏi đây kiểu gì? Cửu Sắc có thể dẫn chúng ta vào nhưng chưa chắc dẫn ra được. Trong mắt chúng ta, trong mắt thiên hạ, chỉ có Tiểu Mộc mới tự do qua lại ngôi mộ rubik này” “Anh, nhờ anh nhắc em mới nhớ, tên oắt này còn lợi dụng được” Vì thế, A U cất dao găm, kéo Tiểu Mộc lên. Tên trộm mộ quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc, tự thấy mình còn may mắn khi vẫn sống trên đời này rồi nhặt xẻng Lạc Dương lên. Đây là công cụ có hình dạng và cấu tạo đặc biệt, Tần Bắc Dương vẫn nhớ kỹ trong lòng – đây không chỉ là đồ của đám trộm mộ, các đội khảo cổ cũng sử dụng. A U xốc hắn lên, “Đi!” Quả nhiên, có Tiểu Mộc đi trước mở đường, trên đường ra khỏi mộ của Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ, bọn họ không hề gặp lại ngã ba, cũng không gặp các mật thất bí hiểm, khối rubik biến hóa khôn lường chỉ còn là đường thẳng. Đi vòng qua xác võng tượng, bọn họ ra đến cửa mộ đạo. Cửu tử nhất sinh, khi mọi người ra khỏi ngôi mộ lớn triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên, ngày 5 tháng 5 nông lịch, trăng đã lên cao, đêm thay thế ngày. Ngựa hãn huyết U Thần và con ngựa trắng của A U đang đợi chờ chủ nhân ở gốc hòe cổ. Thú trấn mộ ấu kỳ lân lại biến thân, định phun cầu lửa lưu ly. Tiểu Mộc sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin Tần Bắc Dương và A U tha cho mình. Có điều Tiểu Mộc cũng đã hiểu rõ tâm tư của Tần Bắc Dương, biết anh lương thiện không thích giết chóc. Nếu muốn giết Tiểu Mộc, bốn năm trước ở “Núi Đạt Ma trên biển”, anh đã giết hắn từ lâu. Nhưng A U thì khác. Đừng nghĩ đó chỉ là một cô gái tuổi 18 – là chủ nhân bọn thích khách, cô có thể giết người không chớp mắt. Tiểu Mộc âm thầm đoán rằng, cô gái nhỏ bé này có lẽ đã từng nhìn thấy nhiều cái chết và nỗi đau. “A U, ban đầu ở “Núi Đạt Ma trên biển”, tôi nhốt bọn cô dưới đất cũng là do hoàn cảnh. Mọi người nghìn dặm xa xôi lên đảo, người tới không tốt, nếu tôi lại rơi vào tay mấy người thì khó giữ được cái mạng nhỏ này, bằng không cũng sống không bằng chết. Tuy Tiểu Mộc chỉ là kẻ nhỏ bé, một tên trộm mộ nhãi nhép nhưng lại không muốn cả đời bị người khác gò ép…” Tiểu Mộc lại nhảy số nhanh chóng, “Hải Nữ nói với tôi rằng cạm bẫy đó nối liền với bờ biển, mọi người sẽ không chết, có cơ hội thoát ra. Tôi cũng không muốn dồn ai vào chỗ chết” “Mã hậu pháo” A U siết dao găm, “Vì sao tôi phải tin lời này?” “Bắc Dương, A U, cuối cùng mọi người cũng biết công dụng của tôi. Giờ giết tôi, sau hối hận cũng không kịp” A U do dự nhiều lần rồi cất dao găm đi, núp sau bờ vai rộng của Tần Bắc Dương. Ánh trăng chiếu lên cơ bắp nở nang của Tần Bắc Dương, soi vào viên huyết ngọc ấm có dính tí máu. Tiểu Mộc nuốt nước bọt, dập đầu lần nữa, “Tạ ơn hai người vì đã không giết!” Hắn cõng xẻng Lạc Dương, cúi đầu chui vào đêm tối Bạch Lộc Nguyên, như con chồn đi trong bóng đêm… “E rằng hắn mới là người đàn ông trời sinh nhất định phải thành vua trộm mộ?” Đứng trước mộ tiểu Hoàng tử triều Đường, Tần Bắc Dương tự lẩm bẩm, nghĩ xem liệu có phải mình vừa lòng dạ đàn bà? Vừa thả hổ về rừng? Hay lại anh nông dân thương rắn? A U lạnh lùng nhếch môi, nhân lúc Tần Bắc Dương cúi đầu phân tâm mà lấy cung tên sau lưng Tần Bắc Dương, bắn thẳng vào lưng Tiểu Mộc. “Đừng…” Tần Bắc Dương vừa lên tiếng, mũi tên đã xuyên qua đêm tối Bạch Lộc Nguyên, đâm vào lưng Tiểu Mộc. Dưới ánh trăng, mười bước bên ngoài, Tiểu Mộc kêu lên đau đớn rồi ngã xuống. “A U! Sao em lại bội bạc thế, lại làm hại người ta?” “Anh…” A U đau khổ lắc đầu, đưa trả lại cung tên kim tự tháp một mắt cho Tần Bắc Dương, “Anh ấy à, đúng là thợ thủ công cơ bắp, quá bảo thủ” “Ôi…” Tần Bắc Dương nhanh chóng lao đến cạnh Tiểu Mộc. Thật bất ngờ, cung tên chưa xuyên thủng lưng hắn mà cắm trên đùi, máu chảy đầm đìa. Kẻ sắp thành vua trộm mộ còn sống, nghiến răng thở dốc – thuốc trường sinh bất lão không thể đảm bảo bản thân không bị thương, cũng không tránh được họa sát thân. “A U, em cố ý?” Tần Bắc Dương quay đầu nhìn A U chằm chằm. Dưới ánh trăng, cô thiếu nữ 18 nhưng là chủ nhân thích khách này chắc chắn không thể bắn lệch. “Đúng vậy, em đổi ý rồi. Em không muốn giết Tiểu Mộc, nhưng cũng không thể thả hắn đi” “Vậy em muốn gì?” A U cười nhạt, đạp lên lưng Tiểu Mộc đang ngọ nguậy, “Em chợt phát hiện ra, hắn ta chính là món quà ông trời tặng em” Dứt lời, cô ta lấy một gói thuốc bột rồi bóp mũi Tiểu Mộc, đổ vào mồm hắn. Trong chốc lát, Tiểu Mộc ngất đi. Tần Bắc Dương sờ mạch Tiểu Mộc, A U khẽ nói, “Đừng lo, hắn không chết được. Người này đã thoát khỏi tay chúng ta năm lần bảy lượt. Phải thế này hắn mới không trốn” Cầu lửa lưu ly của Cửu Sắc soi sáng, A U xé quần Tiểu Mộc, dứt khoát rút mũi tên thép ra. Máu đen đầm đìa, cô gái 18 tuổi không hề nhíu mày lần nào, thuần thục xử lý vết thương: lấy nhíp nhặt vải vụn, bôi thuốc, băng bó kỹ càng. Cô đào được trong ngôi mộ xung quanh một bộ quan tài hoàn chỉnh, lấy gỗ làm thành ván cố định đùi… Bác sĩ Tây y cũng chỉ đến thế mà thôi. Mũi tên này làm tổn thương xương đùi Tiểu Mộc nhưng chỉ cần dưỡng thương tốt là không thành người tàn tật. “Anh, giúp em một việc!” Vì A U nhờ vả, Tần Bắc Dương phát huy tay nghề thợ thủ công, làm một cáng cứu thương đơn sơ, đặt Tiểu Mộc nằm lên đó, trói lại, cái chân bị thương luôn duỗi thẳng. Sau đó, bọn họ buộc cáng cứu thương và Tiểu Mộc vào một bên con ngựa trắng, bảo đảm chân hắn sẽ không bị ảnh hưởng vì đường xóc. Bận bịu một hồi, A U mới vỗ yên ngựa, thở hắt ra, “Anh, em với anh đều hiểu rõ – tên Tiểu Mộc nghìn lần đáng chết này chính là chìa khóa mở ra ngôi mộ rubik ở Bạch Lộc Nguyên” “Tiểu Hoàng tử triều Đường, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ được mai táng ở Bạch Lộc Nguyên là chìa khóa mở ra Càn lăng của Võ Tắc Thiên. Vậy ai là chìa khóa mở ra Lý Long Kỳ?” A U nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Bắc Dương, anh ngượng ngùng cúi đầu, “Anh à? Anh là chìa khóa trong chìa khóa?” “Đúng thế, ngoài anh ra còn có Tiểu Mộc” Cô đi một vòng quanh Tần Bắc Dương, “Tiểu Mộc không thể chết được, bằng không thì mất chìa khóa. Giữ mạng cho hắn, mở rộng cánh cửa cho tương lai chúng ta” “Cánh cửa nào?” “Cửa phong ấn dưới giếng vàng” Dưới ánh trăng, A U trả lời dứt khoát. Không biết trong cái đầu nhỏ này còn chứa đựng bao nhiêu bí mật nữa.