← Quay lại trang sách

Chương 7-3 Món quà của Tiểu Mộc (3)

Trên cao nguyên cực cao, đêm hè lạnh lẽoCửu Sắc rất thức thời ngậm áo đến cho chủ nhân, cả bao da bọc Đường đao để cắm sau lưng. Vải bọc chuôi đao như một chiếc ô, không hiện núi, không lộ nước. Con ngựa trắng chở Tiểu Mộc sánh đuôi cùng hãn huyết mã. Tần Bắc Dương và A U mỗi người dắt một ngựa để giữ gìn cho cái chân bị thương của Tiểu Mộc. Cửu Sắc đi sau hai người bọn họ, không muốn làm phiền thú vui dạ hành của đôi trai gái, đúng là một con thú thấu hiểu tình người. Dù là nửa đêm, Tần Bắc Dương vẫn hiểu rất rõ rằng mọi đường nét của núi Chung Nam đều là nằm trên ngôi mộ Bạch Lộc Nguyên. Trong đêm tối, tiếng cú mèo gọi nhau, thỏ rừng giao phối, thậm chí cả gió thổi lá rơi đều vang lên rõ ràng. Chẳng nhẽ là do phong ấn sao năm cánh ở giếng vàng dưới địa cung kia? Dòng điện ấy xuyên qua từng kinh lạc, huyệt vị và lỗ chân lông trên toàn thân, khiến năm giác quan mạnh hơn hẳn, không chỉ thính giác và thị giác mà còn cả khứu giác, vị giác, xúc giác nữa. Tai như sói, mắt như ưng, mũi như chó, lưỡi như rắn, da như ếch. Tần Bắc Dương thậm chí còn có linh cảm – rằng A U sẽ dẫn anh vào một thế giới khác. Theo cách nói của người phương Tây, ấy chính là giác quan thứ sáu. Trời sáng, bọn họ đi qua ruộng đồng ở ngoại ô phía Nam Tây An, đi đến một cao nguyên đất vàng khác – Thiếu Lăng Nguyên. “Anh, trên cao nguyên này có Đỗ Công Từ” Tần Bắc Dương đã đi dọc đường theo người xưa, tìm kiếm đạo lý nhiều lần nên ghìm cương hỏi, “Từ đường của Đỗ Phủ? Thế nên được gọi là Đỗ Thiếu lăng?” A U chỉ vào Đỗ Công Từ sau hai đụn đất, “Đó là ngôi mộ cổ triều Đường, một là mộ Viên Thiên Cương, còn lại là mộ Lý Thuần Phong” “Mộ của Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong?” Tần Bắc Dương xuống ngựa kiểm tra, “Chẳng trách dưới ngôi mộ rubik của tiểu Hoàng tử triều Đường lại có phong ấn của Lý Thuần Phong” A U đến trước mộ Viên Thiên Cương, chỉ thấy một tấm bia đá khắc ba chữ “Âm Dương Mộ”. Một ngôi mộ cổ đổ nát khác với đầy những hang động do bọn trộm đào, hẳn là mộ của Lý Thuần Phong rồi. “Theo truyền thuyết, Lý Thuần Phong đã từng tiên đoán rằng mộ của mình chắc chắn sẽ bị trộm, còn mộ của Viên Thiên Cương sẽ được an toàn vạn năm” Dưới Thiếu Lăng Nguyên, đi về hướng Tây của chân núi phía Bắc núi Tần Lĩnh xanh ngắt một màu. Tuy còn phải mang theo một tên trộm mộ, A U vẫn rất hứng thú, cao giọng hát “Tu Tung Tửu”, “Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương”, gỡ khăn che mặt, hát khúc nhạc dân ca và nhạc thiếu nhi cổ xưa. Đến một bài nọ, A U lại hát giọng Ngô nùng Giang Nam, khiến Tần Bắc Dương nghe mà nổi da gà… “Oản đậu hoa nở nhụy đỏ rực. Người anh thiên triều đi mãi chẳng về. Ta hoàng hôn đến trên mặt trời, ta mùa xuân ba tháng chờ đến giữa tháng chạp. Chỉ thấy chim nhạn tung cánh về phương nam, tìm không thấy anh để về nhà!” “Oản đậu hoa nở nhụy đỏ rực. Người anh thiên triều đi mãi chẳng về. Ta làm bộ đồ mới chờ anh mặc. Ta làm phòng mới chờ anh dùng. Chỉ thấy chim nhạn tung cánh về phương nam, tìm không thấy anh để về nhà!” “Oản đậu hoa nở nhụy đỏ rực. Người anh thiên triều đi mãi chẳng về. Mẹ khóc tóc bạc phơ, em khóc đôi mắt đỏ. Chỉ thấy chim nhạn tung cánh về phương nam, tìm không thấy anh để về nhà!” “Oản đậu hoa nở nhụy đỏ rực, oản đậu kết quả đẹp. Năm sau trồng cây oản đậu con. Hoa nở càng thêm đỏ thắmMãi mãi khắc ghi trong lòng bốn chữ “người anh thiên triều”!” Trên con đường nhỏ ở núi Tần Lĩnh, A U cứ hát véo von như người vợ trẻ chờ đợi linh hồn phu quân trở về trong điển tích hòn vọng phu… “Em hát cái gì đấy?” Tần Bắc Dương giữ dây cương lại, “Thiệu Hưng hí à?” “Một bài dân ca của hương thôn ở Tô Châu, lưu truyền sau khi Thái Bình Thiên Quốc thất bại. Dân chúng địa phương đến nay còn nhớ rõ?” “Giặc lông dài?” Dù sao Tần Bắc Dương cũng là thợ thủ công nam của Hoàng gia triều Thanh, lời anh nói chính là lời dạy của cha mình và nhóm Bát Kỳ Tây Sơn. “Đừng nói bậy!” A U trợn mắt, vô tình rút tên đập vai Tần Bắc Dương bắn máu tung tóe, đau rát. Không thể trêu cô gái này được! Bọn họ không nói gì thêm trên đường. Ngựa đen ngựa trắng sánh vai đi qua huyện Hộ, huyện Chu Chí, huyện Mi, rồi đến làng Lạc Tinh ở huyện Kỳ Sơn, có thể trông thấy trời sao hiu hiu gió thu ở Ngũ Trượng Nguyên rồi. Tần Bắc Dương xuống ngựa, hướng về miếu Gia Cát ở Ngũ Trượng Nguyên mà vái ba lần, vừa định đi tiếp thì A U lắc đầu nói, “Em đang đợi một người” “Ai?” “Bình tĩnh, đừng nóng!” A U cúi đầu liếc thú trấn mộ, đồng thời nhắc nhở Tần Bắc Dương và Cửu Sắc. Quả nhiên, bọn họ đợi nửa ngày thì thấy từ hướng sông Vị Hà, một con ngựa xuất hiện. Một con ngựa to lớn màu đỏ thẫm, yên có một hòm gỗ. Người nắm cương là đàn ông, đầu đội mũ da màu nâu, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, quần jean yếm, khuôn mặt anh ta tối tối vì ở xa, chỉ lộ ra hai hàng răng trắng. Đối phương bước đến trước mặt A U, cởi mũ ra. Đó là một người da đen, tóc uốn lọn to, rất giống nhóm người da đen chơi nhạc jazz ở Tô giới công cộng Thượng Hải. So sánh với người Trung Quốc thì người này tuy đen nhưng rất đẹp trai, mũi cao thẳng, đôi mắt linh hoạt, đường nét gương mặt rõ ràng, có lẽ là con lai. Tuổi thì khó đoán, có lẽ tầm 30, cũng có thể là 40. Người này lau mồ hôi trên trán, nói một tràng tiếng Anh giọng Mỹ chuẩn, rồi lại nói tiếng Trung Quốc bập bẹ, “Ha ha! A U, chỗ này giống New Orleans thật! Tôi không đến muộn chứ?” Anh ta định ôm chào A U theo kiểu Mỹ thì cô tránh ra, ôm quyền nói, “Xin chào, Micheal!” “Ồ, hẳn đây là… Tần?” “Tôi là Tần Bắc Dương” “Tôi tên Micheal, mọi người cũng gọi tôi là “thiên sứ”, rất hân hạnh làm quen” Người da đen nói tiếng Anh tiếng Trung lãn lộn, sau đó cũng nói mấy câu với Cửu Sắc để thể hiện sự thân thiện. Tần Bắc Dương trả lời bằng tiếng Anh kiểu Nhật, “Rất hân hạnh được biết anh, thiên sứ Micheal” Tên thiên thần Thiên Chúa giáo “Mễ Già Lặc” trong tiếng Trung chính là Micheal trong tiếng Anh, gọi là “thiên sứ” không hề quá. A U lạnh lùng hỏi, “Micheal, anh còn một cơ hội để hối hận” “Never regret” Micheal nói “Không bao giờ hối hận”. “Cảm ơn, bốn người chúng ta cùng đi” A U ôm quyền hướng về Tần Bắc Dương và Micheal, “Phúc đức ba đời!” “Thiên sứ Micheal” chú ý đến người thứ tư – Tiểu Mộc bị trói gô và băng bó trên cáng cứu thương, vẫn còn đang hôn mê. “Hắn là bạn của chúng tôi, cũng là lễ vật rất quan trọng trong lần lên núi này” A U cười tinh nghịch, “Micheal, anh chuẩn bị lễ vật xong chưa?” “Đương nhiên rồi” Micheal vỗ vào cái hòm gỗ đỏ thẫm. A U quay ngựa, đi về phía Nam, rẽ vào một khe núi quanh co. “Em, em định đi đâu thế?” A U không đáp. Đường núi gồ ghề, quay đầu lại nhìn ra xa là thấy 800 dặm Tần Xuyên trải ra trước mắt, bên trái là Ngũ Trượng Nguyên, trước là sông Vị Thủy. Nhìn xa hơn về phía Đông Bắc có thể lờ mờ thấy Càn lăng của Võ Tắc Thiên, thấy đôi núi hình bầu vú nguy nga. Đi qua máy vòng khe núi, bọn họ không còn thấy bình nguyên Quan Trung nữa. Trước mắt lúc này là rừng sâu xanh thẳm, âm u lạnh lẽo, giữa tháng Sáu mà như cuối mùa thu. Tần Bắc Dương kéo ngựa đến cạnh A U, hỏi nhỏ, “Micheal này là ai thế?” “Thích khách?” “Em là chủ nhân của anh ta?” “Cũng không hẳn. Anh ta là thành viên của Liên minh Thích khách, là thích khách số 1 ở Mỹ, địa vị trong giới thích khách cao hơn em” “Tại sao anh ta tìm em?” A U quay đầu liếc nhìn người Mỹ hậu duệ gốc Phi, mỉm cười, “Ở Paris, em đã cứu Micheal một lần. Khi đó, anh ta bị thương vì ám sát kẻ cầm đầu đảng phái KKK ở sông Seine, chưa kịp tham gia Đại hội Liên minh Thích khách dưới lòng đất. Anh, nếu Micheal không vắng họp, dao găm vàng của Assasin sẽ không rơi vào tay anh!” “Ý em là… em muốn bọn anh giúp em đi ám sát ai đó?” Đột nhiên, A U dừng ngựa, tay chỉ về giữa dãy núi Tần Lĩnh ở chính Nam, một ngón núi quanh năm tuyết đọng. “Anh, anh hỏi em muốn đi đâu, đây chính là đáp án” “Núi Thái Bạch?” “Đúng rồi, núi cao nhất dãy Tần Lĩnh, chỗ của Thiên Quốc!” Đỉnh núi tuyết đọng lấp lánh đằng xa dưới ánh trời chiều, đúng là “Tuyết đọng tháng Sáu ở Thái Bạch” trong “Tám cảnh đẹp Quan Trung”.