← Quay lại trang sách

Chương 8-1 Núi Thái Bạch (1)

Năm Dân quốc thứ 10, năm 1921, tháng 6Hoàng hôn bao la, bọn họ đi vào khe núi đầy những mùi lạ, thác nước đổ ào ào, tiếng suối chảy róc rách. Tần Bắc Dương xuống ngựa đi bộ. Nơi này nhiều hương thảo dược thơm lừng, chỉ cần đào thử một lúc là thấy sài hồ, đảng sâm, đương quy, độc diệp thảo… A U kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch, “Đây là Dược Vương cốc, là nơi Tôn Tư Mạc của Bắc Chu và Tùy Đường ở ẩn hái thuốc, nghiên cứu dược lý y học, viết nên cuốn “Thiên Kim Yếu Phương”” “Có người nói Tôn Tư Mạc thọ 142 tuổi, cũng có thể liên quan đến Dược Vương cốc non sông hữu tình này” Tần Bắc Dương lại thở dại, “Dù là thảo dược tốt hơn nữa cũng không trị được hết bệnh của tôi” Trời sắp tối, người cũng mỏi, ngựa hết hơi, không thể lên núi được. Bọn họ qua đêm ở Dược Vương cốc. Tần Bắc Dương nhóm lửa trại. Cáng cứu thương của Tiểu Mộc được đặt xuống đất, Tiểu Mộc vẫn bị trói kỹ càng. A U cực kỳ quen đường quen lối trong Dược Vương cốc, đào được rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tất cả đều là thảo dược thượng đẳng có tác dụng trị thương. Cô tháo băng ở đùi Tiểu Mộc, đắp thảo dược mới lên vết thương để tiệt trùng, tránh mưng mủ, hắn sẽ giữ được cái chân này. Tiểu Mộc lại rên rỉ khi băng vải buộc vào chân. Thảo dược mới đắp tạo nên cơn đau rát, hắn mở mắt tỉnh lại. Tần Bắc Dương cho hắn hai miếng nước, hai miếng bánh mỳ và chút trái cây rừng trong Dược Vương cốc để đỡ đói. “Đa tại…” Tiểu Mộc thở hổn hển nhìn Tần Bắc Dương. Gương mặt kia nhìn giống hệt tiểu Hoàng tử sau khi lớn lên, nhưng khi thấy đôi mắt tối đen sâu hút của A U, hắn lại sợ đến hồn phi phách tán. “Vì sao không giết tôi?” Hắn lại nhìn gương mặt đen thui của Micheal, tưởng mình gặp phải Hắc Bạch Vô Thường, “Hay chúng ta đã chết?” “Ngươi sẽ tiếp tục sống” A U lạnh lùng nói, “Ta mượn ngươi một thứ vài ngày” “Mượn gì?” “Mạng ngươi” Tiểu Mộc lại tái mặt. A U bóp mũi hắn, đổ thuốc bột vào mồm, ép hắn uống nước nuốt chửng. Trong thoáng chốc, mặt tên trộm mộ đỏ bừng lên, ợ tiếng rõ to, không nói nên lời. “Đừng sợ, ngươi sẽ không bị câm đâu nhưng trong bảy ngày tới không nói được. Ngón tay sẽ không nhúc nhích nổi. Mọi người có thể yên ổn vài ngày rồi” Tiểu Mộc nghe xong thì đôi mắt đang trợn to khép lại, chìm vào giấc ngủ nặng nề. Tần Bắc Dương lấy thuốc bột trên người A U, cau mày hỏi, “Em làm cho Tiểu Mộc không nói được, không viết được, không muốn hắn làm bại lộ thân phận của em?” “Không, không muốn hắn làm chúng ta bị lộ” “Này… đừng nói mấy chuyện chán ngắt đó nữa!” Micheal lên tiếng nhắc nhở. Anh ta lấy một cây guitar ra khỏi hòm gỗ lớn, bắt đầu chơi một điệu blues, hát khúc ca dao của người da đen miền Nam nước Mỹ. Tuy Tần Bắc Dương không hiểu từ nào nhưng cảm thấy vô cùng êm tai, A U cũng dậm chân theo nhịp nhạc. Bài hát kết thúc, núi Tần Lĩnh như biến thành núi Appalachia. “Micheal, anh học tiếng Trung như thế nào?” Tần Bắc Dương lên tiếng hỏi. Thiên sứ Micheal đặt đàn guitar xuống, “Tôi là con lai. Mẹ tôi là kỹ nữ ở New Orleans. Bà ấy nói cha tôi chắc là người Cuba, cũng có thể là Mexico, hoặc người Trung Quốc. Khi tôi 10 tuổi, chiến hạm Maine đến để dập cách mạng La Habana. Mẹ tôi chết vì giang mai. Tôi lưu lạc từ Louisiana đến miền Tây, lại dạt đến sa mạc New Mexico, đến California. Ở San Francisco, một cặp vợ chồng người Trung Quốc nhận nuôi tôi. Từ đó về sau, tôi có một người cha và một người mẹ Trung Quốc. Bọn họ là công nhân người Hoa đến nước Mỹ làm nghề sửa đường sắt. Sau khi làm xong đường sắt, bọn họ mở cửa hàng giặt là ở San Francisco” Micheal nói tiếng Anh trong hầu hết câu chuyện trên, còn nói linh tinh cả tiếng Trung Quốc, tiếng Tây Ban Nha, Tần Bắc Dương chỉ hiểu được gần một nửa. “Vì thế anh học tiếng Trung Quốc?” “Năm 1906, San Francisco có động đất, cửa hàng giặt là bị sập. Những người da trắng tranh thủ hôi của, bắn chết cha mẹ nuôi của tôi. Tôi theo chân chúng, bắn hai phát súng giết chết một tên khốn kiếp. Quan tòa tuyên tôi mười năm tù giam!” “Tôi nghe nói theo luật pháp ở Mỹ, giết người vì tự vệ là vô tội” “Tôi là người da đen, cha mẹ nuôi tôi là người Trung Quốc, tôi giết người da trắng. Trước mặt bồi thẩm đoàn người da trắng, đó chính là tội của tôi!” Micheal bẻ một cành cây, ném vào đống lửa kêu lạo xạo. “Một ngày nào đó, thế giới này sẽ thay đổi” “Tôi học được rất nhiều thứ trong tù. Cùng phòng giam với tôi có một ảo thuật gia, một sát thủ. Hai người bọn họ dạy tôi rằng sống trên đời cần nhất là kỹ năng. Khi tôi ở tù đến năm thứ ba, tôi không chịu được việc cai ngục hành hạ người da đen nên giết chết một cai ngục, vượt ngục! Từ đó về sau, tôi thay đổi danh tính, lưu lạc khắp nước Mỹ, biểu diễn ảo thuật để sinh tồn, tiện thể cũng làm sát thủ luôn. Số người tôi giết còn nhiều hơn số người tôi đã quen. Nhưng có một loại người, dù không ai trả tiền tôi cũng giết…” “Ai?” “KKK. Tôi trở thành thích khách hàng đầu nước Mỹ, gia nhập Liên minh Thích khách. Tất cả các thích khách hàng đầu thế giới đều biết thiên sứ Micheal, hoặc nhà ảo thuật Micheal” Micheal quay lại nhìn A U, nói hai câu tiếng Quảng Đông. Cha mẹ nuôi anh ta đều là người Quảng Đông. A U đã cứu mạng anh ta ở Paris, vì thế đương nhiên anh ta phải báo đáp! Dứt lời, Micheal chui vào hốc cây, ngáy vang như sấm… Giờ Tần Bắc Dương mới hạ giọng hỏi A U, “A U này, anh bị em xoay đến váng đầu rồi. Vốn anh ở Bạch Lộc Nguyên, thủ mộ cho tiểu Hoàng tử triều Đường, vì sao giờ anh lại lên núi Thái Bạch với em nhỉ?” “Anh, đây là số phận!” Tần Bắc Dương vỗ đùi, “Ôi! Lại gặp người nói đạo lý rồi!” “Không, em đưa anh về nhà” “Nhà?” Tần Bắc Dương cười hô hố, “Từ khi ra đời đến nay, anh luôn lang bạt kỳ hồ. Trừ những ngày lành ở với cha mẹ nuôi tại Tô giới Đức – Thiên Tân, anh chưa biết nhà là gì!” “Núi Thái Bạch là nhà của anh” Tần Bắc Dương nghe ra điều bất thường, “Chẳng nhẽ trên núi Thái Bạch có mộ cổ? Có thú trấn mộ?” “Có” “Chẳng phải núi Thái Bạch là sào huyệt của lũ thích khách mấy người sao? Thánh điện Viễn Đông của Liên minh Thích khách?” “Không sai” Tần Bắc Dương thầm rên trong lòng – đây chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao? “Chẳng nhẽ anh không muốn gặp tiểu Hoàng tử sao?” Lời còn chưa dứt, hai mắt Cửu Sắc đã sáng lên. Không sai, khi trước ở ba tỉnh miền Đông Bắc, Tần Bắc Dương bị bọn thích khách chặn đường, A U cũng muốn đưa anh lên núi Thái Bạch. “Anh muốn! Cửu Sắc còn muốn hơn!” Anh xoa bờm thú trấn mộ, nhìn lên ngôi sao trên trời xa xăm. “Anh, cảm ơn anh đã nói nhiều với em như vậy, còn lên núi Thái Bạch với em” Đêm trên núi rất lạnh, A U dựa vào vai anh, hơi thở phảng phất. Ánh lửa đỏ rực soi sáng gương mặt A U, chẳng hiểu sạo lại có vài phần mê người. Tần Bắc Dương không biết nên đáp lời thế nào. Mùi hương trên mái tóc thiếu nữ 18 tuổi khiến anh nhớ về 12 năm trước, trong mật thất cạnh địa cung Hoàng đế Quang Tự, đúng vòng luân hồi 12 con thú cầm tinh các năm, lão thái giám mặc trang phục lộng lẫy định hạ độc đứa bé gái…