← Quay lại trang sách

Chương 8-2 Núi Thái Bạch (2)

Sáng sớm ngày tiếp theo, lửa trại đã tắt, Tần Bắc Dương vẫn đang đắp chăn, A U ngồi canh gác. Micheal ngáp ngủ, chui ra khỏi gốc cây, nhìn hệt như con gấu đen cồng kềnh. Tiểu Mộc tỉnh dậy trên băng ca, được Tần Bắc Dương đút nước và thức ăn cho nên dù không nói được lời nào cũng thấy an tâm hơnA U cao giọng, “Anh Bắc Dương, Micheal, hôm nay lên núi rất nguy hiểm. Theo kế hoạch, chúng ta phải hóa trang!” Tần Bắc Dương chưa kịp nghĩ xem thế nào thì A U đã lấy ra túi đồ hóa trang, đính ria mép giả cho anh, nhuộm tóc anh thành màu nâu, đắp sáp để mũi anh cao hơn, sau đó dùng cọ trang điểm tạo khối cho mũi và lông mày anh. Tần Bắc Dương vốn có sống mũi cao sẵn, gương mặt cũng góc cạnh hơn người Trung Quốc bình thường một chút, vóc người lại cao lớn, sau khi hóa trang thì nhìn không khác gì một người châu Âu. Cuối cùng, A U đeo cho anh cặp kính áp tròng màu xanh nhạt – màu xanh hạt dẻ, giống người trên dãy Alps. “Nhớ nhé, giờ anh tên là Adolf Luxembourg, sinh năm 1889, giờ 32 tuổi. Cha là người Đức, mẹ là người Nga, giỏi dùng cung tên giết người” A U lấy cuộn băng dính dán lên cung tên của Tần Bắc Dương, che đi dấu hiệu “kim tự tháp một mắt”, “Ba năm trước anh đã bắn một mũi tên xuyên tim, bắn chết chỉ huy lực lượng chiếm đóng của Pháp ở sông Rhine” “Thế nên anh hiểu cả tiếng Đức và tiếng Nga?” Tần Bắc Dương soi gương rồi nói “Guten Tag” và “Здравствуйте” (1), “Adolf Luxembourg, người này có thật à?” “Đúng thế, người này là thích khách số 1 nước Đức. Vì bị chính phủ Pháp truy nã, anh ta đã đi lánh nạn ở Nga, bỏ lỡ Đại hội Liên minh Thích khách hai năm trước ở Paris, nếu không… anh cũng không có cửa!” Đường đao lấy được từ mộ An Lộc Sơn thì phải bỏ vào hòm gỗ của Micheal, tránh để bị phát hiện. A U soi gương tự hóa trang cho bản thân. Tần Bắc Dương và Micheal thích thú chống cằm nhìn người đẹp hóa trang. Một tiếng sau, cô biến thành một quý phụ trung niên. Hoàn toàn không thể nhận ra. A U vẽ thêm cho mình nếp nhăn khóe mắt và bọng mắt, làn da căng mịn tuổi 18 đã xệ xuống đầy nếp nhăn. Mái tóc kiểu mốt Tây Dương, thân mặc váy phồng bên đúng kiểu nữ thần Paris. “Nhớ nhé, giờ em là Lâm Kiều Nga, Hoa Kiều sống ở Tân Lang, Nam Dương, sinh năm 1878, nay 43 tuổi. Em là thích khách nữ hàng đầu Nam Dương, giỏi dùng dao găm, từng ám sát Tổng đốc Anh trú tại Singapore” A U nối tiếp bằng chuỗi giọng Quảng Đông, còn là giọng phụ nữ trung niên, khiến Tần Bắc Dương phải chùn bước. Còn thích khách số 1 nước Mỹ, thiên sứ Micheal không cần hóa trang, cứ diễn đúng bản sắc là được. “Anh không hiểu hai người định diễn thế nào? Anh đã cải trang, Cửu Sắc thì sao?” “Nam Mỹ có một loại thú gọi là lạc đà không bướu, nhìn Cửu Sắc khá giống con này!” Cửu Sắc trợn trừng đôi mắt lưu ly, không hiểu “lạc đà không bướu” mà A U nói đến là thần thánh phương nào? “Micheal, hóa trang cho động vật thì anh giỏi hơn tôi!” A U liếc một cái, Micheal nhanh chóng mở hòm gỗ, lấy ra thật nhiều đồ. Anh ta trùm lông không bướu vàng lên cho Cửu Sắc, che kín bộ lông bờm đỏ. Từ đầu đến chân, những bộ phận không phủ lông được thì anh ta “tạo hình”, bổ sung chiếc đuôi không bướu, đặt thêm hai tai tam giác giống như đúc, cứ như nó đến từ cao nguyên Andean thật vậy. Thấy thú trấn mộ Cửu Sắc đã “rực rỡ” hẳn, Micheal chống cằm, tự hỏi còn vấn đề gì? “Ôi, lạc đà không bướu ở Peru cổ dài lắm, cổ con này không đủ!” Cửu Sắc hiểu tiếng Anh miền Nam nước Mỹ của Micheal, lập tức rướn cổ lên. Hóa ra thú trấn mộ có thể tự điều chỉnh. Ý nó là Micheal nhìn này, cổ nó có thể dài như cổ lạc đà không bướu, thật hoàn hảo! Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc đừng nổi cáu, không để linh thạch nóng lên, duy trì nhiệt độ cơ thể của động vật ăn cỏ. Thích khách số 1 nước Đức Adolf Luxembourg, nữ thích khách số 1 Nam Dương Lâm Kiều Nga, thích khách da đen số 1 nước Mỹ thiên sứ Micheal, ba người dắt ba ngựa, dẫn theo một con lạc đà không bướu ra khỏi Dược Vương cốc của Tôn Tư Mạc, hướng về núi Thái Bạch gập ghềnh. “Ôi, Nguy hiểm thay, cao thay! Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù Ở chốn xa xôi biết bao! Từ đó đến nay, đã bốn vạn tám nghìn năm, Mới thông suốt với chỗ có khói người ở ải Tần. Phía tây là núi Thái Bạch có đường chim bay, Có thể vắt ngang đến tận đỉnh núi Nga Mi. Đất lở, núi sập, tráng sĩ chết, Rồi mới có thang trời, đường đá móc nối liền nhau. Phía trên có ngọn cao sáu rồng lượn quanh mặt trời. Phía dưới có dòng sông uốn khúc sóng xô rẽ ngược” Quả nhiên, một kẻ làm quan vạn người thấu suốt, Tần Bắc Dương ngâm khúc thơ “Thục đạo nan” của Lý Thái Bạch, “Phía Tây là núi Thái Bạch có đường chim bay”, chỉ có chim tung đôi cánh, người có đôi chân sao mà lên? Quay sang hai sườn núi, giữa bóng núi trùng trùng điệp điệp, A U vung dao găm, gỡ ra những dây leo che giấu đường lên bí mật. Con đường này đủ rộng cho hai con ngựa đi song song, phía trên thực vật mọc um tùm, mùa đông bị tuyết vùi kín. Nếu không sống ở núi Thái Bạch chắc chắn không biết lối này. Vị trí cuối con đường nằm ở độ cao khoảng 3000m so với mặt nước biển, bọn họ thấy một đường núi khác. A U để ngựa hãn huyết lại vì nó dễ bị nhận ra, phải giấu vào đây chờ chủ nhân tới đón. Chỉ có con ngựa trắng mang Tiểu Mộc trên cáng cứu thương đi theo họ. Vách đá sâu thẳm trước mắt, Tần Bắc Dương nhìn xuống chỉ thấy sương trắng mịt mờ, sâu không thấy đấy, nói hàng nghìn trượng cũng không ngoa. Đối diện vách núi cao này là biển mây ôm lấy đỉnh núi, tuyết đọng chất chứa nghìn ngăm. Tần Bắc Dương cảm thấy cảnh này khá quen, tựa như đang ở kiếp trước, hay đang trong giấc mơ nhỉ? Khoảng cách gần nhất giữa hai ngọn núi vẫn hơn trăm mét, không ai có thể bay qua. Bên này núi có một cầu treo, phía trên có một pháo đài như tổ chim ưng, cắm lá cờ màu vàng óng, thêu cự long đỏ trắng đan xen. Cờ này khác với hoàng long kỳ – đầu con rồng ở đây nằm ngay chính giữa, thân rồng vuông góc với hai cạnh trên dưới, điểm tô một đám mây nhỏ, đầu rồng đặt trên mặt trời màu đỏ. A U bỏ hai ngón tay vào trong miệng tạo thành tiếng huýt sáo vang dội. Một người thò đầu ra khỏi pháo đài. Cô huýt sáo liên tục, như hào dương và hào âm của bát quái, lúc ngắn lúc dài, khiến người ta nghĩ đến mã Morse. Cô quát giọng phụ nữ trung niên, “Lâm Kiều Nga ở Nam Dương, Luxembourg từ Đức, Micheal từ Mỹ, đại biểu Liên minh Thích khách đến chúc mừng chủ nhân mới của núi Thái Bạch đăng cơ!” Đỉnh đầu có tiếng máy móc vang lên, xích sắt chuyển động, cầu treo hạ xuống, dựng đúng đỉnh núi bên kia. “A U ơi, nhỡ sai mật mã thì sao?” “Nhớ kỹ này! Giờ em là Lâm Kiều Nga! Anh là Luxembourg! Đừng có gọi lung tung!” A U hạ giọng cảnh cáo, chỉ vào những hốc đá dày đặc trên vách, “Quanh đây toàn ám khí, kẻ thù xâm nhập sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm!” Cửu Sắc cải trang thành lạc đà không bướu Nam Mỹ đi phía trước. Hai bên cầu treo là vực sâu hun hút, bàn chân bước giữa không trung, nếu tim yếu có lẽ là sợ chết khiếp rồi! Bọn họ đi qua cây cầu treo nguy hiểm, đến ngọn núi phía đối diện. Nơi này giống một hòn đảo xa cách, biệt lập. Bọn họ lại thấy một con đường mòn nhỏ, dắt ngựa đi lên, mây mù vương vấn như chốn tiên cảnh. Cuối cùng, cả ba cũng đi đến vùng đất bằng, bốn phía là vách núi thẳng đứng bao vây. Trước mặt họ là một hồ nước xanh ngọc nhỏ, làm người ta liên tưởng đến nước mắt của Tây Vương Mẫu rơi xuống núi Thái Bạch. Tần Bắc Dương cúi xuống hờ nếm một hớp nhỏ. Nước suối lạnh lẽo lại ngọt ngào, tỏa đi toàn thân. Lưỡi anh vẫn nhớ vị này, cũng nhớ tên hồ này – Đại Gia Hải. Chính là ở hồ này, xung quanh toàn kỳ hoa dị thả như bảy tiên nữ đầu đội vòng hoa. Bên trái là núi đen, bên phải là núi tuyết trắng. Ngọn núi màu đen có thác nước chảy, mây mù lượn quanh, hơi nước dày đặc như trong ảo ảnh? Nhìn toàn bộ dãy núi Tần Lĩnh, bản thân đứng trong biển mây, nương theo gió tuyết núi Thái Bạch, nhìn ngắm mặt trời vàng óng ả. Đây không phải Thiên Quốc thì là ở đâu? Ba năm trước, anh vốn ở Bắc Kinh, mơ một giấc mơ dài, đến ngọn núi cao với tiên cảnh. Có người bảo anh, đây là nơi dành cho người chết, phải tu hành ở Thiên Quốc. Nơi này chỉ nhận người chết, không nhận người sống. Tần Bắc Dương biết Phương Tử, Trung Sơn và các học sinh nam nữ khác. Biết hai huấn luyện viên, một là Mạnh Bà, một là Mặt Nạ Quỷ. Anh thấy một cung điện trơ trọi với chiếc bàn dài đầy bụi, mây lùa qua cửa sổ mang theo hơi lạnh khủng khiếp. Ký ức dần dần rõ ràng hơn, như căn phòng tối lần lượt được nến thắp sáng, soi ra những nơi bụi bặm và phủ mạng nhện. Đây chính là Trường học Thiên Quốc, trước kia có 13 học sinh. Cậu nhìn thấy cuốn sách cổ buộc chỉ gáy trên bàn học, chính là “Chiến Quốc sách”, phiên bản thời kỳ Sùng Trinh triều Minh. Tất cả các sách giáo khoa ở Thiên Quốc đều là đồ cổ. Trong sách có một phiến lá khô ghi tên sách, lại kẹp đúng trang “Đường Tuy bất nhục sử mệnh”: “Chuyên Chư ám sát Vương Liêu, sao chổi va mặt trăng; Nhiếp Chính Chi ám sát Hàn Khôi, cầu vồng nối mặt trời; Yêu Ly ám sát Khánh Kỵ, chim ưng lao xuống cung điện…” Không sai, anh nắm rõ nơi này như lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra những bạn học cũ, chẳng hạn như Phương Tử… Chào mừng đến với Thiên Quốc. __________ Chú thích: (1) Cả hai từ đều là lời chào hỏi của người Đức và người Nga khi gặp nhau.